- Cái này còn là người hay sao?
Tiêu Hoằng không khỏi hô lên, khó trách Tiêu Hoằng không cảm nhận được dấu hiệu Thương Luân xuất hiện, trái tim, dòng máu hay Ngự lực vận chuyển bình thường đều áp chế tới mức thấp nhất, hành động không khác gì vật chết.
- Không phải người, còn có thể nói chuyện với ngươi hay sao?
Bỗng nhiên Thương Luân nói, sau đó quay người lại:
- Không cần kiểm tra nữa, ta không sao, làm việc của ngươi đi.
Thấy Thương Luân không lĩnh tình, Tiêu Hoằng bĩu môi, liền thu hồi Ma Văn kiểm tra thân thể, liền tiếp tục lấy ra tế bào tái sinh, sau đó vác ba lô rời nhà.
Đi vào thôn Tiểu Vân, Tiêu Hoằng bắt đầu một ngày điều trị mới.
Đối với công tác điều trị này, Tiêu Hoằng đã quá quen, hơn nữa căn cứ quân sự Bối La phái tới 4 hộ sĩ Chung Tiểu Kỳ hỗ trợ, cũng bớt sức hơn.
Đến 7 giờ tối, tất cả 300 binh lính Bối La đã được điều trị xong, tiến vào giai đoạn khôi phục, bởi vì không có loại tàn phế đầu óc, cộng thêm thần kinh vận động tay chân vẫn còn linh hoạt, chỉ cần vài ngày nửa tháng là sẽ khôi hẳn.
Nhìn tay chân mới được tái sinh ra, tuy rằng tạm thời không linh hoạt như Ma Văn chi giả, nhưng xúc giác cực kỳ nhạy cảm. Quan trọng hơn, là sau này bọn họ đã không khác gì người thường.
Nghĩ thể, 300 binh lính Bối La không khỏi hưng phấn không thôi, ngồi trong đại sảnh, không ngừng vuốt ve tay chân mới mọc của mình.
về phần Tiêu Hoằng đang bước xuống, các binh lính Bối La cười ngây ngô, ánh mắt cảm kích. Không giống như đám người Tác Phổ, bởi vì bọn họ coi Tiêu Hoằng như người một nhà, bọn họ là thủ hạ trung thành của Tiêu Hoằng, không cần thiết phải khách sáo như thế.
Đối với 300 binh lính Bối La hưng phấn như thế, Tiêu Hoằng cũng không quá để ý, mà nghiêm túc căn dặn:
- Trong giai đoạn khôi phục thân thể, các ngươi cũng không được bỏ qua huấn luyện Ngự lực. Vừa rồi ta xem tư liệu của các ngươi, phần lớn đều là Ngự giả cấp bốn năm, cấp bậc như vậy ở trong quân đội khác coi như không tệ, nhưng ở trong này là quá thấp, nhớ kỹ phải nắm chắc thời gian, về phần tài liệu lên Ngự sư, ta sẽ nghĩ cách kiếm đủ cho các ngươi, tối thiểu cũng phải trở thành Ngự sư.
- Trưởng quan, cứ việc yên tâm, chỉ cần có tài liệu, chúng ta chắc chắn khắc khổ huấn luyện.
Binh lính Bối La đều đáp.
- Như vậy thì tốt, chờ lát nữa, các ngươi đi theo thành viên Thích Khách Minh vào Căn cứ quân sự Tiểu Vân, tiến hành huấn luyện khôi phục các phương diện.
Tiêu Hoằng dặn dò xong, liền rời lầu, lập tức đi vào căn biệt thự gần đó.
Nơi đó là chỗ ở và làm việc tạm thời của đám người Vạn Nại.
Đi vào trong, Tiêu Hoằng thấy Vạn Nại và 20 nhân viên trung tâm đã ngồi trên ghế, trên bàn trà bày trà thơm, thật là nhàn nhã.
Thấy Tiêu Hoằng đi tới, đám người Vạn Nại đều đứng dậy, thần sắc cung kính. Tuy rằng phần lớn người nơi này không tận mắt gặp Tiêu Hoằng, nhưng bọn họ biết truyền thuyết Tiêu Hoằng để lại ở quận Nam Du, bề ngoài bình thản, kỳ thật là con dã thú khoác da cừu.
- Không cần khách khí, tùy tiện ngồi đi, hôm nay triệu tập các vị đến đây, không phải họp, cũng không phải gặp mặt chính thức gì. Tìm các vị đến nói chuyện, xem chúng ta có thể thiết kế ra một loại xe Ma Văn kinh diễm không.
Tiêu Hoằng khoát tay với mọi người, tùy tiện ngồi xuống, đặt một cái Ma Văn
hình ảnh lên bàn trà.
Hình ảnh xuất hiện, bên trên ngoài sơ đồ phác thảo ra, còn có những chữ viết ý tưởng cấu tạo xe Ma Văn của Tiêu Hoằng.
Dựa theo ý tưởng của Tiêu Hoằng, và những gì hiển thị trên màn hình, xe Ma Văn chia làm 3 loại xa hoa, thực dụng và rẻ tiền, chia ra nhắm vào loại người khác nhau.
Đồng thời động cơ chính của xe Ma Văn cũng được Tiêu Hoằng tự tay thiết kế ra, tính năng tuyệt đối mạnh mẽ vượt xa một mảng lớn so với xe Ma Văn bình thường, quan trọng hơn là vẫn có thể sản xuất số lượng lớn.
Không nói quá, chỉ riêng góc độ chế văn, Tiêu Hoằng đã là đại sư chế văn đỉnh cấp Vĩnh Ngạn Tinh, hơn nữa bởi vì nắm giữ kỹ thuật đa chiều, cùng với tri thức dự trữ trong đầu, cơ bản là hạc trong bầy gà.
Không chỉ Ma Văn động cơ chính, thậm chí còn vận dụng tới kỹ thuật chỉ có trong Ma Văn khung máy móc, ví dụ hệ thống truyền dẫn thần kinh.
Một khi khởi động loại hệ thống này, tầm nhìn của người điều khiển sẽ chuyển ra ngoài xe, đây tuyệt đối là kỹ thuật mới lạ chưa từng sử dụng trên toàn bộ Vũ trụ Thái Qua.
Ngoài ra, còn có hệ thống nhìn đêm, rađa quan sát, cùng tính nặng phòng hộ siêu mạnh.
Chỉ nhìn qua, đã khiến người ta cảm thấy hoa mắt.
- Ta nghĩ mấy thứ này không thể thêm vào hết, mọi người phân tích xem, kỹ thuật nào nổi bật hơn?
Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, rót cho mình một ly trà, hỏi.
Lúc này các nhân viên kỹ thuật nhìn màn hình, ít nhiều ngây ngẩn, vốn theo họ thấy, hệ thống kỹ thuật xe Ma Văn đã bị mở rộng gần hết, đây cũng là nguyên nhân vì sao một khi kinh doanh xe Ma Văn, đã xác lập được địa vị thì rất khó lật đổ. Chỉ là vào lúc này, họ sai rồi, sai lầm nghiêm trọng.
Không nói quá, Tiêu Hoằng tùy tiện lấy ra một loại kỹ thuật, cũng đã đủ kinh diễm.
- Kỹ thuật bên trong, đúng là kinh diễm, nhưng bên ngoài thì sao? Nên biết đây là yêu cầu mấu chốt của xe Ma Văn, dù sao chạy trên phố, mọi người không nhìn thấy bên trong, bên trong chỉ là cảm nhận được người điều khiển, người
ta chỉ nhìn bề ngoài.
Vạn Nại vuốt cằm ngẫm nghĩ, nói.
- Lúc ta ở Vĩnh Ngạn Tinh, phát hiện rất nhiều người cảm thấy hứng thú với đồ quân dụng, ví dụ như chiến đấu cơ Ma Văn, xe tăng Ma Văn. Ta nghĩ chúng ta có thể thiết kế ra một loại xe Ma Văn có ngoại hình hầm hố giống như xe tăng Ma Văn.
Một nhân viên thiết kế công nghiệp bỗng nói.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng cũng động lòng, đây là ý tưởng hoàn toàn làm được.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu tuôn ra đủ loại thiết kế bề ngoài xe Ma Văn, có khi vì thu hút chú ý, chọn tài liệu đặc thù, như là sợi cácbon, có người đưa ra ý kiến mô phỏng ngoại hình sinh học, tham chiếu bề ngoài của động vật.
Những ý kiến này đều có thể tham khảo, điều này cũng không lạ, bản thân 100 người điều tới đây toàn là nhân tài đỉnh cấp do tập đoàn Thiên Xà hao hết tâm tư lấy tới, 20 người ở đây càng là nổi bật.
Nói chuyện như thế kéo dài chừng 2 tiếng, thậm chí trong đó còn ăn một bữa, thẳng đến 9 giờ tối mới kết thúc.
Kết quả của 2 giờ nói chuyện, là thiết kế ra 5 chiếc xe Ma Văn tuyệt đối kinh diễm, trong đó còn có một chiếc xe vận chuyển Ma Văn có mã lực siêu mạnh.
Giao phương án thiết kế cho Vạn Nại, nhắc nhở bảo quản cẩn thận, Tiêu Hoằng mới rời đi.
Báo cho Chung hộ sĩ biết, 500 tàn binh Gia Đô đế quốc tiến hành sắp xếp thứ tự điều trị, ngày mai bắt đầu giai đoạn điều trị chính thức.
Đồng thời, Tiêu Hoằng lại dặn dò Bác Sơn nắm chặt tất cả thời gian, thành lập Công ty cơ giới Thợ Săn.
Cứ thế nửa tháng trôi qua, trong nửa tháng này, Tiêu Hoằng cùng Tập đoàn Thợ Săn đều luôn bận rộn.
Đầu tiên Tiêu Hoằng phải điều trị xong cho đám người Tác Phổ, sau đó phân phát cho mấy thùng lớn Ma Văn thúc đẩy và tuyến truyền Ngự lực cho dân chúng An M Á, hơn nữa Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc đã lấy một cái nông trường cực lớn, trong đó 50% dùng để sản xuất lương thực, 50% còn lại dùng để gieo trồng các loại tài liệu.
Như thế, tài liệu do Tập đoàn Thợ Săn sản xuất ra có thể cung cấp Cho Ngự Phu Tinh và Áo Tát Tinh của Phục Thản Đế Quốc gần đó.
Đương nhiên, trong thời gian này Tiêu Hoằng chủ yếu tập trung vào đám người Tác Phổ, cũng chú ý thành lập phát triển Công ty cơ giới Thợ Săn.
Chỉ cần có thời gian, buổi tối là Tiêu Hoằng sẽ đi Công ty cơ giới Thợ Săn, tiến hành công tác nghiên cứu phát triển. Không chỉ thể, ngay cả Mạc Hi cũng dùng Ma Văn thông tin hỗ trợ giải quyết các vấn đề vấp phải.
Bởi vì trước đó nhóm người này chủ yếu phát triển chiến đấu cơ Ma Văn, chế tạo xe Ma Văn chỉ là chuyện chơi, bởi vậy tốn 5 ngày, đã hoàn thành bản thiết kế 5 loại xe Ma Văn, sau đó lập tức đầu tư vào sản xuất quy mô lớn.
Trong thời gian này, Tập đoàn Thợ Săn cũng tiêu hao tài chính khổng lồ, thuê một số lớn công nhân ở Liệp Lang Tinh và thu mua tuyến sản xuất ở đó.
Nhưng dù thế, vẫn không thể cam đoan sản lượng, nhưng Tiêu Hoằng cũng không lo lắng, cứ tiếp tục xây dựng thêm. Bây giờ Tiêu Hoằng đang gấp rút nhìn xe Ma Văn mới sản xuất ra được tiếp nhận đến trình độ nào.
Lúc này Tiêu Hoằng đang ở nhà, xem bài viết lễ giới thiệu sản phẩm mới. Dựa theo thường lệ, trước khi một loại sản phẩm máy móc đưa ra thị trường, đều phải tiến hành một lễ giới thiệu, cũng là tuyên truyền lần đầu.
Tiêu Hoằng luôn khiêm nhường, không có hứng thú với loại lễ giới thiệu bố này, nhưng không chịu nổi Bác Sơn và Vạn Nại mạnh mẽ đề cử, cũng lấy thân phận Hồng Lượng xuất hiện, cũng coi như đại biểu cho mình coi trọng sản phẩm mới. Bằng không, sẽ khiến người ngoài cảm thấy ngay cả chính người nhà cũng không cói trọng sản phẩm mới sản xuất, làm sao mà người ta coi trọng được?
Cái gọi là lễ giới thiệu, kỳ thật là một loại sân khấu quảng cáo biến tướng, phải làm thật hoàn hảo, đây là giải thích của Tiêu Hoằng.
Bởi vậy, bao gồm Ma Văn ảnh hiệu, tiến trình giới thiệu sản phẩm, đều do một tay Tiêu Hoằng xếp đặt. Đây cũng là lúc kiểm tra tế bào nghệ thuật của Tiêu Hoằng, nhưng năm đó Tiêu Hoằng cũng đã xếp đặt hội biểu diễn cho Mộ Khê Nhi, hội tuyên bố lần này chỉ là chuyện nhỏ.
Tiến trình sơ lược, Tiêu Hoằng đä hoàn thành thiết kế, dài đến 1 tiếng.