- Tiêu Hoằng là người một nhà, cũng là ngươi trong phe phái chúng ta, sư huynh lý phải đứng ra, như một nam nhân!
Lạc Tuyết Ninh nói với Ma Sở từng chữ, sắc mặt lạnh như băng:
- Nếu không, từ nay về sau, ta không nhận huynh là nhị sư huynh nữa, càng không nghĩ làm bạn với huynh!
Thấy Lạc Tuyết Ninh thật sự nghiêm túc, hàng ngày cũng thường qua lại với mấy đệ tử của mình, Ma Sở mới có chút nơm nớp lo sợ đứng lên, nhìn lướt qua Hắc Trạch Sâm một cái, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh A Di La, sau đó nhắm mắt lại, lớn tiếng nói:
- Thỉnh sư phụ, thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ!
Ma Sở rất rõ ràng, một câu hô lớn này, mình không còn khả năng giữ trung lập được nữa.
Đồng dạng, bên trong Thánh Đàn hai đại đệ tử cấp Cao đồng thời tiến cử một người, đồng thời người này đạt tới 50 vạn điểm thành tựu biến thái, ở Thánh Đàn có thể nói là có một không hai, dĩ vãng điểm thành tựu quá 1 vạn, không sai biệt lắm A Di La sẽ thu người đó làm đồ đệ rồi.đúng là điều kiện của Tiêu Hoằng hiện tại, đã vượt qua tiêu chuẩn trở thành đệ tử của A Di La.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thánh Đàn lại lần nữa yên tĩnh lại! Cho dù bọn họ không mong đợi Tiêu Hoằng, cho dù bọn họ xem thường Tiêu Hoằng, cho dù bọn họ thống hận Tiêu Hoằng, nhưng bọn họ đã rõ ràng có thể cảm nhận được, A Di La không còn có lý do gì không thu Tiêu Hoằng.
Ngay cả Hắc Trạch Sâm, trên mặt cũng hiện lên một chút vẻ nghiêm trọng mờ nhạt, ngay đến chính hắn đều không nghĩ ra được, còn có lý do gì ngăn cản Tiêu Hoằng trở thành đồ đệ của A Di La.
Thế nhưng khiến mọi người đều không nghĩ tới chính là, thời điểm này A Di La, như trước chọn lựa... trầm mặc, cứ như vậy nhắm nghiền mắt lại, dường như là muốn dùng phương thức trầm mặc thay lời cự tuyệt.
Ước chừng trôi qua thời gian năm phút đồng hồ, Tiêu Hoằng ngồi ở ghế đầu bên trái, nhìn thấy A Di La lại vẫn trầm mặc không nói, bên trong hai mắt bình thản của hắn hơi nổi lên một chút đỏ hồng.
Tiêu Hoằng đều đã làm được đến mức này, trên cơ bản cho dù là địch nhân của Tiêu Hoằng cũng không tìm ra được lý do A Di La không thu mình làm đồ đệ. Nhưng A Di La lại dùng phương thức này từ chối. Giờ khắc này trái tim Tiêu Hoằng đều lạnh xuống.
Không ghìm mình được, khóe mắt Tiêu Hoằng chớp chớp vài cái, ngay sau đó từ trong hốc mắt Tiêu Hoằng phun trào ra một cỗ lệ khí phẫn nộ, lạnh như băng. Hắn nắm chặt nắm tay, bắt đầu phát run, dường như mỗi một cái lỗ chân lông trên thân thể đều tản ra một hơi lạnh như băng.
Đại khái chỉ tạm dừng một phút đồng hồ. Tiêu Hoằng liền chậm rãi đứng lên, tiếp theo dời ánh mắt nhìn ngay A Di La, ánh mắt như mũi dao nhọn.
- Nếu đã không chấp nhận ta, không nhìn ta. Không sao cả, ta có thể tự mình đi giành lấy: căn cứ quy củ của Thánh Đàn, vậy tiến hành quy tắc Thánh Lôi đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đứng dậy, đi tới hướng bệ gỗ.
Cái gọi là quy tắc Thánh Lôi chính là, nếu ngoại đồ tự nhận là tài năng của mình bị mai một, là được dùng phương thức lôi đài, khiêu chiến với mọi người trên tinh cầu mình cư ngụ, nếu các đệ tử trên tinh cầu đó đều không phải là đối thủ của hắn, thì sẽ không cần xin chỉ thị của bất luận kẻ nào. Tự động đạt được hết thảy quyền hạn của đệ tử.
Thánh Lôi?
Nghe nói như thế, trong lòng mọi người lập tức căng thẳng! Dựa theo bọn họ hiểu biết trước đó, Tiêu Hoằng thực lực cũng không xuất chúng lắm, một người khiêu chiến với tất cả cao thủ trên Phạm Cương Tinh? Tiêu Hoằng điên rồi sao?
Ngay cả Lạc Tuyết Ninh bên trong đám người, đôi mắt đẹp cùng hơi biến đổi. Nàng không nghĩ tới, trong áp lực cực độ Tiêu Hoàng lại dùng biện pháp như vậy.
Đúng vậy, thực lực của Tiêu Hoàng quả thật coi như không tệ, nhưng dùng lực của một người khiêu chiến với toàn bộ cao thủ Phạm Cương Tinh, cái này có chút lỗ mãng đây.
về phần chúng đệ tử trên quảng trường trung tâm, thời điểm này đều toát ra vẻ khinh thường. Thực lực của Tiêu Hoàng, tuy rằng bọn họ không có hiểu biết rõ
ràng tỉ mỉ, nhưng cũng có nghe biết là Ngự Sư cấp bốn.
Chỉ bằng vào thực lực này mà dám ở trên tinh cầu Phạm Cương Tinh rất đông Ngự Sư cấp năm này, mở ra quy tắc Thánh Lôi, điều này quả thực chính là không biết tự lượng sức, không bị đánh chết đã là không tệ rồi. Hơn nữa mở ra hình thức Thánh Lôi, nếu đánh chết đối phương là không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gï.
- Mở ra hình thức Thánh Lôi? Tên kia có phải điên rồi hay không, còn tưởng lần trước dọa người không đủ hay sao?
- Tên kia, không phải đầu óc có vấn đề chứ?
Chúng đệ tử đều bàn tán, trong sắc mặt hiển lộ ra hết vẻ khinh miệt. Thời điểm này bọn họ, thậm chí có thể tưởng tượng một chút nữa, hình dáng Tiêu Hoằng bị đánh thành đầu heo.
Lúc này Tiêu Hoằng không hề quan tâm những người khác nhìn mình như thế nào! Trước mắt, Tiêu Hoằng chỉ muốn giành được những thứ gì mình muốn, cũng là những thứ chính mình phải có.
Không hề nhiều lời, Tiêu Hoằng liền chậm rãi bước từng bước một đi lên trên bệ gỗ.
Hắc Trạch Sâm ngồi ở chiếc ghế phía trên, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, căn bản là không tin Tiêu Hoằng có thể làm gì được trên Thánh Lôi. Nhưng là hắn cũng không muốn cấp Cho Tiêu Hoằng cơ hội như vậy, vì thế hai mắt trợn trừng, cao giọng quát lớn:
- Tiêu Hoằng! Ngươi tưởng ngươi là cái gì chứ? Lại ở trước mặt sư phụ A Di La, vượt quyền bày ra Thánh Lôi, ngươi xứng đáng sao? Người đâu! Đuổi tên Tiêu Hoằng này ra khỏi quảng trường trung tâm cho ta!
- Dạ, Hắc Trạch Sâm đại nhân!
Hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực ở bên cạnh Hắc Trạch Sâm, cao giọng đáp lại. Tiếp theo liền khởi động Lưu Văn, từ phía trên mặt đất nhảy dựng lên, bay thẳng đến bệ gỗ, chuẩn bị đuổi Tiêu Hoằng ra ngoài. Bên trong mắt hai người trừ vẻ tàn nhẫn, nhìn không thấy mảy may tình cảm!
Đối mặt với hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực rất nhanh tới gần, Tiêu Hoằng không có ra tay, đột nhiên quay đầu lại, bên trong hai mắt bắn ra hai luồng hàn quang, đâm thẳng vào tâm linh của hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực!
“Vù, vù!”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng nhẹ quay đầu lại, chỉ nghe bên trong rừng cây đột nhiên truyền đến hai tiếng xé không khí!
Ngay sau đó, liền nhìn thấy hai mũi tên Ma Văn lóe ra kim quang, giống như hai tia chớp màu vàng xuyên qua rừng cây âm u, bắn thẳng đến hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực đang vọt tới ý đồ phát động công kích Tiêu Hoằng.
- Chút tài mọn mà thôi!
Nhìn thấy
cảnh này, một gã thành viên Vệ đội Thánh Vực trong đó khinh thường nói. Tiếp theo hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực này rất nhanh vươn bàn tay to, trực tiếp bắt lấy mũi tên Ma Văn, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ vẻ khinh thường.
Chính là ngay trong nháy mắt xuất hiện độ cong ngay khóe miệng, vẻ khinh thường của hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực liền hoàn toàn cứng ngắc ở trên mặt. Đúng vậy, bọn họ đã nắm chặt mũi tên Ma Văn, nhưng đồng dạng đều cảm nhận được một lực đạo không thể kháng cự, như trước bắn vọt tới hướng bọn họ, giống như tốc độ của một chiếc Ma Văn xe tải rút nhỏ thể tích vô số lần.
“Vù vù, ầm ầm!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng quá nhiều, chỉ thấy hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực đánh tới hướng Tiêu Hoằng này, trực tiếp bị hai mũi tên Ma Văn đánh bay ra ngoài, thẳng đến đánh lên pho tượng to lớn phía sau, mới ngừng lại được, đồng dạng, cũng rõ ràng bị ghim ở phía trên pho tượng, hai mũi tên Ma Văn xuyên thủng bả vai hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực. Hai dòng máu đỏ sẫm theo pho tượng chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Vài giây qua đi, đợi mọi người trên quảng trường trung tâm kịp phản ứng, bên trong ánh mắt không kiềm được tràn ngập vẻ kinh hãi. Nên biết rằng hai gã thành viên Vệ đội Thánh Vực kia đều là thực lực Ngự Sư cấp bốn, vậy mà trực tiếp thông qua Ma Văn nỏ bắn bay đi, ghim phía trên pho tượng, thực lực này tối thiểu phải cao hơn hai cấp.
Mà trọng yếu hơn là, đây đến tột cũng là ai làm? Cũng dám trước mặt Hắc
Trạch Sâm, đả thương thủ hạ của hắn.
Lạc Tuyết Ninh ở một bên sắc mặt cũng thoáng hơi biến sắc, trong mơ hồ dường như nàng cảm nhận được điều gï.
Lại nhìn Hắc Trạch Sâm, vốn vẻ mặt lạnh như băng lập tức hiện lên một chút tức giận:
- Vô liêm sỉ, rốt cuộc là ai? Cũng dám đả thương thành viên Vệ đội Thánh Vực, chẳng lẽ không biết đối địch với ta kết cục sẽ thế nào hay sao?
Nói xong, Hắc Trạch Sâm liền vỗ án đi tới. Tuy nhiên, cũng không giống như lần trước không hề cố kỵ ra tay. Dù sao có A Di La ở đây, cho dù Hắc Trạch Sâm có muốn làm càn cũng phải cố kỵ. ít nhất là trước mắt.
Gần như ngay trong nháy mắt Hắc Trạch Sâm vừa mới nói ra lời này, một khẩu Ma Văn trọng pháo đã từng chút từng chút bị đầy ra ngoài rừng cây, ngay sau đó liền thấy thành viên Thích Khách Minh, đều đã tháo bỏ ngụy trang đứng ở trên sườn núi, ở trên tán cây cùng với bên trong rừng rậm âm u. Ngay cả nóc nhà khu cư xá phía sau mọi người, cũng xuất hiện hơn một trăm thành viên Thích Khách Minh một thân áo trắng.
Không chỉ có như thế, ngay sau đó, ở phụ cận khẩu Ma Văn trọng pháo, Tác Phổ, Liệt Nông cùng với 500 người của Đoàn tinh anh Thợ Săn đều xuất hiện, trong tay Tác Phổ và Liệt Nông phân biệt nắm hai cây Ma Văn nỏ của Tiêu Hoằng chế tạo. Tất cả thành viên Đoàn tinh anh Thợ Săn đều mặc chiến giáp nhị hình Lược Đoạt Giả, toàn bộ khuôn mặt được che kín, nhìn qua giống như một số Ma Văn khung máy móc thu nhỏ lại!
“Bá!
5?
Nhìn thấy ước chừng 2000 tên không rõ lai lịch này, trực tiếp vây quanh quảng trường trung tâm, còn có một khẩu Ma Văn trọng pháo nhắm ngay quảng trường trung tâm, lại nhìn chúng đệ tử vốn trên mặt có chứa vẻ khinh thường, sắc mặt đồng loạt trở nên một màu tái nhợt.
Những người này rốt cuộc là ai?
Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng mọi người? Hơn nữa chúng đệ tử cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, mười hai người một thân chiến giáp đứng hàng trước nhất ở trước rừng cây, đều khởi động Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư, thực lực rốt cuộc bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Ngay cả Hắc Trạch Sâm vốn trên mặt tràn ngập vẻ tàn khốc vô tận, nhìn thấy những người này xuất hiện, trên mặt cũng không khỏi hiện lên một chút giật mình. Hắc Trạch Sâm có thể nhìn ra được: đơn thuần từ trên sức chiến đấu, những người trước mắt này, không kém chút nào so với Vệ đội Thánh Vực, hơn nữa trước mắt Vệ đội Thánh Vực chỉ có 1000 người, mà đối phương có gần 2000 người, đây là một loại chênh lệch lớn.
Tuy rằng Hắc Trạch Sâm cũng không e ngại, nhưng trước mắt không thể không có chút cố kỵ! Nếu thực sự động thủ, Vệ đội Thánh Vực không nhất định có thể chiếm được tiện nghi.
Lúc này muốn điều người từ Di Đà Tinh tới, dường như cũng không còn kịp rồi.
Lại nhìn Tiêu Hoằng đã xuất hiện trên bệ gỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào Hắc Trạch Sâm, so với lần đầu tiên lần này ánh mắt dường như sắc bén hơn nhiều lắm. Còn những người này rốt cuộc là từ đâu tới, không cần nói cũng biết, là đêm qua Tiêu Hoằng đã bố trí trước.
- Vô liêm sỉ, các ngươi những người này từ ngoài đến, không có phép, là ai cho phép các ngươi bước vào Phạm Cương Tinh? Có biết tự tiện bước vào là tử tội hay không!
Hắc Trạch Sâm bỗng nhiên cao giọng quát lớn.
- Là ta!
Ngay lúc lời nói của Hắc Trạch Sâm mới vừa ra khỏi miệng, Tát Già bỗng nhiên tăng cao âm lượng nói.vẻ bình thản trước đây đã mờ nhạt đi rất nhiều, lại biến thành đồng dạng hai mắt linh hoạt, sắc bén:
- Là ta cho bọn họ đến để duy trì trật tự đại hội bổ nhiệm, như thế nào? Hắc Trạch Sâm ngươi có ý kiến gì sao?