Nghe nói như thế, ánh mắt sắc bén của Hắc Trạch Sâm hơi bị kiềm hăm, ít nhiều hắn có chút không nghĩ tới, Tát Già luôn luôn bình thản lại lên tiếng như thế.
- Tát Già đại sư huynh! Huynh làm như vậy có quá phận hay không? Hơn nữa ta xem những người này, cũng không giống là người của huynh?
Hắc Trạch Sâm cố sức áp chế cơn tức trong lòng nói.
- Những người này có là người của ta hay không, ngươi thân là sư đệ, có tư cách chất vấn ta sao? Hắc Trạch Sâm ngươi điều động Vệ đội Thánh Vực đến duy trì trật tự, chẳng lẽ không cho phép đại sư huynh ta này điều động nhân viên, duy trì trật tự sao?
Tát Già hỏi ngược lại với vẻ nghiêm túc.
- Duy trì trật tự? Chẳng lẽ là đả thương người của ta sao?
Hắc Trạch Sâm hỏi tiếp, giọng điệu cũng không có mảy may yếu thế.
- Vô liêm sỉ? Vệ đội Thánh Vực khi nào thì là người của ngươi? Vệ đội Thánh Vực là vệ đội thủ hộ Thánh Đàn, quan chỉ huy cao nhất là A Di La! Hắc Trạch Sâm! Ngươi nói Vệ đội Thánh Vực là người của ngươi, ngươi rắp tâm làm gì?
Tát Già tiếp theo ép hỏi:
- Hơn nữa bất kỳ một ngoại đồ nào, đều có quyền lợi mở Thánh Lôi, ngươi có tư cách gì ngăn cản, chẳng lẽ ngươi muốn lập quy củ khác ngược lại sư phụ, muốn phản nghịch sư phụ sao?
“Bá!
Gần như ngay trong nháy mắt Tát Già nói ra lời này, chỉ thấy toàn bộ chúng đệ tử trên quảng trường trung tâm, sắc mặt lại lần nữa biến đổi, bên trong ánh mắt mơ hồ nhìn thấy vẻ thấp thòm bất an.
Ở trong mắt bọn họ xem ra, Hắc Trạch Sâm và Tát Già này là muốn xé rách da mặt ở trong này rồi đây! Nếu đúng như thế, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Nếu ở dĩ vãng còn dễ nói, Hắc Trạch Sâm chưởng quản Vệ đội Thánh Vực. Di Đà Tinh, Phạm Cương Tinh thậm chí là Ngộ Giác Tinh cũng là trải rộng thế lực của hắn.
Nhưng cục diện trước mắt này, bởi vì Thích Khách Minh cùng Đoàn tinh anh Thợ Săn xuất hiện, dường như biến thành thể lực ngang nhau.
Nhất là khẩu Ma Văn trọng pháo kia không biết xuất hiện từ lúc nào, một khi bắt đầu oanh kích, tuyệt đối càng không thể văn hồi.
- Nếu Tát Già đại sư huynh cố ý che chở cho hạng người vô năng Tiêu Hoằng kia. Không sao cả, vậy cứ cho Tiêu Hoằng một cơ hội, ta thật muốn nhìn thử xem, Tiêu Hoằng hắn như con kiến, rốt cuộc có thể đánh thắng được ai?
Hắc Trạch Sâm miễn cưỡng bày ra một vẻ cười lạnh, tràn ngập trào phúng nói, tiếp theo liền chậm rãi ngồi xuống.
Theo Hắc Trạch Sâm chậm rãi ngồi xuống, mọi người liền lại một lần nữa dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đang đứng trên bệ gỗ, ở bọn họ xem ra, trung tâm đấu sức giữa Hắc Trạch Sâm và Tát Già đúng là Tiêu Hoằng.
Giống như hai dân cờ bạc, một cái rất ủng hộ Tiêu Hoằng, người kia coi rẻ Tiêu Hoàng.
Mà trên thực tế, toàn bộ Phạm Cương Tinh, trừ Tiêu Hoằng cùng với một nhúm người kia, đại đa số mọi người đều đứng bên phía Hắc Trạch Sâm.
Đồng dạng chúng đệ tử trên Phạm Cương Tinh cũng đã bắt đầu nóng lòng muốn thử. Không hề nghi ngờ, lần này, là cơ hội tốt để bọn hắn triển lăm mình ở trước mặt Hắc Trạch Sâm.
Những đệ tử Phạm Cương Tinh này không sai biệt lắm đều đã nhìn ra, A Di La căn bản không thèm để ý tới Tiêu Hoằng. Cứ như vậy, chỉ cần với một loại phương thức tương đối công bình là có thể tùy tiện chà đạp hắn.
Nhất là trong Phạm Cương Tinh, mười mấy nhân vật chủ quản cấp bậc Ngự Sư cấp năm kia thấy Tát Già tương đối yếu thế, mà những người này muốn ra mặt không thể nghi ngờ chính là muốn triển lãm thực lực ở trước mặt Hắc Trạch Sâm, để Hắc Trạch Sâm coi trọng mình hơn, chỉ cần có Hắc Trạch Sâm phù trợ, đợi Đông Lộc tấn chức Đại Ngự Sư, như vậy bọn họ thực rất có thể chính là Tổng quản của Phạm Cương Tinh.
Hơn nữa dĩ vãng ở bên trong Thánh Đàn, ngoại đồ không biết tự lượng sức mình bày ra Thánh Lôi, thuần một sắc không có một người nào có kết cục tốt, nhẹ thì tàn phế, nặng thì trực tiếp chết ngay.
Bọn họ đều là chủ quản, tổng quản cao cấp trên Phạm Cương Tinh, có tiền đồ và tương lai sáng lạn, không cần phải lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
Nghĩ thể, Đông Lộc và Triệu Quần không khỏi ít nhiều yếu thế, liếc nhìn Hắc Trạch Sâm, chậm chạp không trả lời.
Lúc này, đám đông trên quảng trường trung tâm cũng không khỏi xôn xao. Vào lúc này, có người bắt đầu cảm thấy Tiêu Hoằng rất có khả năng trở thành người đầu tiên khiêu chiến Thánh Lôi thành công từ khi sáng lập Thánh Đàn tới nay.
Đồng thời, nếu Tiêu Hoằng khiêu chiến Thánh Lôi thành công, sẽ là một loại giẫm lên tôn nghiêm của tất cả các đệ tử Phạm Cương Tinh. Thử nghĩ xem, chúng đệ tử Phạm Cương Tinh đánh không lại một ngoại đồ thân phận hèn mọn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ Phạm Cương Tinh còn đâu thể diện?
Hắc Trạch Sâm áp chế cơn giận, tự nhiên cũng biết đạo lý trong đó, nên biết phần lớn thế lực Phạm Cương Tinh đều nằm trong tay hắn, nói cách khác, phạm vi thế lực Phạm Cương Tinh của hắn bị Tiêu Hoằng chà đạp, hắn làm sao có thể chịu được.
- Chẳng lẽ Phạm Cương Tinh này chỉ có một chút năng lực như thế thôi sao? Ta không tin, các ngươi chỉ là thiếu động lực mà thôi, các ngươi nên biết rõ, để cho một tên ngoại đồ chiếm cứ thượng phong, sư phụ còn đâu thể diện? Truyền ra ngoài sẽ nói là sư phụ dạy dỗ một đám phế vật. Thế này đi, ta thay sư phụ cho các ngươi một chút kích thích, ai lên đài đánh thắng Tiêu Hoằng, giết chết hắn, Hắc Trạch Sâm ta sẽ cho hắn một bộ tài liệu trở thành Đại Ngự sư, trong đó bao gồm Ngự linh thủy.
Hắc Trạch Sâm đang ngồi, bỗng nhiên lớn tiếng nói.
Xoạt!
Hắc Trạch Sâm vừa lên tiếng, những đệ tử Phạm Cương Tinh trước đó còn có phần cố kỵ, ánh mắt xẹt qua tia sáng.
Ngự linh thủy, thứ này tuyệt đối dụ hoặc mê người đối với đệ tử Phạm Cương Tinh, phóng mắt nhìn khắp Vũ trụ Thái Qua cũng thế. Nó không chỉ có ý nghĩa tăng lên thực lực, còn có nghĩa là tăng lên địa vị, kéo dài tuổi thọ, tuyệt đối là dụ dỗ mê người.
Lập tức mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Ngự linh thủy, trong mắt các đệ tử Phạm Cương Tinh là thật đáng liều một trận, hơn nữa theo họ thấy, Tiêu Hoằng cũng không phải hùng mạnh không thể thắng, cùng lắm
là tàn nhẫn hơn một chút mà thôi.
Bên trong những người này, tự nhiên cũng bao gồm Đông Lộc và Triệu Quần, nếu xử lý Tiêu Hoằng ở đây, vậy thì bọn họ thật sự một bước lên trời.
- Lão phu sẵn sàng thử một lần, luận bàn với Tiêu tiên sinh một hai.
Không đợi Đông Lộc và Triệu Quần hạ quyết tâm, trong đám người truyền ra tiếng nói thâm trầm già nua. Tiếp theo, trong đám người có một lão già áo trắng, tóc hoa râm, để râu dài, chậm rãi bước ra.
Nhìn lão già này xuất hiện, ánh mắt chúng đệ tử Phạm Cương Tinh cũng biến đổi, ngay cả ánh mắt Đông Lộc cũng hiện lên khác thường, tiếp theo chụm đầu ghé tai xôn xao.
Lão già này vốn là tổng quản cũ ở Phạm Cương Tinh, tên là Kiều Dục, thực lực Ngự sư cấp năm đỉnh, chỉ là không có được Ngự linh thủy, không thể trở thành Đại Ngự sư. Sau này vì tuổi tác, không thể không xuống khỏi vị trí tổng quản.
