- Trở về tiến hành luyện tập đơn giản thích ứng, vài ngày sau, cơ bản các ngươi có thể phục hồi như cũ. Hơn nữa ta đã vì các ngươi chuẩn bị hoàn thiện kế hoạch bổ sung dinh dưỡng!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng phất tay áo, ý bảo nhóm đầu tiên binh sĩ Bối La có thể rời đi, cũng ý bảo nhóm binh sĩ Bối La thứ hai tiến vào.
Ngay tại thời điểm Tiêu Hoằng bận rộn trị liệu những binh sĩ Bối La này, bỗng nhiên, Ma Văn thông tin Tiêu Hoằng truyền đến một tràng chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Vinh Trạch.
- Vinh Trạch chuyện gì?
Khởi động Dược Văn phân liệt trước mắt, nhắm ngay miệng vết thương gãy của binh sĩ Bối La, Tiêu Hoằng mới tiếp nổi Ma Văn thông tin, nhẹ giọng hỏi.
- Lão bản! Áo Thác chủ soái triệu tập tới binh sĩ trí tàn, 500 người đã đến Vĩnh Ngạn Tinh, xin hỏi nên an bài bọn họ như thế nào?
Vinh Trạch nhẹ giọng hỏi Tiêu Hoằng.
- Chiêu đãi cho tốt một chút, đồng thời chuyển bọn họ đến Tiểu Vân Thôn!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó rồi cắt liên lạc. Sau đó tiếp tục một khắc không
ngừng, đi tới trước mặt tên binh sĩ Bối La tiếp theo.
Suốt một buổi sáng đã có 60 tên binh sĩ Bối La trị liệu hoàn thành.
Khi tới chính ngọ, Tiêu Hoằng chuẩn bị đi tới nhà ăn ăn cơm, liền nhìn thấy, một chiếc Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách lướt qua trên đỉnh đầu, tiếp theo chậm rãi hạ xuống bên trong Căn cứ quân sự Tiểu Vân.
Nhìn thấy một màn như vậy, tự nhiên Tiêu Hoằng biết rằng, đây là tàn binh của Áo Thác đưa tới đã chuyển tới nơi. Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng tự nhiên không dám chậm trễ, liền khởi động Lưu Văn, vội vàng đi tới hướng Căn cứ quân sự Tiểu Vân chỉ cách một ngọn núi.
Khi Tiêu Hoằng bay tới Căn cứ quân sự Tiểu Vân, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bên cạnh Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách: cáng, xe lăn tùy ý có thể thấy được, phóng mắt nhìn tới vô cùng thể thảm.
Trên cơ bản nói đúng như thế, trạng huống tốt nhất cũng là thiếu một cánh tay, mà thảm nhất là tứ chi đều không có.
- Đây là tinh binh cường tướng trong miệng Áo Thác à? Hay nói giỡn rồi chứ!
Tiêu Hoằng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Trị liệu cho những người này không
thể phủ nhận, phải gặp một ít trắc trở.
Không kềm được, Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng nghiêm trọng, tiếp theo khẽ thở dài một cái, rồi kiên trì đi tới hướng 500 người kia. Trong thâm tâm Tiêu Hoằng phi thường rất rõ ràng, trị liệu 500 người này, so với 1000 tên binh sĩ Bối La còn phiền toái hơn rất nhiều.
Bởi vì chỉ là cắt đoạn một bộ phận tứ chi, trực tiếp trị liệu là xong. Nhưng tứ chi đều không có chính là cần một chu kỳ rất dài, cần trị liệu, đồng thời còn cần tiến hành dinh dưỡng bổ sung từng giai đoạn.
Theo Tiêu Hoằng không ngừng đi vào, thời điểm này Tiêu Hoằng đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí trầm trọng, một loại khí thế cường đại và áp lực dung hợp cùng một chỗ, thậm chí đến mức làm cho Tiêu Hoằng có chút không thở nổi.
Có cảm giác như vậy, gần như trước nay Tiêu Hoằng chưa từng gặp qua loại cảm thụ phi thường phức tạp này.
Đồng dạng thời điểm này, những tàn binh tự nhiên cũng nhìn thấy bóng Tiêu Hoằng, không kềm được trên những gương mặt như tro tàn, ẩn ẩn hiện lên một tia hy vọng.
Áo Thác hiện tại là bộ dáng gì, bọn họ tự nhiên nhìn thấy qua, trên cơ bản còn không có người nào dám hoài nghi kỹ thuật tái sinh của Tiêu Hoằng nắm giữ.
Thấy Tiêu Hoằng đi vào trước mặt mình, mọi người liền xoát xoát đồng loạt ngừng động tác trên tay.
Mà những người này, một số cũng đều là hình thù kỳ quái, có loại thân tàn kiên nghị của Áo Thác, cũng có loại hình dáng râu tóc rối bù dường như cam chịu suy sút trầm trọng.
Phần lớn tuổi tác đều trong khoảng 30 đến 50 tuổi, thân mặc thường phục.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Tiêu Hoàng cũng không có quá bất ngờ, tận khả năng bày ra một bộ dáng bình thản.
- Tiêu đại sư! Đây là tư liệu và danh sách những người này, mời ngài xem qua!
Đúng lúc này, một nữ nhân qua tuổi ba mươi, mặc một thân quân trang Gia Đô đế quốc, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng giọng điệu cung kính nói. Phía trên bả vai đeo quân hàm Trung tá. Nàng tên là An Lâm, là bí thư của Áo Thác, cũng là người Áo Thác tương đối tín nhiệm, cả người tướng mạo bình thường, nhưng khí chất hơn người.
Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút An Lâm, tiện tay tiếp nhận xấp văn kiện An Lâm đưa qua, cũng tính tùy ý lật xem một chút, nhưng mà ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới mở xấp văn kiện ra, sắc mặt không kiềm được hơi biến đổi.
Trang đầu tiên xấp văn kiện là tư liệu của Tác Phổ, ba mươi chín tuổi, thực lực Đại Ngự Sư cấp ba.
Đại Ngự Sư cấp ba?
Nói không khoa trương chút nào, nhìn thấy cấp bậc như vậy, Tiêu Hoằng không kiềm được hơi biến sắc, bên trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cái tên Tác Phổ này, Áo Thác từng nhắc đi nhắc lại với Tiêu Hoằng, tự nhiên khắc sâu ấn tượng với Tiêu Hoằng, nhưng tuyệt đối hắn không nghĩ tới, người kia lại đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba biến thái. Đây tuyệt đối có thể xưng là một thủ hạ biến thái nhất Tiêu Hoằng từng tiếp xúc.
Mà trọng yếu hơn là, mười năm trước lại chiến công hiển hách, từng đảm nhiệm Quan tổng chỉ huy không chiến đệ nhất của Gia Đô Đế quốc, dưới quyền quản hạt 5000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, từng sáng tạo chiến tích huy hoàng đánh rơi 1333 chiếc máy bay địch, bản thân không tổn thất.
Sau được Áo Thác phát hiện, đề bạt làm trợ thủ thứ nhất của Hồng y Chủ soái, trước khi bị buộc phải xuất ngũ là quân hàm Thượng tướng.
Năng lực chỉ huy trác tuyệt, Ngự lực cấp bậc siêu quần, đây tuyệt đối là một bảo bối cực lớn đây!
Chỉ mới một cái tên Tác Phổ, có thể nói đã khiến cho Tiêu Hoằng giật mình, nhưng khi Tiêu Hoằng lật tới trang thứ hai, lại kinh ngạc phát hiện, vẫn là một nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư, hơn nữa là Đại Ngự Sư cấp hai.
Lật tiếp mấy trang, lại là cấp bậc Đại Ngự Sư, dĩ nhiên là Đại Ngự Sư cấp bốn...
Không thể phủ nhận, thời điểm này, Tiêu Hoằng thật sự có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, trái tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng. Ước chừng lật qua mười hai trang, mới xuất hiện nhân vật thứ nhất là Ngự Sư cấp năm.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, nhóm người thứ nhất trên cơ bản đều là có thiên ti vạn lũ liên hệ với Áo Thác, thử nghĩ một chút, người có thể có liên hệ với Áo Thác, có thể là hạng người bình thường sao?
Trên thực tế, trong 500 người này, ngày xưa quân hàm thấp nhất cũng là thiếu tướng, trình độ Ngự Sư đều là cấp ba hiếm thấy, là tinh hoa trong quân đội của Gia Đô đế quốc. Chỉ có điều, những tinh hoa này đã bị tổn thương, hơn nữa rất nghiêm trọng.
Nói không
khoa trương chút nào, những người này nhìn như đã phế bỏ, nhưng quả thật đây là Áo Thác cấp một phần lễ trọng cho Tiêu Hoằng.
Chính là mười hai nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư đủ để không cần nói gì thêm. Khó trách trước kia Áo Thác từng nói qua, phải đối xử tử tế với họ, thì ra là thế.
Chỉ cần có bọn họ, không thể phủ nhận, lật đổ Vệ đội Thánh Vực đã không còn là chuyện thần thoại hoang đường.
Đại khái xem qua một lần tất cả tư liệu, Tiêu Hoằng mới ngẩng đầu lên, nhìn 500 vị tinh hoa của Gia Đô Đế quốc ngày xưa.
- Tiêu đại sư! Chừng nào thì ngài trị liệu thương thế cho chúng ta, nếu không thể trị liệu ngài cứ cho ta một cái chết thống khoái!
Một gã nam nhân nằm trên cáng, tứ chi cũng không còn, bỗng nhiên lên tiếng nói, hiển nhiên giờ phút này hắn phi thường thống khổ.
- Ai tên là Tác Phổ?
Tiêu Hoằng cũng không có để ý tới lời nói của nam nhân kia, xếp xấp tư liệu lại, thần sắc bình thản hỏi, giọng điệu cũng không có mảy may khách sáo, càng không có cái gọi là yếu thế.
- Chính là ta!
Nam nhân không còn tứ chỉ vừa rồi kia lên tiếng đáp lại.
Thấy người này trả lời như thế, Tiêu Hoằng không hề quan tâm tới, chỉ liếc mắt nhìn thành viên Thích Khách Minh chạy tới, khẽ phất tay áo, ý bảo chuyển những người này vào một tòa lầu trong Tiểu Vân thôn.
- Này! Tiêu đại sư! Vì sao ngài không trả lời, nói cho ta biết, ta còn có thể cứu chữa được không? Không được thì xin ngài giết chết ta đi, cảm ơn nhiều!
Tác Phổ nằm trên cáng, truy hỏi. Hiển nhiên mười năm nay, không có lúc nào là hắn không ở trong vô tận thống khổ.
Những người khác cũng như thế, ánh mắt không chớp nhìn Tiêu Hoằng mong chờ câu trả lời.
- Đi theo những người áo trắng này đi, đây là mệnh lệnh, cãi lời các ngươi có thể xoay người đi về, ta sẽ không ngăn cản!
Tiêu Hoằng hơi tăng cao giọng nói. Bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ rằng, những người này tùy tiện lấy ra một người đều là Tướng quân ngày xưa, nếu không lợi dụng thời điểm này hoàn toàn hàng phục bọn họ, về sau có thể hắn không chỉ huy được bọn họ.
Thấy ánh mắt Tiêu Hoằng lạnh xuống, lại nghĩ tới bộ dáng của Áo Thác hiện giờ, những người này mới hơi cúi người trước Tiêu Hoằng, để mặc cho thành viên Thích Khách Minh nâng cáng, đẩy xe lăn từng chút từng chút đi tới hướng tòa nhà lầu khác trong Tiểu Vân Thôn.
- Nếu Tiêu đại sư đã tiếp nhận, như vậy nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, sau này gặp lại!
An Lâm nhìn theo 500 người kia càng lúc càng xa, liền chào Tiêu Hoằng một cái theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, nhẹ giọng nói. Bên trong giọng nói đậm mùi chức nghiệp, không có lẫn lộn chút tình cảm ở trong đó, từng chữ từng câu chuẩn xác truyền vào tai Tiêu Hoằng.
- Đang giữa trưa, đúng giờ cơm trưa! Không bằng An Lâm tiểu thư ăn xong cơm trưa rồi đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, trong lời nói vẫn tràn ngập khách sáo.
- Đa tạ ý tốt của Tiêu đại sư! Tuy nhiên, ta còn có nhiệm vụ trong người, không tiện ở lâu!
An Lâm phi thường uyển chuyển từ chối khéo léo và ngắn gọn.
- Vậy sau này gặp lại! Một đường vất vả cho tiểu thư!
Tiêu Hoằng cũng không có quấy rầy quá nhiều, hữu hảo vươn tay nhẹ bắt tay An Lâm một cái, liền nói lời từ biệt nhau.
Vài phút sau, Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách liền chậm rãi xuất phát, tiếp theo biến mất ở phía chân trời.
Thẳng đến Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách hoàn toàn biến mất không thấy, Tiêu Hoằng mới xoay người đi tới nhà ăn. Đồng thời thông qua Ma Văn thông tin, phân phó cho Ngả Nhĩ Văn bọn họ, chăm sóc cẩn thận những tàn binh Gia Đô kia, đồng thời cho kiểm tra đo lường toàn diện thân thể bọn họ.
Vô cùng đơn giản ăn một ít cơm trưa, Tiêu Hoằng liền tiếp tục quay lại bên trong nhà lầu kim loại số 1, tiếp tục tiến hành trị liệu cho binh sĩ Bối La.
Tốc độ đại khái là một tiếng mười lăm người.
Chung Tiểu Kỳ cùng một hộ sĩ khác, thì giống như hai con bồ câu trắng, nhẹ nhàng bay múa bên cạnh Tiêu Hoằng, đảm nhiệm trợ thủ điều trị của Tiêu Hoằng.
Bởi vì lúc trước đã từng làm trợ thủ điều trị của Tiêu Hoằng, bởi vậy ba người phối hợp phi thường ăn ý.
Thẳng đến bảy giờ tối, Tiêu Hoằng bận rộn cả ngày, rốt cục thành công chữa trị cho 150 binh sĩ Bối La, dự tính tới thời điểm này ngày mai, 300 binh sĩ Bối La sẽ toàn bộ hoàn thành chữa trị.
Theo một nhóm binh sĩ Bối La cuối cùng hôm nay rời đi, Tiêu Hoằng mới thật cẩn thận gờ xuống mười lăm cái Dược Văn phân liệt, đồng thời, thời điểm này màn đêm cũng đã buông xuống.
Tùy tiện ăn hai cái bánh bao một cây lạp xưởng, Tiêu Hoằng lại giống như con quay bình thường, ngựa không dừng vó, chạy tới tòa lầu kim loại số 2, nơi đó đúng là chỗ 500 tàn binh tạm thời ngủ lại.
Tiến vào đại sảnh lầu một, Tiêu Hoằng lại lần nữa cảm nhận được bầu không khí áp lực trầm trọng kia, thậm chí còn có mùi rượu nhàn nhạt, đúng là ở bên trong một góc từ một người ngồi xe lăn, tóc râu rối bởi tản ra