Không nên quên, Phác Thái Kim kia nhưng là chủ quản của Phạm Cương Tinh, cũng là đệ tử của A Di La. Tuy rằng điều này phù hợp quy tắc. Trước kia ngoại đồ cũng có người mất mạng, nhưng ở trước mặt A Di La, trước mặt Hắc Trạch Sâm, mà với thân phận ngoại đồ giết chết đệ tử chính quy của Thánh Đàn, tình cảnh này người của Thánh Đàn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Đây là đệ tử chính quy của Thánh Đàn? Còn không bằng rác rưởi, xì!
Tiêu Hoằng nói xong, vung lên cánh tay ném thẳng thi thể Phác Thái Kim tới dưới chân Hắc Trạch Sâm, sau đó trầm giọng nói:
- Kế tiếp!
Không hề nghi ngờ, lời nói của Tiêu Hoằng không thể nghi ngờ tràn ngập vô tận trào phúng và khinh miệt đối với Thánh Đàn và Phạm Cương Tinh. Ngôn ngữ như vậy dường như cũng là mối u oán từ trong nội tâm hắn biến thành.
Chỉ có điều khi lời này truyền vào trong tai chúng đệ tử Phạm Cương Tinh, vốn ấn tượng về Tiêu Hoằng ở trong lòng bọn họ đã không chịu nổi đến cực điểm, lần này có thể nói là càng thêm trầm trọng. Theo bọn họ xem ra, Tiêu Hoằng thật sự quá ngông cuồng không cói ai ra gì.
về phần Hắc Trạch Sâm và Vận Trung, nhìn thấy cử chỉ cuồng vọng của Tiêu Hoằng như thế, sắc mặt đang lạnh nhạt đột nhiên đằng đằng nổi lên một chút hàn ý và sát khí. Không hề nghi ngờ, ở trong mắt Hắc Trạch Sâm, đây là Tiêu Hoằng khiêu khích và mạo phạm trắng trợn. Nếu không phải có A Di La ở đây, khiến Hắc Trạch Sâm có điều cố kỵ, không thể hành động thiếu suy nghĩ, Hắc Trạch Sâm đã sớm bay lên đánh chết Tiêu Hoằng rồi.
Huống chi, còn có Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn ở đây, bọn họ đủ để chế trụ 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực.
Tuy nhiên, trong lòng Hắc Trạch Sâm đối với Tiêu Hoằng như con kiến này tràn ngập hận ý vô tận. Theo hắn Tiêu Hoằng này chỉ là một con kiến không hơn không kém, thế mà dám ở trước mặt hắn không kiêng nể gì phát ngôn bừa bãi, quả thực chính là tự tìm đường chết!
Ngay cả Vận Trung đều là sắc mặt xanh mét. Theo hắn xem ra, lá gan của Tiêu Hoằng thật sự quá lớn, thân là ngoại đồ hèn mọn dám đánh chết đệ tử chính quy, hành vi này bản thân nó đã quá khích, huống chỉ còn dám ở trước mặt mọi người khiêu khích Hắc Trạch Sâm. Hành vi này quả thực chính là đại nghịch bất đạo.
- Tiêu Hoằng! Ngươi không cần quá cuồng vọng không cói ai ra gì, chỉ bằng vào Ma đầu ngươi này, cũng dám làm bẩn danh dự của Thánh Đàn ta, quả thực chính là không biết lượng sức!
Bên trong đám người, lại một gã đệ tử Phạm Cương Tinh nói, hắn tên là A Thái, đồng dạng cũng là cấp bậc chủ quản ở Phạm Cương Tinh, là thực lực Ngự Sư cấp năm hiếm thấy!
- Đừng nói lời thừa! Không phục ngươi cứ lên đi!
Tiêu Hoằng một tay chỉ thẳng vào A Thái, quả quyết dứt khoát nói. Trên mặt tuy rằng không có một chút vẻ dữ tợn, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập vô tận lạnh lẽo và ác liệt, nói thẳng, không phục thì làm liền!
Thấy Tiêu Hoằng một tay chỉ vào mình. A Thái hơi khựng lại một chút, tiếp theo quay nhìn hai bên có vẻ chần chờ. Nguyên nhân rất đơn giản, giả thiết chỉ là chống lại một ngoại đồ bình thường, A Thái tuyệt đối sẽ lập tức đánh rắn giập đầu, nhưng Tiêu Hoằng vừa rồi ra tay độc ác, vẫn làm cho A Thái có phần cố kỵ.
Tuy nhiên, nghĩ lại Phác Thái Kim kia chẳng qua là trong Ngự Sư cấp bốn coi như lợi hại, nhưng chung quy so với nhân vật Ngự Sư cấp năm như hắn là không thể bằng được.
- Ngươi nghĩ rằng ta đường đường là cao thủ Ngự Sư cấp năm sẽ e ngại ngươi sao? Ta sợ ta vừa ra tay liền đánh chết ngươi!
A Thái ổn định tâm thần, lớn tiếng nói.
- Ngươi nói nhiều lời thừa như vậy làm gì? Muốn đánh chết ta, cứ lên đi!
Tiêu Hoằng như trước một tay chỉ ngay vào A Thái, giọng nói lạnh như băng. Không cấp Cho đối thủ, cũng như không lưu lại mảy may đường sống cho chính mình.
Đối mặt với cảnh này A Thái đã không có đường lui. Tuy nhiên hắn cũng không e ngại, hơi tạm dừng một lát liền phất tay áo, từ giữa đám người đi ra, tiếp theo nhảy vọt lên trên bệ gỗ, cũng rất nhanh khởi động toàn bộ Chiến Văn của bản thân.
Không có cho Tiêu Hoằng mảy may cơ hội thở dốc, ngay khoảng khắc A Thái khởi động Chiến Văn, A Thái đã giương mười ngón tay nhắm ngay Tiêu Hoằng, trên mỗi năm đầu ngón tay nhanh chóng tụ tập ra vòng xoáy năm màu vàng nhạt.
Ngay sau đó, lại nhìn bên trong năm vòng xoáy, đột nhiên bắn ra từng cái năng lượng trùy màu vàng, vọt thẳng tới các điểm yếu hại của Tiêu Hoằng!
Tốc độ cực kỳ mau, nơi đi qua ngay cả như bệ gỗ chắc cứng như sắt thép đều đã phát ra chấn động mãnh liệt, tiếng xé không khí chói tai vang tận mây xanh.
Lạc Tuyết Ninh đứng ở bên cạnh Ma Sở, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng năng lượng trùy kia tốc độ rất nhanh như tia chớp, đồng dạng cũng có thể tính ra uy lực của hắn rốt cuộc cường đại bao nhiêu.
Hơn nữa nàng cũng biết lực xuyên thấu của thứ đó rốt cuộc cường hãn tới mức nào. Không kiềm được nàng thay Tiêu Hoằng toát một thân mồ hôi, nếu như bị bắn trúng, chắc chắn Tiêu Hoằng phải mất mạng.
Lúc này, Tiêu Hoằng ở trên bệ gỗ, động tác cũng rất nhanh, một tay từ dưới đưa lên quét tới phía trước, một bức tường Hàn băng vạn năm màu tím, đột ngột dâng lên ở trước mặt hắn!
“Ầm, ầm, ầm, ầm!”
Ngay sau đó, vô số năng lượng trùy màu vàng liền trực tiếp cắm thật sâu ở trên bức tường Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, cùng với tiếng Hàn băng vạn năm rạn nứt liên miên không dứt, từng mảnh băng vụn bắn ra tung tóe khắp nơi.
Trái lại, vòng xoáy trên mười đầu ngón tay A Thái không có mảy may tạm dừng, mà giống như là mười Ma Văn súng tự động đồng thời bắn ra, căn bản là không để cho Tiêu Hoằng có thời gian phản kích, hoàn toàn triệt để áp chế Tiêu Hoàng.
Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất, là chỉ cần Tiêu Hoằng dám bước ra khỏi phía sau bức tường băng, sẽ lập tức bị đánh thành cái sàng.
Nhìn thấy tình hình như vậy, khóe miệng A Thái không nhịn được thoáng hiện lên vẻ đắc ý. Đúng vậy trước đó hắn còn hơi có chút lo lắng, tuy nhiên, hiện tại xem ra Tiêu Hoằng cũng chỉ có thể thôi! Hơn nữa Tiêu Hoằng sai lầm ở chỗ để cho hắn tranh tiên thi triển ra loại công kích liên tiếp điên cuồng này.
Trên cơ bản, ở trên Phạm Cương Tinh còn không ai có năng lực ở dưới loại công kích này, mà hóa giải được hoàn hảo không tổn thương bản thân.
về phần mọi người ở dưới bệ gỗ, nhìn thấy hình ảnh như vậy, vẻ cố kỵ trên mặt trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, lại biến thành là thản nhiên thoải mái và khinh thường.
Trước đó Tiêu Hoằng ra tay thực độc ác đúng là dọa cho bọn họ hoảng sợ. Hiện tại xem ra, Tiêu Hoằng trừ ra tay độc ác, cũng không có gì giỏi lắm, vừa lên liền bị A Thái áp chế, hiển nhiên cũng không có gì xuất chúng.
- Xử lý Tiêu Hoằng!
- Giết chết Tiêu
Hoằng!
- Vì thuần khiết của Thánh Đàn, giết chết Ma đầu Tiêu Hoàng này!
Trong nháy mắt, phía trên quảng trường, bắt đầu không ngừng vang lên thanh âm như thế, phần lớn đều là đệ tử Phạm Cương Tinh hô lên, đồng dạng đây cũng là để cho Hắc Trạch Sâm nghe.
Bọn họ dĩ nhiên biết rằng Hắc Trạch Sâm chán ghét Tiêu Hoằng, nên nhục mạ Tiêu Hoằng như vậy đương nhiên chính là dùng một loại thái độ khác a dua xu nịnh Hắc Trạch Sâm.
A Thái nghe thanh âm như thế, vẻ đắc ý trên mặt bắt đầu tăng lên từng chút từng chút một, hiển nhiên giờ khắc này, mọi người đều đang ủng hộ hắn, phản đối Tiêu Hoàng.
Đây không thể nghi ngờ giống như một liều thuốc trợ tim, làm cho A Thái nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt cùng dần dần trở nên linh hoạt, sắc bén hẳn lên.
- Tiêu Hoằng! Vừa rồi kiêu ngạo của ngươi chạy đi đâu rồi? Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!
A Thái bỗng nhiên hung bạo nói, đồng thời mười đầu ngón tay bắn ra năng lượng trùy màu vàng trở nên càng thêm dày đặc. Làm cho người ta có cảm giác dường như sẽ thừa uy thế này, phải đánh chết tươi Tiêu Hoằng!
Lúc này Tiêu Hoằng ở phía sau bức tường băng, nhìn mọi người tự xưng là chính nghĩa thảo phạt, không kềm được nheo mắt suy nghĩ, hai mắt giống như hai luồng băng đâm vào xương đối phương.
- Muốn giết ta? Ngươi còn không có thực lực này!
Tiêu Hoằng không nhịn được phát ra một tiếng quát trầm thấp, đồng thời năng lượng văn Băng Bạo phía trên cánh tay đột nhiên hiện lên một chút hào quang, ngay sau đó lại nhìn phía trên tường băng bị năng lượng trùy màu vàng oanh kích vô cùng thể thảm kia, đột nhiên hiện ra một cái quang văn màu lam sẫm, rồi bắt đầu dần dần trở nên sáng ngời lên.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng cũng chậm rãi dán bàn tay trái lên trên bức tường băng.
“Rầm rầm!”
Đúng lúc này, bức tường băng đột nhiên vỡ vụn, huyễn hóa ra vô số băng nhận vạn năm bao trùm có chứa màng năng lượng màu vàng, đồng thời giống như bị một con gió lốc thúc đẩy cuồn cuộn điên cuồng, sau đó đồng loạt phóng tới phá vỡ vô số năng lượng trùy của A Thái.
Đối công!
Dường như thế lực ngang nhau.
Chỉ là, ngay lúc mọi người đều cho rằng như thế, lại nhìn quang văn trước bàn tay Tiêu Hoằng giống như một con mắt chậm rãi mở ra, chỉ khác là con mắt kia giống như một cái băng cầu màu tím, điên cuồng xoay tròn trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, sau đó là rậm rạp băng nhận có chứa màng năng lượng màu vàng cuồn cuộn mãnh liệt cuốn tới phía trước!
Giống như núi lửa súc tích cả ngàn năm, trong nháy mắt phun trào ra.
Chỉ thấy năng lượng trùy màu vàng của A Thái bắn ra, ở trước mặt băng nhận của Tiêu Hoằng đã không đáng nhắc tới, trong khoảnh khắc tất cả năng lượng trùy màu vàng đều bị phá vỡ, vô số băng nhận thì lại như vảy trên thân băng long cuồn cuộn mãnh liệt đánh tới A Thái!
Mọi người vốn nghĩ rằng lần này Tiêu Hoằng chết chắc rồi, nhìn thấy một màn trước mắt, không kiềm được kinh ngạc đến ngây người tại đương trường. Không thể phủ nhận, bọn họ từ lúc chào đời tới nay, còn là lần đầu tiên nhìn thấy Ma Văn kỳ quái như thế, càng khiến mọi người cảm thấy giật mình là, Chiến Văn của Tiêu Hoằng rõ ràng là dựa theo đặc tính Chiến Văn Thiên Nhãn của A Di La.
Nên biết rằng, cái loại Chiến Văn trình độ phức tạp của A Di La này, gần như là thường nhân không thể tưởng tượng.
Tuy nhiên, đây còn chính là khởi đầu gây khiếp sợ cho mọi người, khi mọi người chú ý tới cánh tay Tiêu Hoằng, năng lượng văn Băng Bạo có chứa ánh sáng mờ nhạt của Đế Văn sáu hướng, đồng thời khi thấy các Chiến Văn khác của hắn cũng hoặc nhiều hoặc ít có chứa kỳ thuật Đế Văn, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người tại đương trường. Một màn như vậy tỏ rò đây là chuyện gì không cần nói cũng biết: Tiêu Hoằng này không chỉ nắm giữ kỹ thuật Đế Văn độ khó cực cao, đồng thời đạt được thành tựu thường nhân khó có thể với tới.
Nên biết rằng, nếu nắm giữ kỳ thuật Đế Văn, A Di La vốn phải vô điều kiện thu hắn làm đồ đệ, huống chỉ là kỳ thuật Đế Văn sáu hướng, loại kỳ thuật này ở Thánh Đàn không vượt qua mười người.
Nhưng A Di La vẫn không có lên tiếng, hiển nhiên còn có chút làm khó dễ. Ngay cả Ma Sở luôn luôn thành thật, yếu đuối, đều đã bắt đầu bất bình thay cho Tiêu Hoàng.
về phần những đệ tử ôm thành kiến, hoặc là một lòng lấy lòng Hắc Trạch Sâm mà nói, rất nhanh bọn họ liền tìm được lý do tự bào chữa: chính là Tiêu Hoằng là Ma đầu, không xứng trở thành đồ đệ của A Di La, dù sao trở thành đồ đệ của A Di La còn phải xem nhân phẩm! Tuy nhiên, tự bào chữa như vậy vẫn không thể che giấu vẻ ngạc nhiên thán phục trong lòng bọn họ.
vế phần A Thái ở trên bệ gỗ, giờ phút này đâu còn lòng nào nhàn nhã để cố kỵ Chiến Văn của Tiêu Hoằng, đối mặt với năng lượng trùy màu vàng bản thân hắn luôn tự hào cứ giống như kẹo đường bị phá vỡ tan, đồng thời rậm rạp băng nhận bắn về phía mình, trong ánh mắt hắn rốt cục hiện lên vẻ kinh hãi.
Đồng thời không dám có chút tạm dừng, vội vàng mở ra một cái lông phòng hộ năng lượng màu vàng, rất nhanh bao bọc thân mình ở trong đó.
Ngay sau đó, rậm rạp băng nhận có chứa màng năng lượng màu vàng, liền ào ào công kích trên cái lông phòng hộ năng lượng, phát ra tiếng vang “cách cách” , nhưng từng mũi từng mũi băng nhận cũng bị văng bắn ra rào rào.