Là tiền bối của Đông Lộc, thực lực Kiều Dục mạnh mẽ cỡ nào, rất ít có người biết. Chẳng qua mọi người thấy được hẳn là vượt xa Đông Lộc, rất có thể là người mạnh nhất trong đệ tử Phạm Cương Tinh, hơn nữa người này luôn cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt, thâm tàng bất lộ.
Phác Thái Kim nói xong, hai mắt đột nhiên hiện lên một chút lãnh liệt, tiếp theo liền khởi động Lưu Văn nhảy dựng lên, mang theo khí thế cuồn cuộn, nhảy vọt lên trên bệ gỗ!
Hắn dự định vừa lên đến, liền giáng cho Tiêu Hoằng cuồn cuộn công kích mãnh liệt, xử lý Tiêu Hoằng đồng thời triển lãm thực lực của chính mình ở trước mặt Hắc Trạch Sâm. Đây mới là mục đích chính của Phác Thái Kim.
“Ầm!”
Nhưng mà, gần như ngay trong nháy mắt hai chân Phác Thái Kim vừa mới chạm trên bệ gỗ, chỉ thấy Tiêu Hoằng giống như một tia chớp, thân thể hóa thành vô số tàn ảnh, trong khoảnh khắc liền xuất hiện ở trước mặt Phác Thái Kim, cách nhau không tới nửa thước.
Không đợi Phác Thái Kim kịp phản ứng, đầu gối rắn chắc của Tiêu Hoằng đã thúc vào phía trên sườn Phác Thái Kim.
Gần như Phác Thái Kim không hề kịp phòng bị, chỉ cảm thấy đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, vẻ mặt tràn ngập cao ngạo và ác liệt, giờ khắc này cũng bắt đầu từng chút một trở nên cuống quýt, hai mắt trợn trừng đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Hoàng.
Mà Tiêu Hoằng căn bản là không có tạm dừng, lách qua sau sườn nửa bước, đùi phải đã nâng lên cao cao, phía trên thân mình đột nhiên nổi lên hàn khí màu tím, giống như dáng vẻ màu tím bệ vệ bình thường, gót chân phải cũng đã nhắm ngay thiên linh cái của Phác Thái Kim, tiếp theo dùng sức quét tới.
“Ầm! Rốp rốp!”
Cùng với một tiếng vang nặng nề, kèm theo tiếng xương gãy rôm rốp, lại nhìn Phác Thái Kim một giây trước còn đang hùng hùng hổ hổ, thân mình đột nhiên run lên một cái, tiếp theo liền hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống. Chỗ đỉnh đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng lốm xuống. Hắn như vật chết, ngã xuống trên mặt đất, thân mình thỉnh thoảng co giật một cái.
“Bá!
Nhìn thấy Phác Thái Kim chỉ trong thời gian ngắn ngủn một giây đã bị Tiêu Hoằng đánh ngã nhào, tiếng bàn tán nho nhỏ trên quảng trường trung tâm, trong nháy mắt liền im bặt, lặng ngắt như tờ.
Hai mắt mọi người gần như đều mở lớn, bên trong ánh mắt lóng lánh vẻ khó tin. Dựa theo ý nghĩ của bọn họ, cho dù Phác Thái Kim không phải đối thủ của Tiêu Hoằng, nhưng bằng vào thực lực không tầm thường của Phác Thái Kim, chí ít cũng phải kiên trì một đoạn thời gian, nhưng kết quả thì sao? Dường như không đợi Phác Thái Kim kịp ra chiêu, đã bị hoàn toàn đánh bại, sinh tử chưa biết!
Không hề nghi ngờ, xuất hiện một màn như vậy hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mọi người.
Ngay cả Ma Sở một mực ngồi trầm mặc, ánh mắt cũng không khỏi vừa động, sau lưng thậm chí có chút phát lạnh. Đúng vậy, thực lực của Tiêu Hoằng còn kém cách xa vạn dặm, nhưng hắn ra chiêu thật sự quá độc ác, không có mảy may thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại.
Ma Sở dám khẳng định, lần này Phác Thái Kim dù khống chế hết tám phần cũng bị thương tàn phế.
Nhưng mà, khiến Ma Sở cùng với mọi người đều không nghĩ tới, chính là Tiêu Hoằng đứng ở trên bệ gỗ đang cúi thân mình xuống, nắm cổ Phác Thái Kim kéo dựng lên, ánh mắt lạnh như băng, từng bước một đi tới bên cạnh bệ gỗ, thẳng tới hướng Hắc Trạch Sâm.
“Rốp!”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng đi tới mép bệ gỗ, chỉ thấy đầu ngón tay Tiêu Hoằng đột nhiên tăng lực, trực tiếp vặn gãy cổ Phác Thái Kim!
Thân mình Phác Thái Kim không ngừng co giật rồi mềm nhũn đi!
Nói không khoa trương chút nào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt mọi người ở đây lập tức biến đổi: trước kia tuy ràng bọn họ từng tận mắt thấy người chết trên Thánh Lôi, nhưng còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người không một chút cố kỵ, không một chút thương hại giết chết kẻ chiến bại!