Ma Ngân

Đụng Tường


trước sau

Trả lời? Người mình tra người mình? Vậy có thể tra ra cái gì? Bây giờ ta ra lệnh cưỡng chế ngươi, giao ra tất cả hệ thống thông tin, đứng ở tại chỗ cho ta, hơn nữa gửi tư liệu chủ quản khu 601 tới cho ta. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có 1 phút đồng hồ.

Áo Thác nói xong, liền ngắt liên lạc.

Sau đó sắc mặt lãnh khốc khập khiễng đi vào nhà, không khí nặng nề, Áo Thác ghét nhất là loại chuyện này.

về phần Tiêu Hoàng thì thản nhiên theo sau lưng Áo Thác, cũng không nói gì thêm.

Khi Áo Thác quay về phòng ngủ, Khoa Lạc cũng lập tức gửi tới toàn bộ tư liệu về An Thụy chủ quản khu 601, trong đó bao gồm số liên lạc, thành viên gia đình...

Không ngừng lại, Áo Thác định gọi cho An Thụy, chuẩn bị hỏi rõ mọi chuyên, sau đó trừng phạt nghiêm khắc!

Nhưng khi Áo Thác vừa mới cầm lấy Ma Văn thông tin, Tiêu Hoàng bỗng nhiên chặn tay Áo Thác, nói:

- Áo Thác lão ca, lấy thân phận Chủ soái, có thể hỏi ra cái gì? Theo ta thấy, hay là thử trước thì hơn.

Nghe Tiêu Hoàng nói thế, Áo Thác ngẫm nghĩ, quả thật không phải không có lý, vì thế lấy Ma Văn thông tin của Áo Duy Tín, gọi cho An Thụy.

Lúc này An Thụy đã trở về tổng bộ, chẳng qua trong lòng cũng có chút không yên. Tuy ràng chuyện này gài bẫy một cái tập đoàn, 15 chiếc hạm vận tải mà thôi, nhưng nếu chuyện này truyền ra, dựa theo quy định của Gia Đô đế quốc, tuyệt đối sẽ bị xử phạt cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng may mắn duy nhất, đó là trời cao hoàng để xa, chuyện nhỏ như hột é này, hẳn là không lọt vào mắt Áo Thác được.

An Thụy vừa ngồi xuống ghế nghĩ thế, Ma Văn thông tin rung lên, số gọi rất xa lạ, hơn nữa còn không phải số chính phủ.

Thấy thế, An Thụy liền có vẻ bực mình, nhưng cũng không thể để cho nó cứ để nó rung như thế mãi được, vì thế lười biếng nhấc tay bấm nghe, lười nhác hỏi:

- Ai đó?

Ở nhà Tiêu Hoàng, lúc này Áo Thác đeo Ma Văn biến giọng, nghe giọng nói lười biếng của An Thụy, cơn tức trong lòng càng tăng thêm một phần.

- Ta là phóng viên đài cố vấn tin tức Vĩnh Ngạn Tinh, ta muốn hỏi về vấn đề liên quan đến hạm vận tải của Tập đoàn Thợ Săn bị tạm giam.

Áo Thác hỏi, chẳng qua giọng truyền ra lại là của nữ.

- Thật có lỗi, ta không có thời gian, tóm lại Tập đoàn Thợ Săn vi phạm quy định vận chuyển, chúng ta đang tiếp tục điều tra.

An Thụy nâng cao giọng nói.

- Vậy ta hỏi một chút, ngài có phát biểu gì về hóa đơn phạt 8 triệu kim tệ?

Áo Thác cưỡng chế lửa giận, hỏi tiếp. Không thể nói An Thụy trả lời như thế đúng là có chuyện, hơn nữa chuyện này 100% có liên quan tới hắn.

- Đây là vì cảnh báo những hạm vận tải hay vi phạm quy định, có phạt nặng mới có thể giải quyết được vấn đề.

An Thụy gàn giọng đáp, diễn xuất ra vẻ trịch thượng.

- Còn nữa, ta muốn hỏi, chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn là cái gì? Hơn nữa vận chuyển không gian có cần đưa ra loại chứng nhận này hay sao?

Áo Thác gần như nghiến răng nói.

- Cái này... đây là quy định mới của chúng ta, tạm thời không tiện lộ ra.

An Thụy ấp úng nói, tiếp theo liền ngắt máy.

Nhìn Ma Văn thông tin mất liên lạc, sắc mặt Áo Thác đã thành xanh tím, đang biến thành màu đen. Tiêu Hoằng đứng một bên cũng nghe được tiếng hít thở nặng nề của Áo Thác, giống như một con trâu đực bị chọc giận.

Trái lại Tiêu Hoằng vẫn thản nhiên, ngồi xuống bàn, lạnh nhạt như chuyện này không có liên quan tới hắn.

Tiếp theo, Áo Thác dùng Ma Văn thông tin của mình lại gọi cho An Thụy, lần này đã bỏ Ma Văn biến giọng.

An Thụy mới bỏ Ma Văn thông tin ra, thấy nó lại rung lên, sắc mặt khó chịu, nghĩ rằng vẫn là "nữ" phóng viên kia, vừa định bấm nghe mắng to một tiếng, kết quả lại biến sắc.

Nhìn dãy số Ma Văn thông tin đã không phải màu trắng, mà là màu đỏ chói mắt, cái này đại biểu cho quan siêu cấp lớn trong quân đội, hơn nữa kiểm tra dãy số, trong lòng An Thụy liền khẩn trương. Dãy số này là của Hồng y Chủ soái Áo Thác, nhân vật số 3 Gia Đô đế quốc, cũng là thủ trưởng tối thượng của An Thụy.

- Cái gì...

Nhìn dãy số này, An Thụy không khỏi nghẹn lời, trong lòng khẩn trương. Hắn thật không rõ, Áo Thác làm sao lại gọi cho hắn, địa vị hai bên cách xa ngàn dặm, giống như một con voi và một con thỏ vậy.

Đồng thời trong lòng An Thụy cũng có dự cảm không hay, nhất là cuộc gọi của nữ phóng viên vữa nãy với Áo Thác cách nhau thật quá ngắn.

Nhưng nhìn cuộc gọi của Áo Thác, An Thụy làm sao dám không nghe. Ngập ngừng vài giây, An Thụy liền thay đổi bộ mặt chính khí, trấn tĩnh bấm nghe.

Tiếp theo, An Thụy nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Áo Thác, lúc này đang mặc đồ bình thường, không biết là ở nơi này, thần sắc hơi tiều tụy, nhưng lại tràn đầy tức giận.

Thấy vẻ mặt này của Áo Thác, trong lòng An Thụy liền bộp một tiếng, sau lưng mơ hồ lạnh buốt. Dù thế, An Thụy vẫn cố gắng trấn định, hết sức cung kính nói:

- Tham kiến Áo Thác chủ soái, không biết ngài tìm
tại hạ có chuyện gì?

- Ngươi hẳn là An Thụy, chủ quản quản lý tuyền đường khu 601 phải không?

Áo Thác hỏi, giọng điệu âm trầm, ánh mắt lạnh băng như đôi mắt chim ưng.

- Đúng là tại hạ.

An Thụy vẫn có trấn định nói, chẳng qua nhìn bộ mặt Áo Thác, trong lòng An Thụy vẫn lo lắng không yên.

- Thế thì... hẳn là ngươi nhận ra tờ hóa đơn phạt này chứ?

Áo Thác nhấc tay, đưa hình ảnh trên Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng ra cho An Thụy thấy.

Thấy Áo Thác lại có tay, An Thụy không khỏi sững sờ một lúc, nhưng khi nhìn thứ nằm trong tay Áo Thác, con mắt An Thụy co rút, sắc mặt tái nhợt.

Thứ trong tay Áo Thác, chính là hóa đơn phạt giá trên trời mà hắn ghi cho Tập đoàn Thợ Săn, người ghi hóa đơn phạt, thậm chí cái lý do vớ vẫn kia, đều có ghi rõ ràng.

Thấy thế, cuối cùng hiểu được không cần phải nói gì nữa, tình thế đã bại lộ hoàn toàn.

Không nói quá, nháy mắt An Thụy hóa đá tại trận, đầu óc trống rỗng, câu hỏi duy nhất, đó là làm sao thứ này lại chạy vào trong tay Áo Thác?

Nhưng câu hỏi này lập tức được cởi bỏ, hắn thấy được Tiêu Hoằng giả trang thành bộ dáng Hồng Lượng, xuất hiện sau lưng Áo Thác, đặt tay lên vai Áo Thác.

An Thụy không biết Hồng Lượng, nhưng trước đó cũng có xem qua hình ảnh về Hồng Lượng.

Cảnh này có ý nghĩa gì, còn phải nói hay sao? Đó là Tập đoàn Thợ Săn của Hồng Lượng dường như có quan hệ gì đó với Áo Thác.

Khó trách Tập đoàn Thợ Săn có thể phát triển trên Vĩnh Ngạn Tinh với tốc độ điên cuồng như thế, theo An Thụy thấy, nguyên nhân ở ngay trước mắt. Có được nhân vật số 3 Gia Đô đế quốc làm hậu thuẫn, lần này coi như An Thụy đi đụng tường rồi.

Nhưng bây giờ An Thụy đã không còn tâm tình nghĩ mấy thứ này, trong lòng hết sức hối hận, đồng thời bị sợ hãi nhồi nhét, cách làm người và thủ đoạn của Áo Thác, hắn biết quá rõ.

- Bây giờ, ngươi giải thích cho ta xem, chứng nhận khai thác khoáng sản trước chế tạo hạm vận tải Ma Văn, rốt cuộc là cái thứ gì thể? Giải thích được, vậy thì bình yên, giải thích không rõ, vậy thì đừng trách ta độc ác.

Áo Thác mặt lạnh, cường ép lửa giận gằn giọng hỏi.

- Cái đó, ta... nó....

An Thụy nhất thời không biết phải nói gì, kinh hoảng thất thố:

- Không phải... không phải ta, là Phí Tư hắn ghi hóa đơn phạt, ta không biết.

Thấy phản ứng của An Thụy như thế, trong lòng Áo Thác sao còn không biết? Nhìn vẻ mặt An Thụy khi gặp mình, Áo Thác đã hiểu được là chuyện gì.

- Được! Ngươi nói là Phí Tư, vậy ngươi chờ xem.

Áo Thác nói xong, trực tiếp tắt máy, dùng Ma Văn thông tin gọi cho mấy hạm đội gần tổng bộ khu 601, khống chế tổng bộ khu 601. Mệnh lệnh chỉ có một chữ: tra!

Áo Thác tuyên bố một loạt mệnh lệnh, mấy hạm đội Gia Đô đế quốc như một cái máy móc bắt đầu vận hành, không ngừng rung động.

Cùng lúc đó, ở Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, Long Giai Kỳ không hay biết gì về chuyện này, đang cùng trợ thủ và thành viên trung tâm tập đoàn ở trong nhà ăn sang trọng dùng bữa trưa thịnh soạn, trên bàn ăn đặt rượu đỏ đắt giá và thịt bò bittet tươi ngon.

Trong tiếng dao nĩa va chạm, là những lời đùa giỡn của mọi người.

- Thật là không ngờ được, chiêu của ông chủ đúng là độc mà.

- Có trách thì trách Hồng Lượng kia không biết điều, dã tâm quá lớn, ngoan ngoãn đi bán Dược văn còn không phải xong rồi sao? Giờ hay rồi, tiền mất tật mang.

Thành viên tập đoàn xô bồ nói, giọng điệu nịnh nọt rõ ràng.

Về phần Long Giai Kỳ, vẫn cứ không nói gì, chỉ là cười nhàn nhạt đắc ý, như đang hưởng thụ lời ca ngợi của mọi người.

Đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong người Long Giai Kỳ rung dồn dập, mở ra xem, thì ra là An Thụy.

Thấy An Thụy gọi cho mình, Long Giai Kỳ lập tức bấm nghe, chẳng qua khi chuyển sang hình ảnh An Thụy, Long Giai Kỳ bỗng biến sắc. Chỉ thấy An Thụy toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, bên trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi và thù hận


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện