- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng hỏi, nhưng trong lòng dường như đã cảm nhận được mục đích cuối cùng của Tiêu Hoằng, đó chính là hoàn toàn khống chế đem tất cả các tinh cầu xung quanh Thánh Đàn, sau đó, có thể nghĩ mà biết.
Thánh Đàn bị bao quanh lại, tất cả vật tư mà muốn đưa vào thì nhất định phải được Tiêu Hoằng đồng ý thì mới được, cứ như vậy, trên cơ bản Thánh Đàn đã trở thành vật trong tay Tiêu Hoằng, mặc cho hắn bố trí.
Đồng dạng cũng có thể mượn dùng các loại tài nguyên, tụ tập tài chính, sau đó điên cuồng mở rộng sức chiến đấu, mãi cho đến khi có thực lực có thể xử lý được Hắc Trạch Sâm mới thôi.
Đây tuyệt đối là một kế hoạch vô cũng khổng lồ, hơn nữa Lạc Tuyết Ninh cũng có thể cảm nhận được, đó chính là Tiêu Hoằng đã bắt đầu từng bước một thực thi kế hoạch của hắn.
Bởi vì Lạc Tuyết Ninh có thể nhìn ra được, những người hôm nay đến thăm thì có một bộ phận là Thích Khách Minh thành viên, điều này thì Lạc Tuyết Ninh đã biết được, nhưng còn có một bộ phận người khác nữa, đều là cấp bậc Đại Ngự Sư, nhưng không phải là Thích Khách Minh thành viên, cũng không phải là người của Liên bang An Ni Á, điều này đã chứng minh, Tiêu Hoằng bắt đầu khuếch trương rồi.
Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh rất rõ ràng, hiện tại là lúc nàng cần làm ra lựa chọn, đó chính là đi theo Tiêu Hoằng, hay là lùi bước.
Ước chừng trải qua năm phút đồng hồ suy tư, Lạc Tuyết Ninh mới mở miệng nói:
- Giúp ngươi cũng có thể, nhưng ngươi cần cam đoan với ta, không được thương tổn A Di La sư phụ.
- Điều này thì ngươi yên tâm, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không thấy rõ hay sao?
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm quyền hạn Ma Văn của Chủ quản Tiếp Đãi Các trong tay, quơ trước mặt Lạc Tuyết Ninh.
Nhìn thấy thứ này, Lạc Tuyết Ninh lập tức ngẩn ra, sau đó dường như đã hoàn toàn hiểu rõ.
A Di La lui để mà tiến, giao Chủ quản Tiếp Đãi Các cho Tiêu Hoằng cũng là do hắn có dụng ý riêng.
- Được rồi, quay về ta sẽ giúp ngươi mau chóng khống chế Thông Giang Tinh, chỉ là không biết bước tiếp theo của ngươi là gì?
Lạc Tuyết Ninh hạ giọng hỏi.
- Rất đơn giản, đó chính là kiếm tiền. Ngươi đã đồng ý giúp ta, khi về ta sẽ cho ngươi 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, cùng với bốn gã phi công ưu tú, để cho Phùng Triết Mình giúp ta tiến hành huấn luyện cho bọn họ.
Tiêu Hoằng nói tiếp, sau đó liền cùng Lạc Tuyết Ninh đi vào Vạn Tôn Cốc.
Thời điểm này, chỗ thung lũng nhỏ của Tiêu Hoằng đã chật kín người, toàn bộ đều là Thích Khách Minh thành viên cùng với Đoàn Thợ Săn tinh anh thành viên. Trong đó Tác Phổ và Liệt Nông đang đứng bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ của Tiêu Hoằng, chờ đợi Tiêu Hoằng.
Lạc Tuyết Ninh đi theo Tiêu Hoằng vào, nhìn thấy Tác Phổ và Liệt Nông, thần sắc lập tức hơi đổi, hai người kia ở Gia Đô Đế Quốc cũng có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, nàng tự nhiên biết đến, chỉ là không nghĩ tới, bọn họ lại biến thành người của Tiêu Hoằng, hơn nữa không hề cố kỵ nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng xâm nhập Thánh Đàn.
