Ma Ngân

Hiệp Nghị Quân Tử


trước sau

Thấy Tiêu Hoằng dẫn theo Ngả Nhĩ Văn chậm rãi đi đến, vốn tiếng rên nhè nhẹ thống khổ trong đại sảnh, lập tức tĩnh lặng lại, “xoát xoát” mọi ánh mắt đều nhìn ngay Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không nói gì, thần sắc bình thản, chắp tay sau lưng đi một vòng, bên trong đại sảnh, ánh mắt gần như đánh giá một lần trên người mỗi người. Nhưng thời điểm đi đến góc, liền chậm rãi vươn tay trực tiếp cầm lấy bình rượu của tàn binh ngồi trên xe lăn đang không ngừng rót vào miệng, tiếp theo tiện tay ném qua một bên.

Lại nhìn người tàn binh này theo bản năng muốn đi nhặt lại bình rượu của mình. Kết quả bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn vào hắn, đúng là ánh mắt của Tiêu Hoằng.

- Nếu uống nữa thì cút đi! Trong lúc ta trị liệu, bên trong máu không cho phép chứa chất còn!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, chỉ có điều, bên trong giọng điệu có chứa vô tận lạnh giá.

Nhìn Tiêu Hoằng ánh mắt lạnh như băng, còn có giọng nói lạnh lẽo kia, người tàn binh này lập tức ngừng động tác, một loại cảm giác áp bách đột nhiên đánh úp lại hắn.

Người tàn binh này tên là Liệt Nông, vốn ngày xưa là Quan tổng chỉ huy tác chiến đổ bộ không gian của Gia Đô Đế quốc, quân hàm Thượng tướng, đúng là tên Đại Ngự Sư cấp bốn kia.

Nhìn thấy Liệt Nông ngừng động tác, Tiêu Hoằng liền không để ý tới nữa, mà chậm rãi đi tới một bên đại sảnh. Lại một lần nữa quét mắt nhìn lướt qua tàn binh trước mắt, mới mở miệng nói:

- Ngày mốt các ngươi sẽ nhận trị liệu, vì thương thế bất đồng nên đợt trị liệu cũng dài ngắn không đồng nhất. Nhanh nhất là một ngày, chậm nhất dự tính cần thời gian nửa tháng!

Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, mọi người không có lên tiếng trả lời, chỉ đồng loạt dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng. Đúng vậy, nơi này hầu hết cấp bậc Ngự lực đều cao hơn so với Tiêu Hoằng, nhưng lại bắt đầu theo bản năng khuất phục, mặc dù bản thân bọn họ từng ở địa vị rất cao.

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Tiêu Hoằng có thể mang lại cho bọn họ niềm hy vọng tân sinh. Cùng với nói thời điểm này Tiêu Hoằng ở trong mắt bọn họ là Dược sư sâu không lường được, còn không bằng nói là chúa cứu thể cứu độ bọn họ.

- Nhưng, ta có một điều kiện, chính là ta trị liệu cho các ngươi, còn các ngươi phải phục vụ một năm cho ta. Một năm này, các ngươi cần vô điều kiện nhận bất kỳ mệnh lệnh nào của ta, cũng có thể gặp phải hy sinh. Sau một năm, các ngươi có thể tự mình lựa chọn lưu lại, hay rời đi, truy tìm cuộc sống khác. Đương nhiên ta sẽ không tiến hành bất kỳ hiệp nghị ước thúc gì, hoàn toàn là lời nói quân tử. Hiện tại các ngươi có thể lựa chọn, lưu lại tiến vào quy trình trị liệu, hay rời đi tùy tiện!

Tiêu Hoằng chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc, nói rõ từng một chữ từng câu một.

Lại nhìn bên trong phòng khách mọi người đưa mắt nhìn nhau, không người nào lựa chọn rời đi, đây là một loại chấp nhận.

Trên thực tế, Tiêu Hoằng đưa ra điều kiện cũng rất công bằng, sau khi được tân sinh phải thay Tiêu Hoằng bán mạng một năm, sau đó có thể tự mình lựa chọn, khôi phục tự do.

Trôi qua mười phút, không người nào trả lời, cũng không có người nào rời đi, biểu hiện này cũng là một loại ngầm chấp nhận.

- Nếu không người nào rời đi, như vậy hiệp nghị giữa ta và các ngươi hiện tại bắt đầu có hiệu lực. Mà mọi người các ngươi cũng đang tiến vào trong quy trình trị liệu. Nhớ kỹ, trong thời gian này, không được có bất luận kẻ nào uống rượu, cùng với ăn một ít thực vật có tinh kích thích, bao gồm thuốc lá, dùng bổ dưỡng nhẹ là việc chính!

Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó.

- Hiểu rõ!

- Tuân mệnh!

Ngồi trên trường kỷ hay là xe lăn, mọi người đều nhẹ giọng đáp lại. Trả lời như vậy, tuy rằng đơn giản nhưng không thể phủ nhận, cũng là một loại thần phục.

Tiếp theo sau Tiêu Hoằng lại đơn giản nhắc nhở một số việc, rồi chậm rãi đi tới trước mặt Tác Phổ nằm trên cáng, sau đó tiện tay cầm lấy báo cáo bệnh tình của Tác Phổ.

Cơ năng thân thể so với tên cả ngày say rượu kia mà nói tốt hơn rất nhiều. Nguyên nhân không gì khác là Tác Phổ này có muốn uống rượu, nếu muốn quá chén tự mình cũng không có khả năng làm được, trước đó hắn luôn ở trong trại an dường sĩ quan cao cấp quân sự của Gia Đô đế quốc kéo dài hơi tàn.

Đương nhiên, đối với Tướng quân bị thương của Gia Đô Đế quốc, Tác Phổ được đãi ngộ còn là phi thường không tệ, có hộ sĩ chuyên môn chăm sóc hai mươi bốn giờ một ngày, duy trì thực vật, cơ năng thân thể, đều là nổi trội xuất sắc nhất của Gia Đô Đế Quốc.

Chỉ vì hết thảy thứ này ở trong mắt Tác Phổ không có chút tốt đẹp gì đáng nói. Hắn có cảm giác rõ ràng nhất, đó là suốt mười năm chính mình giống như con rối gỗ, để mặc cho người ta bài bố, không hề có đường phản kháng.

Thấy Tiêu Hoằng một thân trang phục màu xám, lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Tác Phổ lại trở nên bất an lên tiếng:

- Thỉnh ngài cứu ta, ta thật sự sắp không thể chịu đựng được nữa, Tiêu đại sư!

Lần này, thanh âm Tác Phổ rõ ràng có chứa vô tận khẩn cầu. Thử nghĩ một chút, suốt thời gian mười năm tứ chỉ đều không còn, không thể nghi ngờ chính là một sự giày vò tàn khốc.

Tiêu Hoằng không có lập tức đáp lại, lật xem một lần báo cáo bệnh tình, mới từ trên cao nhìn xuống, nhìn lướt qua Tác Phổ:

- Cơ năng thân thể của ngươi coi như không tệ, còn một chút thời gian, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi làm người đầu tiên tiến hành một lần trị liệu đi!

Tiêu Hoằng ít nhiều có thể hiểu được cảm nhận của Tác Phổ, không thể phủ nhận, hiện tại ngay cả Tiêu Hoằng nhìn Tác Phổ đều cảm thấy khó chịu thay hắn.

- Thật vậy sao? Vậy đa tạ Tiêu đại sư, đa tạ!

Tác Phổ nghe nói như thế, không kềm được trên gương mặt phấn khởi hiện lên một chút ánh sáng, vội vàng nói.

