Chế tạo xong tất cả Ma Văn ảnh hiệu, Tiêu Hoằng xem thời gian đã đến trưa, vì thế bỏ Ma Văn ảnh hiệu vào hộp, vác ba lô đi tới Căn cứ quân sự Tiểu Vân.
Bây giờ Căn cứ quân sự Tiểu Vẫn không chỉ là căn cứ quân sự, còn là nơi gửi tin tức bí mật của Tập đoàn Thợ Săn, ngay cả Bác Sơn cũng thường xuyên chạy tới đó, có 12 Đại Ngự sư bảo hộ, nơi này an toàn tuyệt đối.
Đi vào triền núi phía trên Căn cứ quân sự Tiểu Vân, quan sát bên dưới, Tiêu Hoằng thấy được ở trên quảng trường, Thích Khách Minh cùng với 300 binh lính Bối La ngồi trên mặt đất kim loại mềm, đang tiến hành tự tu luyện.
1 tuần trước, Tiêu Hoằng thành công dùng kỳ thuật Ôn nhuận dịch và thành phần máu Kim quan điêu, nghiên cứu chế tạo ra một loại vật thay thế tên là dung dịch Ngự thăng, chỉ là hiệu quả kém hơn nhiều so với máu Kim quan điêu, chỉ tăng cao khoảng 3-4 lần so với trước kia. Giá thành cũng khá cao, mỗi một ống dung dịch Ngự thăng mất 100 kim tệ.
Nếu ở quân đội bình thường, số lượng tiêu hao này tuyệt đối không thể tưởng tượng, nhưng ở chỗ Tiêu Hoằng, chỉ cần cung cấp Cho thành viên Thích Khách Minh và 300 binh lính Bối La, Tiêu Hoằng vẫn gánh nổi.
Hơn nữa tất cả những gì Tiêu Hoằng làm, không phải là vì tăng cường sức chiến đấu hay sao?
Càng làm cho Tiêu Hoằng vui mừng, đó là trung tâm chiến đấu của Tiêu Hoằng đã dần hình thành, không còn như lần đối mặt với Hắc Trạch Sâm, một mình mình quá yếu đuối như con kiến. Chỉ là lúc này thực lực còn chưa đủ đạt tới miễu sát Vệ đội Thánh Vực, càng đừng nói đánh bại Hắc Trạch Sâm.
Đi vào quảng trường Căn cứ quân sự Tiểu Vân, Tiêu Hoằng nhìn bên sườn có 500 tàn binh tràn tới.
Bây giờ bọn họ đã phục hồi như cũ, đang tiến hành huấn luyện khôi phục. Đáng nhắc tới là Tác Phổ, lúc đến cực kỳ thể thảm, bây giờ tay chân đã mọc mới, tuy rằng thân thể vẫn hết sức suy yếu, hơn nữa còn chống hai gậy, nhưng sắc mặt vẫn hết sức hưng phấn.
Nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng, những người này càng thêm cảm kích, Tiêu Hoằng đã ban cho họ cuộc sống mới.
Lúc này Tác Phổ và Liệt Nông, vốn là hai danh tướng Gia Đô đế quốc, đang đứng trước mặt Tiêu Hoằng. Nhất là Liệt Nông sa sút trước kia, bây giờ trở nên rực rỡ, còn cạo sạch cả đầu bóng lưỡng.
- Còn nhớ khi các ngươi đến đây là như thế nào không? Nhớ kỹ, trên thế giới này, không có trở ngại nào không vượt qua được.
Tiêu Hoằng nói xong, chuẩn bị đi về phía ký túc xá.
Nhưng lúc này, Tác Phổ bỗng kéo Tiêu Hoằng lại, như muốn nói gì đó.
- Tác Phổ, có chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhìn Tác Phổ chống đôi nạng, hỏi.
- Nghe nói Tiêu đại sư muốn thành lập quân Tập đoàn Thợ Săn, chúng ta sẽ xếp vào đoàn tinh anh Thợ Săn, có phải không?
Tác Phổ hỏi.
- Đúng thế.
Tiêu Hoằng trả lời.
- Vậy có thể loại trừ ta ra không, ta muốn tiếp tục làm việc ban đầu, chỉ huy tác chiến không quân.
Tác Phổ có vẻ khẩn cầu.
- Được chứ.
Tiêu Hoằng thoải mái đáp ứng:
- Chỉ là bây giở trong tay chúng ta chỉ có 100 chiến đấu cơ Ma Văn, không có một phi công nào.
- Điều này không thành vấn đề, ta có thể chọn phi công xung quanh, triệu tập sau đó huấn luyện, chỉ cần ngài cho ta biên chế, đủ quân phí là được.
Tác Phổ nói ngay.
- Được, chuyện này giao cho ngươi, cần tiền tìm Bác Sơn.
Tiêu Hoằng cũng vẫn thoải mái đáp ứng, thực ra Tiêu Hoằng biết rõ đạo lý vật phải dùng đúng chỗ, huống chỉ là chỉ huy không chiến. Tác Phổ là siêu cấp danh tướng Gia Đô đế quốc, ở mặt này, Tiêu Hoằng không chút cố chấp, thậm chí còn rất cởi mở.
- Ta là quan chỉ huy đội lục chiến liên hành tin, ta có thể tự mình xây dựng bộ đội đổ bộ không?
Liệt Nông đưa ra yêu cầu, ngữ khí kính cẩn khẩn cầu.
- Được, ta có 2 chiếc Ma Văn khung máy móc, đều cho ngươi, thiếu tiền cứ tìm Bác Sơn.
Tiêu Hoằng rất dễ nói chuyện.
Thấy vậy, những chỉ huy Gia Đô có năng lực ngày xưa cũng liên tục xôn xao.
Đối với yêu cầu của bọn họ, Tiêu Hoằng đồng loạt cho phép, hết sức sảng khoái, nhưng mà Tiêu Hoằng chỉ có một điều kiện, đó là có thể cho trang bị chiến đấu, nhưng mà người phải tự tìm.
Cứ thế qua lại một hồi, 6 Đại Ngự sư thoát ly Đoàn tinh anh Thợ Săn, yêu cầu tự xây dựng quân đội, những người khác lựa chọn gia nhập Đoàn tinh anh Thợ Săn.
Thực ra những người này đều là Tướng quân ngày trước, vô số bộ hạ cũ, trong đó có những quân nhân ưu tú trong chiến đấu bị tàn phế, vừa vặn triệu tập họ đến đây cho Tiêu Hoằng điều trị, sau đó tiếp tục là một thành viên của Tập đoàn Thợ Săn, chiến đấu cho Tiêu Hoằng.
Lúc này việc mà Tiêu Hoằng phải làm là cho những Tướng quân phụ trách một phương ngày xưa này có được tự do hoàn toàn, cho họ có thể phát huy toàn bộ tài năng. Đối với những người này, Tiêu Hoằng chỉ cần 2 thứ: đó là phục tùng tuyệt đối và sức chiến đấu nổi bậc.
An trí xong đám người Tác Phổ, Tiêu Hoằng đi vào trong tòa lầu kim loại gần đó, bắt đầu thương thảo với Bác Sơn, Vạn Nại chuyện hội tuyên bố, thời gian đặt ở ngày mai.
Đồng thời Công ty cơ giới Thợ Săn trước đó không chút tiếng tăm, lần đầu tiên có động tĩnh, trang chủ Tập đoàn Thợ Săn tuyên bố tin tức: ngài mai cử hành lễ giới thiệu sản phẩm mới, hơn nữa gửi ra thư mời cho những khách quen của Tập đoàn Thợ Săn và những đại lý kinh doanh xe Ma Văn.
Thành phố Hách Tháp Phỉ.
Nơi này chính là tổng bộ Tập đoàn cơ giới Lăng Vân, lúc này ông chủ Hoàng Mặc Lâm đang ngồi trong văn phòng, nhìn bản tin trên trang chủ của Tập đoàn Thợ Săn.
Ở vị trí bắt mắt
phía trên, là 10 giờ sáng ngày mai, Công ty cơ giới Thợ Săn lần đầu tiên tiến hành lễ ra mắt sản phẩm mới.
Mấy ngày qua, Hoàng Mặc Lâm gần như không lúc nào không chú ý tới từng hành động của Công ty cơ giới Thợ Săn, cơ bản vấn đều im lặng.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Mặc Lâm biết Công ty cơ giới Thợ Săn cuối cùng cử động, bắt đầu phát động đợt tấn công đầu tiên vào Tập đoàn cơ giới Lăng Vân.
Nhưng nhìn tin tức này, sắc mặt Hoàng Mặc Lâm cũng không có vẻ nặng nề, nguyên nhân là bởi: đầu tiên là Tập đoàn cơ giới Lăng Vân đã liên hợp cùng Tập đoàn Văn Sâm, tài chính đầy đủ, căn bản không phải sợ Tập đoàn Thợ Săn dùng thủ đoạn ép giá.
Thứ hai, đó là xe Ma Văn khác với tài liệu, thuộc sản phẩm tiêu hao ngắn hạn, thông thường của ai tốt thì mua của nhà đó. Còn xe Ma Văn, dựa theo trình độ kinh tế Vĩnh Ngạn Tinh, tuy rằng không nói tới hàng xa xỉ, nhưng dù sao cũng là đồ vật có giá, người mua thường thường hết sức cẩn thận, thường hay mua nhãn hiệu đáng tin cậy nhất, dễ nhận biết nhất. Bởi vì nhãn hiệu xe, thường là thứ để khoe khoang.
Bởi vậy, dù là Công ty cơ giới Thợ Săn có thể chế tạo ra xe Ma Văn không kém gì Tập đoàn Lăng Vân, cũng không thế nào rung chuyển được địa vị của Tập đoàn cơ giới Lăng Vân.
Dù sao cũng kiểu xe Ma Văn, ai không muốn chọn nhãn hiệu đáng tin, nhãn
hiệu mới thường khiến người ta không tin được.
Cho nên nhìn thông báo của Tập đoàn Thợ Săn, Hoàng Mặc Lâm không chút lo lắng hay khẩn trương.
Cộc cộc cộc!
Khi Hoàng Mặc Lâm nhàn nhã nhìn màn hình, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi vào, nàng là bí thư thiếp thân của Hoàng Mặc Lâm.
- Ông chủ, vừa nãy ta nhận được thứ này, gửi cho ngài.
Nữ bí thư nói xong, liền đặt phong thư hàm lên bàn làm việc của Hoàng Mặc Lâm.
Thư hàm là do Tập đoàn Thợ Săn gửi đến.
Mở ra xem, bên trong là thư mời được thiết kế tinh xảo, dùng giọng điệu tôn trọng mời Hoàng Mặc Lâm tham gia lễ tuyên bố sản phẩm mới của Tập đoàn Thợ Săn.
- Hắc.
Lật qua lật lại thư mời, Hoàng Mặc Lâm không khỏi cười khẽ.
- Ông chủ, ngài cười cái gì?
Nữ bí thư thoáng kinh ngạc hỏi.
- Biết đây là cái gì không?
Hoàng Mặc Lâm dùng hai ngón tay kẹp thư mời, đưa tới trước mặt nữ bí thư, tùy tiện hỏi.
- Đây là... Thư mời của Tập đoàn Thợ Săn.
Nữ bí thư nhìn chữ viết trên thư mời, trả lời.
- Không, ta nói cho ngươi, đây là chiến thư của Tập đoàn Thợ Săn, chiến thư tuyên chiến với Tập đoàn cơ giới Lăng Vân.
Hoàng Mặc Lâm khinh thường trả lời.
- Chiến thư?
Nghe từ này, sắc mặt nữ bí thư trở nên nghiêm túc, hàng mi nhỏ nhăn lại, nói tiếp:
- Nếu là chiến thư? Có cần ta trả lại không?
- Trả lại? Vì sao phải trả lại? Ta chẳng những phải nhận phần chiến thư này, ta còn tự mình đi. Ta muốn xem, cái Công ty Thợ Săn mới có mấy ngày, rốt cuộc đùa giỡn cái chiêu trò gì.
Hoàng Mặc Lâm cười khẽ ung dung nói.
Không chỉ Hoàng Mặc Lâm, những người có danh tiếng trên Vĩnh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh đều nhận được thư mời của Công ty cơ giới Thợ Săn.
Bởi vì là Tập đoàn Thợ Săn, cho nên rất nhiều người vẫn rất tò mò về Công ty cơ giới Thợ Săn, vì thế phần lớn người mặc kệ là hữu nghị hay đối địch, hoặc là trung lập, đều quyết định đi xem một lần.
Một ngày trôi qua, hội trường lễ tuyên bố sản phẩm mới của Công ty cơ giới Thợ Săn đã được bố trí xong, vị trí là chỗ trống bên cạnh khu neo đậu chiến hạm của Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, lộ thiên, trước một loạt hàng ghế dựa xếp đặt tỉ mỉ là sân khấu kim loại.
Lúc này trên đó không có bóng người, chỉ có Ma Văn ảnh hiệu không ngừng vận hành, không ngừng biến đổi các cảnh vật, phần lớn có liên quan tới xe Ma Văn, có phong cảnh bão táp cực nhanh, cũng có cảnh tượng thế giới tương lai nghiêng về kim loại.
Mọi thứ cho người ta cảm giác trực quan, nhìn như tùy ý, kỳ thật ý nghĩa sâu xa.
Chín giờ sáng, khu neo đậu chiến hạm có đủ loại xe Ma Văn vận chuyển to nhỏ hoặc là xe Ma Văn danh tiếng nối đuôi không dứt từ khắp nơi đổ về.
Trong đó, còn có cả hạm vận chuyển hành khách đến từ Ngự Phu Tinh, người trên đó toàn có được thư mời của Tập đoàn Thợ Săn.