Càng làm cho Lạc Tuyết Ninh cảm thấy toàn ngập kinh dị chính là, những người này trước đây không đều là tàn phế hay sao? Hiện tại làm sao lại khỏi hẳn rồi? Vừa mới bắt đầu Lạc Tuyết Ninh còn tưởng rằng là do Ma Văn chi giả của Tiêu Hoằng, nhưng đến gần thì lại thấy là không phải. Bởi vì chi giả không có khả năng mọc ra lông tơ.
về phần Lạc Tuyết Ninh, Tác Phổ cùng Liệt Nông cũng không để ý. Nguyên nhân rất đơn giản, khi mà bọn họ rong ruổi sa trường thì Lạc Tuyết Ninh vẫn còn đang mặc quần yếm nữa kia.
Hơn nữa từ sau khi bị thương, bọn họ cũng rất ít quan tâm tới quân tình, cảm thấy xa lạ với với Lạc Tuyết Ninh cũng là bình thường.
- Đầu tiên giới thiệu một chút, đây là Lạc Tuyết Ninh, thiếu tướng tại Tây Điểm
Chiến lược sư của Tận Cách Công Quốc, không đúng, hiện tại là trung tướng.
Tiêu Hoàng nhìn quân hàm của Lạc Tuyết Ninh một cái, nhẹ nhàng giới thiệu.
Nhìn thấy một đống lớn danh tướng phía sau Tác Phổ cùng Liệt Nông, Lạc Tuyết Ninh ít nhiều có chút cảm giác mình như đang nằm mơ, đồng thời cũng có thể xác mình một chút, đó chính là hiện tại Tiêu Hoàng đã có sức chiến đấu không tầm thường chút nào.
- Các ngươi hiện tại không tiện ở lâu trong này, nhanh chóng quay về Căn cứ quân sự Tiểu Vẫn, đồng thời chú ý ẩn dấu, có việc gì thì chúng ta về sau sẽ nói.
Tiêu Hoàng nhìn đám người Tác Phổ cùng Liệt Nông một cái, rất nhanh đưa ra phân phó.
Đám người Tác Phổ tự nhiên biết, lúc nãy tình thế rốt cục lớn tới mức nào, vì thế cũng không dừng lại lâu, liền một khắc không ngừng chui vào khe nứt không gian tại Vạn Tôn Cốc, quay về Vĩnh Ngạn Tinh.
Đồng thời, Tiêu Hoàng cũng một lần nữa phân phó Bác Sơn, bắt đầu bắt tay tìm một địa phương bí ẩn, tiêu phí một lượng lớn tiền bạc, thành lập một căn cứ quân sự khổng lồ trong lòng đất, càng bí mật càng tốt.
Hiện giờ, có thể nói trên toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh, khoảng 80% đã hoàn toàn tiến vào trong tay Tiêu Hoàng, Tập đoàn cơ giới Lăng Vẫn cũng đã trở thành miếng thịt trên thớt, chỉ cần Công ty cơ giới Thợ Săn đề cao sản lượng, thì sản phẩm của Tập đoàn cơ giới Lăng Vẫn sẽ ế hàng ngay.
Mà trọng yếu hơn là, Vạn Nại còn chơi một độc chiêu, đó chính là bán Ma Văn động cơ ra cho một số công ty chế tạo Ma Văn Xa loại nhỏ.
Kể từ đó, những công ty chế tạo Ma Văn loại nhỏ này cũng ép được cả Tập đoàn cơ giới Lăng Vẫn, trở thành công ty phụ thuộc, ỷ lại vào Tập đoàn Thợ Săn.
Không chút nào khoa trương mà nói, chỉ trong mấy tháng thời gian ngắn ngủn, lúc này Tập đoàn Thợ Săn đã dựa vào các hạng kỹ thuật của Tiêu Hoàng, nhảy vọt thành tập đoàn cấp đế quốc trên Vĩnh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh.
Mà trong đó có 70% lợi nhuận đều bí mật rót vào mặt quân sự, ví dụ như Tập đoàn Thiên Xà thu mua vũ khí chiến đấu, từ các nơi thu mua Ma Văn chiến hạm cùng một số thứ khác.
Đương nhiên, tuy rằng Tập đoàn Thiên Xà là sản nghiệp của Tiêu Hoàng, nhưng Tiêu Hoàng cũng không muốn họp lại, mà thành lập quan hệ buôn bán họp lý thì mới có lợi với cả hai nhà.
Sau khi Tiêu Hoàng phân phó một loạt điều động xong, Tiêu Hoàng mới cùng Lạc Tuyết Ninh quay vào trong nhà gỗ, hiện giờ toàn bộ nhà gỗ ít nhiều có chút hỗn độn, rất khó tưởng tượng được một siêu cấp phú hào thân mang ức vạn kim tệ lại sống đơn sơ như thế này.
- Kỹ thuật tái sinh của Thương Luân đã bị ngươi nghiên cứu ra ư?
Tiến vào nhà gỗ của Tiêu Hoàng, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng hỏi, toàn thân cũng lập tức buông lỏng xuống, không hề nghi ngờ, một loạt hành động vừa rồi của Tiêu Hoàng vẫn
khiến cho Lạc Tuyết Ninh ở trong trạng thái cực độ khẩn trương.
- Đúng vậy.
Tiêu Hoàng hơi gật gật đầu, nói:
- Nếu Tận Cách Công Quốc có tướng lãnh mang thương tích tàn phế, hoặc là binh sĩ cấp Cao, ngươi cũng có thể đưa tới đây, ta phụ trách giúp họ trị liệu, nhưng là điều kiện tiên quyết chính là phải đi lính một năm cho ta hoặc cho ngươi.
Nghe vậy, Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng gật đầu, hiện tại đó là một ý kiến hay, nói đúng ra, quốc gia nào mà không có binh sĩ cấp Cao thương tổn tàn phế hay sao?
- Như vậy khi quay về ta sẽ giúp ngươi tuyên truyền một chút!
Lạc Tuyết Ninh nói.
Cứ như vậy, Tiêu Hoàng và Lạc Tuyết Ninh hàn huyên ước chừng một giờ, Lạc Tuyết Ninh mới có chút không nỡ mà rời đi. Tuy nhiên cũng không có cách nào khác, dù sao lần này nàng cũng có việc phải làm.
Một đường tiến Lạc Tuyết Ninh đến cửa Trân Ny Hào bên cạnh Vạn Tôn Cốc, Tiêu Hoàng liền giao bốn gã thuộc hạ ước chừng có thực lực Ngự Sư cấp bốn cho Lạc Tuyết Ninh, mà toàn bộ bốn người bọn họ đều lả Đoàn Thợ Săn tinh anh thành viên, mà mục đích bọn họ đi theo Lạc Tuyết Ninh chính là huấn luyện lái Ma Văn khung máy móc cho quân đội của Lạc Tuyết Ninh, mất một tháng thời gian.
Gần như ngay khi Trân Ny Hào của Lạc Tuyết Ninh rời đi, một chiếc Ma Văn vận binh hạm tại Vĩnh Ngạn Tinh đã chở 4 chiếc Ma Văn khung máy móc bắt đầu
chạy tới Thông Giang Tinh của Tận Cách Công Quốc, dự tính Trân Ny Hào của Lạc Tuyết Ninh và Ma Văn vận binh hạm sẽ đồng thời đến nơi, sau khi hội hợp thì sẽ chạy tới địa điểm đóng quân của Tây Điểm Chiến lược sư.
Thấy Trân Ny Hào của Lạc Tuyết Ninh chậm rãi biến mất ở phía chân trời Phạm Cương Tinh, ánh mắt Tiêu Hoàng cũng bắt đầu trở nên lạnh như băng, trải qua chuyện ngày hôm nay trên trung tâm quảng trường, Tiêu Hoàng cũng đã chuẩn bị đánh nặng tay, không còn có sự thương hại như xưa nữa.
Toàn bộ Phạm Cương Tinh, gần như tất cả mọi người, đều là địch nhân của Tiêu Hoàng, Tiêu Hoàng cần phải dùng thủ đoạn của mình để tiến hành trả thù.
Cùng lúc đó, ở bên kia, Đông Lộc được Vận Trung cứu về một cái mạng, cũng đã được nâng đến một sở điều trị trên Phạm Cương Tinh.
Tuy rằng không có bị đánh tàn phế, nhưng toàn thân hắn cũng chỉ chít vết thương lớn nhỏ, không dưới trăm chỗ, một cái xương đùi vỡ tan, lỗ tai phải trực tiếp bị băng nhận của Tiêu Hoàng lột đi một nửa, lưu lại một vết thương không thể xóa nhòa.
Đông Lộc nằm ở trên giường bệnh nhận trị liệu, vẻ hoảng sợ vẫn chưa lui, trên mặt còn toát ra vẻ phẫn hận vô tận, tràn ngập hận ý đối với Tiêu Hoàng!
Tuy rằng lần này hắn thông qua thủ đoạn vô lại, lại một lần nữa được quyền làm Tổng quản Phạm Cương Tinh, nhưng không thể nghi ngờ gì hắn đã bị Tiêu Hoàng đánh cho không còn chút mặt mũi nào nữa.
- Đông Lộc sư huynh không cần quá để ý tới kết quả hôm nay, Tiêu Hoàng hắn tuy rằng đơn đả độc đấu lợi hại, nhưng Phạm Cương Tinh vẫn là của chúng ta, một người không đánh lại hắn, chúng ta có thể dùng nhiều người hơn, thậm chí đợi đến thời cơ chín mùi, còn có thể điều động vài tên Vệ đội Thánh Vực tới đây hỗ trợ chúng ta, từ thế cục trước mắt mà xem, Hắc Trạch Sâm sư huynh đã dần dần bắt đầu nam giữ Thánh Đàn rồi.
Triệu Quần ngồi cạnh Đông Lộc, hơi nhìn từng luồng Ma Văn chùm tia sáng quét tới quét lui trên người Đông Lộc, nhẹ nhàng nói.
Trong mắt Triệu Quần, bất kể nói như thế nào, Đông Lộc lại một lần nữa trở thành Tổng quản Phạm Cương Tinh thì mới là điều trọng yếu nhất.
- Điều này ngươi không nói thì ta cũng tự nhiên sẽ đi làm, Đông Lộc ta và Tiêu Hoàng thế bất lưỡng lập, khụ khụ.
Đông Lộc độc địa nói, sau đó là tiếng ho khan liên tiếp.
- Hơn nữa hiện tại chúng ta có một điều kiện phi thường may mắn, đó chính là toàn bộ người trên Phạm Cương Tinh thì đều chán ghét Tiêu Hoàng, đều hận không thể đuổi Tiêu Hoàng đi, chúng ta vừa vặn có thể lợi dụng điểm này, gây áp lực cho các công tác tại Tiếp Đãi Các của Tiêu Hoàng!
Triệu Quần lập tức nhắc nhở Đông Lộc.
Đông Lộc không đáp lại gì, chỉ hơi gật gật đầu, trong đầu bắt đầu suy tư xem tiếp theo nên làm như thế nào, tuy nhiên, bất kể như thế nào thì cũng đều phải chờ tới khi thương thế của hắn tốt rồi mới nói sau.
Đồng thời phải nhìn một cái, xem Hắc Trạch Sâm rốt cuộc có cao kiến gì, chuyện cho tới bây giờ, trải qua chuyện tại Thánh Lôi thì Đông Lộc đã không dám qua loa với chuyện về Tiêu Hoàng nữa, dù sao hiện tại Tiêu Hoàng đã không còn là ngoại đồ, mà chính là một chủ quản.
Tuy nhiên, có chút không may đó là, thời điểm này Hắc Trạch Sâm, Vận Trung, cho dù là Ân Lạc cùng Tần Nhược Bạch, gần như tất cả đệ tử cấp Cao, thì đều đang ngồi xếp bàng phía trên vẫn thạch trong hư không, nghe A Di La giảng giải nhân sinh áo nghĩa.
Cùng trước đây không giống là, lần này, A Di La thông qua Ngự lực của bản thân, đã che chắn lại toàn bộ thủ đoạn truyền thông tin tất cả các đệ tử cấp Cao, nói cách khác, Hắc Trạch Sâm cũng đừng nghĩ tới việc nhàm vào Tiêu Hoàng mà làm ra bất kỳ động tác nào cả, trong ba ngày tiếp theo cũng như vậy.
Hoàn cảnh như vậy, nếu nói là chân truyền, thì thà ràng nói là một loại biến tướng của việc giam cầm thì đúng hơn, tất cả đệ tử cấp Cao đều không có ai là ngoại lệ cả.