Những người khác nghe nói như thế, cũng không nói gì, Tác Phổ bọn họ tự nhiên nhận biết, thậm chí có người còn là người quen cũ. Hiện tại bọn họ nhìn hình dáng của Tác Phổ trở thành như thế, đều thay Tác Phổ cảm thấy khó chịu.

Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì nữa, tùy tiện tìm một ghế dựa ngồi xuống, cởi áo khoác trên người Tác Phổ, quan sát một chút chỗ gãy cánh tay phải, trên cơ bản chính là đứt tiện.

về phần những người khác trong phòng, đều đã dời ánh mắt chằm chằm theo dõi mọi động tác của Tiêu Hoằng. Bên trong ánh mắt tràn ngập vô tận vẻ tò mò.

Thấy thế Tiêu Hoằng cũng không hề để ý tới, quan sát tỉ mỉ chừng hai phút, liền sử dụng Ma Văn tiêu độc, chiếu xạ một chút ở chỗ chi gãy, rồi từ trong ống nghiệm, lấy ra một quả tế bào tái sinh, cấy vào chỗ chi gãy của Tác Phổ.

Thời điểm này, chính Tác Phổ cũng không biết trong lòng
mình rốt cuộc là một loại cảm thụ như thế nào, chờ đợi, không yên, sầu não dường như cũng đan xen vào một chỗ. Có thể nói, cho tới bây giờ đã tuyệt vọng suốt mười năm, Tác Phổ cũng không thể tin được mình lại có một ngày hoàn toàn khôi phục.

Trên thực tế. Ở Tác Phổ xem ra cho dù là chính mình có một cái cánh tay năng động, cũng tốt hơn gấp mười so với hiện tại.

Nhìn thấy biểu tình lúc này của Tác Phổ, Tiêu Hoằng như trước không có để ý. Lần này Tiêu Hoằng trước thời hạn trị liệu cho Tác Phổ, một là thương hại, hai là tứ chi Tác Phổ hoàn toàn không có, chu kỳ trị liệu quá dài, bởi vậy chỉ có dẫn đầu trị liệu mới có thể khôi phục trong thời gian nhanh nhất.

Kích hoạt phục chế cơ nhân cho Tác Phổ xong, Tiêu Hoằng liền khởi động Dược Văn phân liệt, trong nháy mắt một chùm tia sáng màu xanh biếc liền bắn vào chỗ chi gãy của Tác Phổ.

Nói không khoa trương chút nào, trải qua thời gian suốt một ngày chữa trị trị liệu, Tiêu Hoằng đối với những trình tự này đã quen thuộc sắp ói ra.

Đại khái chỉ trôi qua thời gian mười phút, mọi người trong phòng sắc mặt liền hơi biến đổi, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, chỗ vai phải gãy của Tác Phổ bắt đầu từng chút một mọc ra trắng mịn, đồng thời bắt đầu từng chút từng chút dài ra, cuối cùng các đốt xương vai toàn bộ mọc xong, tiếp theo là các đốt xương khửu tay, cùng với cổ tay, cuối cũng là hình dạng bàn tay từng chút từng chút một hình thành.

Thời điểm này Tác Phổ cũng ngạc nhiên vui mừng cảm nhận được nguyên vốn phía bên bả vai phải trống rỗng, đột nhiên truyền đến một trận cảm giác ngứa ngứa, tri giác! Giờ khắc này Tác Phổ lại một lần nữa cảm nhận được cánh tay phải truyền tri giác tới đại não.

Cố quay đầu nhìn, Tác Phổ đã có thể nhìn thấy rành rành cánh tay phải trắng mịn đã mọc ra, đồng thời dần dần thành hình, năm ngón tay quen thuộc của mình mà có chút xa lạ, có thể phân biệt rõ ràng.

Không kềm được trên gương mặt tuyệt vọng của Tác Phổ hiện lên một chút hy vọng, một chút sầu não. Không thể nghi ngờ giờ khắc này, hắn sẽ một lần nữa phục hồi như cũ, đều không phải là hy vọng xa vời.

Lại nhìn những người khác bên trong đại sảnh, nhìn thấy cánh tay Tác Phổ mọc ra, trên mặt đồng dạng hiện lên một chút kinh hãi, ngay sau đó là vô tận hy vọng.

Chính cái gọi là mắt thấy là thực tai nghe là giả, khi tận mắt nhìn cánh tay của Tác Phổ mọc ra, mọi người đối với kỹ thuật của Tiêu Hoằng, đã sinh ra đủ tin phục, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng giờ khắc này cũng tràn ngập vô tận cung kính, loại cung kính này cũng không phải áp bách mà đến, mà là phát ra từ đáy lòng.

Ước chừng trải qua thời gian một giờ, cánh tay phải Tác Phổ xem như đã hoàn toàn định hình, tái sinh xong.

- Tốt lắm! Hiện tại có thể thử hoạt động cánh tay phải của ngươi!

Thu hồi Dược Văn phân liệt, Tiêu Hoằng nhẹ giọng thoải mái nói.

Tác Phổ không có lên tiếng trả lời, ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi chuyển xuống cánh tay phải mới mọc ra của mình, tiếp theo tận khả năng điều động nó, giật giật, kết quả giống nhau như đúc tình hình lúc trước của Áo Thác, đầu ngón tay chính là hơi hơi gấp khúc một chút, nhìn qua cũng không linh hoạt lắm.

Nhưng dù vậy, Tác Phổ vẫn cảm nhận được vô tận hưng phấn, suốt mười năm, cảm giác này dường như chỉ có ở trong mộng Tác Phổ mới xuất hiện.

- Cảm ơn, Tiêu đại sư!

Tác Phổ nhìn về phía Tiêu Hoằng, tràn ngập cảm kích nói.

- Không cần tạ ơn, chúng ta đã nói trước, đây chính là trao đổi công bằng mà thôi, ngươi không cần cảm tạ ta! Không nên tạ ơn ta, phải đi tạ ơn Áo Thác đi! Hắn nói tốt rất nhiều về ngươi đó!

Tiêu Hoằng như trước giọng điệu bình thản nói, tiếp theo liền lấy ra một cuộn băng gạc, cuốn lấy cánh tay Tác Phổ, sau đó lại cho Tác Phổ dùng một quả Văn đan bổ huyết và một quả Văn đan dinh dưỡng, chủ yếu là bổ sung chất vôi và chất đạm.

- Hiện tại ngươi sẽ cảm giác ít nhiều có chút không thích ứng, luyện tập nhiều một chút, mấy giờ sau, ngón tay sẽ khôi phục linh hoạt cơ bản!

Tiêu Hoằng tiếp theo dặn dò, sau đó tiện tay lấy ra một quả táo, đặt trong lòng bàn tay phải mới tái sinh của Tác Phổ.

Đồng dạng thời điểm này, một loại cảm giác trơn trợt, lạnh băng băng trong nháy mắt theo cánh tay Tác Phổ truyền lên đầu. Có cảm giác như vậy, Tác Phổ đã rất lâu không có nếm thử, không kềm được trên mặt vẻ động dung quá nặng, một nỗi chua xót áp chế trong lòng đã lâu đột nhiên đánh úp lại, không khỏi làm cho hốc mắt Tác Phổ có chút ửng đỏ.

Chỉ cần có một cái cánh tay như vậy, không thể nghi ngờ đã tuyên cáo, Tác Phổ không hề giống như dĩ vãng chỉ là một con rối gỗ không hề có năng lực phản kháng.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng không có nói thêm gì, thu thập xong túi hành trang tùy thân, liền dưới ánh mắt kính phúc của mọi người, mang theo Ngả Nhĩ Văn đi ra ngoài.

Đồng thời vài tên hộ sĩ đi theo Hạm vận chuyển hành khách tới đây cũng bắt đầu công việc lu bù lên. Trước mắt, an bài phòng nghỉ ngơi cho những người này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện