Ma Ngân

Thánh Lôi! 4


trước sau

Thấy thế, mọi người đều biết được ưu thế mà A Thái A Thái lấy được đã không còn, hơn nữa còn rơi vào bị động.

Nhưng may mắn, là A Thái còn có thể chịu đựng được.

- A Thái, cố lên, Tiêu Hoằng không chống được bao lâu nữa.

Trong đám người, có đệ tử Phạm Cương Tinh hô to với A Thái.

Nhưng vừa mới hô lên, khóe miệng Tiêu Hoằng khẽ cong lên như đang tươi cười, lại như khinh thường lạnh băng, tiếp theo bàn tay vươn ra. Quần dao băng vốn đã cực kỳ hung mành, đột nhiên càng nhanh hơn.

Bum! Bum! Bùm! Bùm!

Đồng thời Ngự lực tăng cường hình thành dao băng cũng bắt đầu đâm thủng vòng phòng hộ của A Thái, những chuôi băng như cây đinh cắm vào màng bảo hộ, trên vòng phòng hộ hình thành vô số vết nứt!

Ầm!

Chỉ mới 2 giây, vòng phòng hộ của A Thái bị đánh nát, vỡ tan tại chỗ. Không chờ A Thái phản ứng lại, đã bị dao băng dày đặc chọc thành cái rỗ đẫm máu.

Tiếp đó ngã thẳng xuống đất, không nhúc nhích như một bãi thịt nát.

Còn Tiêu Hoằng liếc tên đệ tử vừa hò reo, không nói một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ A Thái. Một tay ném xác A Thái tới trước mặt Hắc Trạch Sâm, chồng lên thi thể Phác Thái Kim.

Đây đã là đệ tử chính quy thứ hai của Phạm Cương Tinh chết thảm.

Nhìn thảm cảnh của A Thái, toàn bộ quảng trường trung tâm im như chết, nhất là các đệ tử chính quy Phạm Cương Tinh, không khỏi nuốt nước miếng, môi khô nứt.

Hai người xông lên, hai người chết thảm, uy hiếp như thế đúng là không phải tầm thường mà. Dù có người tự nhận thực lực trên Tiêu Hoằng, cũng không dám tùy tiện đi thử, bởi vì nó phải mạo hiểm sinh mệnh.

- Cái thứ hai, chẳng lẽ nói đệ tử chính quy các ngươi chỉ là rác rưởi, có sai hay sao? Tiếp theo.

Tiêu Hoằng mặt lạnh băng, lời nói như gió rét mùa đông.

Thậm chí có những đệ tử cấp bậc thấp, nghe lời này, trong lòng run lên.

Sau im lặng ngắn ngủi, trên quảng trường trung tâm bắt đầu ôn’ ào, chẳng qua ánh mắt không ngừng quét qua người Tiêu Hoằng, đánh giá trên dưới, thần sắc có chán ghét, cũng có e ngại, nhưng không ai dám lên.

- Chỉ biết khi dễ tiểu đệ tử Phạm Cương Tinh, có bản lành gì, thật nghĩ rằng mình giỏi lắm sao?

Ngạc Lâm đứng ở cạnh khán đài, bỗng nhiên khinh thường nói, ánh mắt hèn mọn nhìn Tiêu Hoằng.

- Được lắm, hôm nay ta ngoại lệ một lần, ngươi và ta đơn đấu một trận, chỉ là ngươi có bản lành lên đây không?

Ngạc Lâm nói rất nhỏ, nhưng lỗ tai Tiêu Hoằng rất thính, lập tức chỉ thẳng về phía Ngạc Lâm, trực tiếp phát ra khiêu chiến.

Thấy Tiêu Hoằng chỉ ngón tay thô ráp về phía mình, Ngạc Lâm liền giật mình. Tuy rằng đã lâu như thế, Ngạc Lâm đã đạt tới Ngự sư cấp năm, nhưng hắn thấy rõ kết cục của Phác Thái Kim và A Thái vừa nãy.

Bây giờ mà đi lên bây giờ, tám phần là sẽ hết sức mạo hiểm, nhưng mình đã nói ra miệng, lại nuốt trở về, thì còn đâu mặt mũi. Huống chi, Lạc Tuyết Ninh còn đang đứng nhìn bên kia.

Ở trước công chúng, đường đường đệ tử chính quy Di Đà Tinh, yếu thế trước mặt ngoại đồ Phạm Cương Tinh, còn gì là uy tín.

- Dựa vào ngươi, cũng xứng đấu với ta, ngươi có tư cách này sao?

Ngạc Lâm cố gắng làm ra vẻ khinh thường nói.

- Không dám, thì đừng có mà lãi nhãi với ta!

Tiêu Hoằng khẽ cau mày, đột nhiên nhấc tay về phía Ngạc Lâm, mở ra Hấp Bàn Chiến văn.

Nháy mắt, Ngạc Lâm làm ra bộ dáng cao ngạo bị Tiêu Hoằng bắt tới trước mặt, tiếp theo bàn tay bao trùm Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng tung một cái tát vào mặt Ngạc Lâm, phát ra một tiếng vang dội. Ngạc Lâm trực tiếp bị tát bay ra, rớt xuống khán đài.

Lực lượng rất lớn, làm cho Ngạc Lâm cảm giác choáng váng, cố gắng đứng dậy, kết quả ngà ngồi xuống đất, tiếp đó chết ngất đi.

- Cái loại hàng này mà cũng xứng kêu gào, chỉ biết sủa gâu gâu thôi.

Tiêu Hoằng nhìn Ngạc Lâm vừa rồi còn phẫn nộ, nằm dài ra đất không nhúc nhích như chó chết, khinh thường nói.

Nhìn Tiêu Hoằng chỉ như con kiến lại dám kiêu ngạo trước mặt mình, Hắc Trạch Sâm sắp bị chọc giận nổ tung. Hắn lần đầu tiên mới thấy có kẻ dám kiêu ngạo ở trước mặt mình, không khỏi đứng vụt lên, chuẩn bị đập chết con rệp Tiêu Hoằng kia.

- Hắc Trạch Sâm, ngươi muốn làm gì?

Hắc Trạch Sâm vừa mới đứng dậy, A Di La vẫn im lặng không nói, bỗng nhiên lên tiếng, giọng rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng toát ra khí thể uy nghiêm.

- Thánh Lôi, là quy củ do ta lập ra, là cho ngoại đồ một cơ hội, chẳng lẽ ngươi muốn phá vỡ quy củ ở ngay trước mặt ta hay sao?

A Di La bình thản nhìn vào Hắc Trạch Sâm, nói từng chữ một, giọng điệu không có chút tức giận.

Nhưng lời này truyền vào tai Hắc Trạch Sâm, lại không khỏi làm hắn run lên. Dù sao A Di La là sư phụ của Hắc Trạch Sâm, là thầy cũng như cha, cho dù Hắc Trạch Sâm lòng dạ đen tối, lúc này cũng phải cố kỵ.

Công khai chống đối A Di La, đó không phải là hành động sáng suốt.

Bởi vậy, thấy A Di La nhắm ánh mắt về phía mình, Hắc Trạch Sâm vẫn kiềm nén lửa giận, quay trở về ghế ngồi, như một con dã thú bị nhốt trong lồng sắt.

Thực ra, lúc này Tiêu Hoằng cũng như thế, trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng tức giận. Đối mặt với trào phúng trước kia, bất công trước kia, áp chế trước kia, vào lúc này như muốn bộc phát toàn bộ.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng hung ác trừng về phía Đông Lộc, nhắm ngay Triệu Quần. Có thể nói, suốt 2 tháng qua, Tiêu Hoằng bị bọn họ áp chế, ám toán đủ rồi.

- Đừng có vòng vẻo
nữa, dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, 9 tên các ngươi, không phải được xưng là 9 người mạnh nhất Phạm Cương Tinh hay sao? Ai dám lên quyết tử chiến với ta?

Tiêu Hoằng chỉ về phía Đông Lộc và Triệu Quần, rống to.

Nghe thế, Đông Lộc và Triệu Quần không khỏi biến sắc, bộ dáng bình thản ung dung đã trở nên ngồi không yên.

Bọn họ ít nhiều không ngờ được, chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi, cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng tiến bộ nhanh như vậy, giống như chớp mắt đã đuổi kịp còn muốn vượt qua họ.

Nếu là trước kia, đánh một trận với Tiêu Hoằng, bọn họ còn dám. Nhưng nếu ở trước chữ "chiến" bỏ thêm một chữ "tử", bọn họ không thể không thận trọng.

Bọn họ đều là chủ quản, tổng quản cao cấp trên Phạm Cương Tinh, có tiền đồ và tương lai sáng lạn, không cần phải lấy mạng của mình ra đùa giỡn.

Nghĩ thế, Đông Lộc và Triệu Quần không khỏi ít nhiều yếu thế, liếc nhìn Hắc Trạch Sâm, chậm chạp không trả lời.

Lúc này, đám đông trên quảng trường trung tâm cũng không khỏi xôn xao. Vào lúc này, có người bắt đầu cảm thấy Tiêu Hoằng rất có khả năng trở thành người đầu tiên khiêu chiến Thánh Lôi thành công từ khi sáng lập Thánh Đàn tới nay.

Đồng thời, nếu Tiêu Hoằng khiêu chiến Thánh Lôi thành công, sẽ là một loại giẫm lên tôn nghiêm của tất cả các đệ tử Phạm Cương Tinh. Thử nghĩ xem, chúng đệ tử Phạm Cương Tinh đánh không lại một ngoại đồ thân phận hèn mọn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ Phạm Cương Tinh còn đâu thể diện?

Hắc Trạch Sâm áp chế cơn giận, tự nhiên cũng biết đạo lý trong đó, nên biết phần lớn thế lực Phạm Cương Tinh đều nằm trong tay hắn, nói cách khác, phạm vi thế lực Phạm Cương Tinh của hắn bị Tiêu Hoằng chà đạp, hắn làm sao có thể chịu được.

- Chẳng lẽ Phạm Cương Tinh này chỉ có một chút năng lực như thế thôi sao? Ta không tin, các ngươi chỉ là thiếu động lực mà thôi, các ngươi nên biết rõ, để cho một tên ngoại đồ chiếm cứ thượng phong, sư phụ còn đâu thể diện? Truyền ra ngoài sẽ nói là sư phụ dạy dỗ một đám phế vật. Thế này đi, ta thay sư phụ cho các ngươi một chút kích thích, ai lên đài đánh thắng Tiêu Hoằng, giết chết hắn, Hắc Trạch Sâm ta sẽ cho hắn một bộ tài liệu trở thành Đại Ngự sư, trong đó bao gồm Ngự linh thủy.

Hắc Trạch Sâm đang ngồi, bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Xoạt!

Hắc Trạch Sâm vừa lên tiếng, những đệ tử Phạm Cương Tinh trước đó còn có phần cố kỵ, ánh mắt xẹt qua tia sáng.

Ngự linh thủy, thứ này tuyệt đối dụ hoặc mê người đối với đệ tử Phạm Cương Tinh, phóng mắt nhìn khắp Vũ trụ Thái Qua cũng thế. Nó không chỉ có ý nghĩa tăng lên thực lực, còn có nghĩa là tăng lên địa vị, kéo dài tuổi thọ, tuyệt đối là dụ dỗ mê người.

Lập tức mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Ngự linh thủy, trong mắt các đệ tử Phạm Cương Tinh là thật đáng liều một trận, hơn nữa theo họ thấy, Tiêu Hoằng cũng không phải hùng mạnh không thể thắng, cùng lắm là tàn nhẫn hơn một chút mà thôi.

Bên trong những người này, tự nhiên cũng bao gồm Đông Lộc và Triệu Quần, nếu xử lý Tiêu Hoằng ở đây, vậy thì bọn họ thật sự một bước lên trời.

- Lão phu sẵn sàng thử một lần, luận bàn với Tiêu tiên sinh một hai.

Không đợi Đông Lộc và Triệu Quần hạ quyết tâm, trong đám người truyền ra tiếng nói thâm trầm già nua. Tiếp theo, trong đám người có một lão già áo trắng, tóc hoa râm, để râu dài, chậm rãi bước ra.

Nhìn lão già này xuất hiện, ánh mắt chúng đệ tử Phạm Cương Tinh cũng biến đổi, ngay cả ánh mắt Đông Lộc cũng hiện lên khác thường, tiếp theo chụm đầu ghé tai xôn xao.

Lão già này vốn là tổng quản cũ ở Phạm Cương Tinh, tên là Kiều Dục, thực lực Ngự sư cấp năm đỉnh, chỉ là không có được Ngự linh thủy, không thể trở thành Đại Ngự sư. Sau này vì tuổi tác, không thể không xuống khỏi vị trí tổng quản.

Là tiền bối của Đông Lộc, thực lực Kiều Dục mạnh mẽ cỡ nào, rất ít có người biết. Chẳng qua mọi người thấy được hẳn là vượt xa Đông Lộc, rất có thể là người mạnh nhất trong đệ tử Phạm Cương Tinh, hơn nữa người này luôn cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt, thâm tàng bất lộ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện