- Đầu tiên cảm tạ Bội Gia lão huynh hiệp trợ, mới có thể giúp Tập đoàn Thợ Săn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Để làm thù lao, Tập đoàn Thợ Săn quyết định, mỗi một hạm đội không ràng buộc giúp đỡ 1000 vạn kim tệ, chút lòng thành của đệ chưa đủ kính ý! Tiêu Hoằng tươi cười lên tiếng.
- Vô công không chịu lộc, chỉ là giúp một chút chuyện nhỏ, Hồng lão đệ đã khẳng khái như vậy, tại hạ thật hổ thẹn! Bội Gia khách sáo nói. Tuy nhiên, trong mắt lại lóe ra vẻ vui mừng.
Không ràng buộc giúp đỡ chính đại quang minh, trong quân quy ở Gia Đô Đế Quốc vẫn hoàn toàn cho phép, dưới điều kiện tiên quyết là giúp đỡ tài chính này phải công khai rõ ràng dùng cho kiến thiết quân sự.
- Bội Gia lão huynh không cần khách sáo, thái độ làm người của Áo Thác lão ca ta còn là biết rõ. Chuyện 100 kim tệ có thể giải quyết, tuyệt đối sẽ không cấp 101, khoản tiền này vừa lúc có thể giúp Bội Gia lão huynh tiến thêm một bước làm lớn mạnh hạm đội. Tối thiểu lần tới gặp phải địch nhân, có thể không kiêng nể gì bắn thêm được mấy lượt, không cần để ý tiền nong đạn dược! Tiêu Hoằng hờ hững nói.
- Vậy đa tạ sự khẳng khái của Hồng lão bản! Bội Gia sắc mặt vui mừng nói. Có thể nói, lời này của Tiêu Hoằng đã nói đúng tim đen trong lòng hắn, tối thiểu quân đội có thể hơi dư dả một chút.
- Mặt khác có một việc còn hy vọng Bội Gia lão huynh giúp tiểu đệ! Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói tiếp.
- Hồng lão bản cứ nói! Bội Gia nhẹ giọng nói.
- Hải tặc Hắc Hồ Tử này tuy rằng thường xuyên ở khu vực công cộng muốn làm gì thì làm, nhưng cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lí, cũng không có gây tai họa chết người. Dựa theo quy định xử lý hải tặc của Gia Đô Đế Quốc, Hồng Lượng ta nguyện ý cung cấp Cho bọn hắn một phần công tác, cũng nguyện ý nộp ra kim tệ tiền bảo lãnh, trở thành người đảm lãnh cho bọn họ, cam đoan bọn họ hối cải để làm người mới! Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.
- Nếu Hồng lão bản khẳng khái nguyện ý xuất tiền, ta cũng khó mà nói cái gì. Nhưng có một điểm hy vọng Hồng lão bản nghĩ cho kỹ, chính là nếu bọn họ lại làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, đồng thời tìm không thấy bọn họ, ngài phải thay bọn họ gánh trách nhiệm trước pháp luật! Bội Gia cẩn thận nói với Tiêu Hoằng.
- Ta biết, thực không dám giấu giếm, những người này cũng rất đáng thương, nói vậy Bội Gia lão huynh cũng thấy trong Hạm vận tải đó rốt cuộc là chứa thứ gì chứ! Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, giọng điệu chân thành tha thiết.
Bội Gia không nói gì thêm, chỉ khẽ gật gật đầu, bên trong ánh mắt thoáng lộ vẻ thương hại. Thân là quân nhân, hắn tự nhiên biết số phận bi thảm của người Lạc Đan Luân.
Không sai biệt lắm ngoại trừ Á Bình Trữ liên hợp thể, các liên hợp thể khác đều hoặc nhiều hoặc ít tràn ngập một loại kỳ thị đối với người Lạc Đan Luân. So ra dưới chỉ định và sự kiện trì của A Di La, coi như Gia Đô liên hợp thể còn có thể tính tốt hơn một chút.
Mà người Lạc Đan Luân hiện giờ ở Thái Qua Vũ trụ, hoặc là chịu đủ loại hãm hại, hoặc là làm hải tặc giữa các tinh, hoặc phải che giấu tung tích ẩn trốn ở các góc của Thái Qua Vũ trụ sống cuộc sống yên lặng hoặc tự phát triển.
Cắt liên lạc với Bội Gia, Tiêu Hoằng liền phân phó cho Ngả Nhĩ Văn thông báo để Bác Sơn chuẩn bị trước, cuối cùng mới nhìn Ni Lạc.
- Vừa rồi nghe nói ngươi là từ Ma Duệ Tinh trốn ra, nói xem tình huống hiện giờ ở nơi đó đi, đơn giản một chút! Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.
- Đơn giản? Được! Chỉ có hai chữ chính là địa ngục! Nơi đó là địa ngục hiếm thấy, đối với người Lạc Đan Luân mà nói nơi đó chỉ là thiên đường của quyền quý, là thiên đường của giáo chúng Xích Nghĩa! Ni Lạc đáp lại, bên trong ánh mắt theo bản năng toát ra vẻ sợ hãi, dường như lòng còn nghĩ tới mà kinh sợ.
Tiếp sau đó, Tiêu Hoằng lại vô cùng đơn giản hỏi mấy vấn đề, rồi không nói thêm gì nữa, ý bảo Ni Lạc đi nghỉ ngơi.
Đồng thời, theo hạm đội tiến vào cảnh nội Gia Đô, hạm đội thứ 7, hạm đội thứ 9 và hạm đội thứ 22, cùng với đại bộ phận hạm đội Tập đoàn Thợ Săn, đổi hạm viên trở về lại, sau đó toàn bộ phận tán trong cảnh nội Gia Đô Đế Quốc. Chỉ có Tiêu Hoằng suất lĩnh 6 chiếc Ma Văn chiến hạm và 5 chiếc Ma Văn hạm của Hắc Hồ Tử hướng tới Vĩnh Ngạn Tinh, dùng tốc độ cao trở về điểm xuất phát.
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng cấp tốc quay về Vĩnh Ngạn Tinh, ở trên Phạm Cương Tinh, Đông Lộc và Triệu Quần hoàn toàn cảm nhận được uy hiếp của Tiêu Hoằng, một vạn người vừa tiến vào các góc Phạm Cương Tinh này uy hiếp đối với Đông Lộc, cùng với Hắc Trạch Sâm không cần nói cũng biết.
Tuy rằng không đến mức đứt gân gãy xương, nhưng không thể nghi ngờ đã làm cho Đông Lộc cảm nhận được uy hiếp: Một vạn người này cũng có ý nghĩa Tiêu Hoằng đã không còn là tứ cố vô thân.
Mà Đông Lộc cũng vừa mới nhận được mệnh lệnh quyết liệt của Hắc Trạch Sâm, chính là không từ thủ đoạn phải làm cho một vạn người Tiêu Hoằng mới điều phối tới không thể sống yên, phải ép buộc bọn họ rời đi.
Với chuyện này, Đông Lộc cũng chỉ có thể chọn dùng thủ đoạn có vẻ đê tiện: Là thông qua thủ đoạn kêu gọi bôi nhọ Tiêu Hoằng, đối ngoại tiến hành xa lánh một vạn người này.
Tỷ như, công nhiên tuyên dương sự quang minh chính đại của Hắc Trạch Sâm đại nhân, Tiêu Hoằng chính là đại ma đầu, một vạn người Tiêu Hoằng phái tới chính là làm mất quyền lực của Hắc Trạch Sâm đại nhân.
Đúng vậy, ngôn luận như thế phàm là một người hiểu biết, đều có thể nhìn ra được tột cũng là chuyện gì xảy ra, nhưng Hắc Trạch Sâm ở Phạm Cương Tinh thể lực quá lớn. Hơn nữa còn liên hợp với Tần Nhược Bạch, Ân Lạc, không sai biệt lắm trong Phạm Cương Tinh có 80% đều là người của họ.
Còn lại 20% chỉ là bëo trôi, nước chảy chiều nào theo chiều đó.
Gần như dưới chỉ định của Đông Lộc, toàn bộ người trên Phạm Cương Tinh liền bắt đầu sử dụng các loại thủ đoạn xa lánh người từ bên ngoài tới đây, khởi điểm là trào phúng chế giễu, sau lại bắt đầu trực tiếp đi lên đánh nhau.
Trong lúc nhất thời, Phạm Cương Tinh vốn coi như yên bình, lập tức trở thành là địa ngục nhân gian.
Lối tắt ngõ nhỏ vốn vắng lặng, nay thường xuyên có thể nhìn thấy hình ảnh một đám đông người vậy đánh người từ ngoài đến.
Hơn nữa dưới xu thế này lại hình thành một phong trào, nhìn thấy người ngoài đến không tiến hành xa lánh mà là ẩu đả. Đó chính là hành động biểu lộ lòng thành với Hắc Trạch Sâm. Phong trào như vậy có thể nói rất đáng sợ.
Mặc dù có một số người còn giữ lòng thương hại, nhưng nghĩ tới thủ
đoạn đáng sợ của Hắc Trạch Sâm liền cảm thấy sau lưng rét lạnh, không thể không ra tay. Ở trong ý nghĩ bọn họ xem ra, so sánh với Tiêu Hoằng, Hắc Trạch Sâm càng thêm đáng sợ hơn.
Ở bên kia, Ân Lạc ở Ngộ Giác Tinh, giờ phút này đang đi tới cổ bảo nơi cư ngụ của Hắc Trạch Sâm, và đang chậm rãi đi vào.
- Không biết Hắc Trạch Sâm sư huynh tìm ta làm gì? Đi vào một chỗ đại sảnh trong cổ bảo, nhìn thấy Hắc Trạch Sâm đang chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, Ân Lạc nhẹ giọng hỏi, phi thường khách sáo. Dù sao hiện tại Hắc Trạch Sâm, Ân Lạc cùng với Tần Nhược Bạch không sai biệt lắm đã hoàn toàn kết hợp cùng một chiến tuyến.
- Vĩnh Ngạn Tinh cùng Phạm Cương Tinh này liên hệ chặt chẽ, đã không còn nằm trong quyền khống chế của chúng ta, không nói đến Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, mà ngay cả Tập đoàn Văn Sâm trước đây giao hảo với Hà Bác Tư, đều đang lung lay sắp đổ. Hiện tại chúng ta cần làm là phải có được chỗ đứng ở Vĩnh Ngạn Tinh, có như vậy, mới có thể áp đảo được Tập đoàn Thợ Săn! Hắc Trạch Sâm thần sắc nhìn như bình thản, lạnh nhạt nói.
Tuy rằng hiện giờ còn không thể xác định, Tập đoàn Thợ Săn này rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng dù sao cũng luôn tạo cho Hắc Trạch Sâm có cảm giác cực độ không tốt, nhất định phải dứt tuyệt hậu hoạn.
Dĩ vãng Hắc Trạch Sâm đều là chuyên chú vào Thánh Đàn, cho rằng khống chế được Thánh Đàn là có thể khống chế toàn bộ Gia Đô liên hợp thể, nhưng hiện tại xem ra, tình thế cũng không có đơn giản như vậy.
Mà trọng yếu hơn là, Hắc Trạch Sâm có thể ở Thánh Đàn muốn làm gì thì làm, nhưng khi tới Gia Đô Đế Quốc nhất định phải theo quy tắc, bằng không Gia Đô Đế Quốc sẽ nhìn thế nào? Dù sao Gia Đô Đế Quốc tuy rằng thần phục Thánh Đàn, nhưng điều này cũng không có nghĩa là có thể tùy tiện muốn nắn bóp sao cũng được.
Suy cho cùng bên trong Gia Đô Đế Quốc, cũng không có người nắm địa vị cao giống như Tần Nhược Bạch ở Phục Thản bên kia.
- Không biết Hắc Trạch Sâm sư huynh, có biện pháp gì vẹn toàn? Ân Lạc nhẹ giọng hỏi.
- Sử dụng kỹ thuật chế văn của ngươi, thúc đẩy ổn định trận tuyến của Tập đoàn Văn Sâm. Chuyện này đối với Hà Bác Tư mà nói đã rất khó, nhưng đối với Ân Lạc sư đệ, nói vậy chính là thoải mái dễ dàng rồi chứ! Hắc Trạch Sâm hờ hững nói.
- Ý của sư huynh là muốn ta đích thân ra tay, là mượn sức nhân khí của Tập đoàn Văn Sâm, giúp Tập đoàn Văn Sâm đang chết cứng, khuếch trương lại trở thành điểm tựa cho chúng ta ở Vĩnh Ngạn Tinh? Ân Lạc nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy! Hắc Trạch Sâm không chút do dự nói.
- Ta hiểu rồi! Ân Lạc khẽ gật gật đầu.
- Mặt khác chính là, ta cần phải biết Hỏa Thiệt Chiến Văn có chứa kỹ thuật Để văn bảy hướng của Hồng Lượng kia, rốt cuộc là ai chế tạo! Hắc Trạch Sâm tiếp theo phân phó.
- Hiểu rồi! Ân Lạc thần sắc bình thản đáp lại.
Tiếp theo, Ân Lạc đơn giản nói chuyện phiếm vài câu với Hắc Trạch Sâm, rồi xoay người rời đi, bắt đầu bắt tay chế tạo Chiến Văn có chứa kỹ thuật Để văn tám hướng, đồng thời bảo Hà Bác Tư thông báo cho Hạng Văn Sâm biết.
Vốn Hạng Văn Sâm đang rơi vào tuyệt vọng, chuẩn bị bán của cải gia sản lấy tiền mặt, nghe Hà Bác Tư nói: Ân Lạc đích thân ra tay! Vẻ uể oải ủ rũ trên mặt hắn ngẩn ra, rồi lập tức tinh thần tỉnh táo hẳn.
- Ân Lạc đại nhân định ra tay? Thật ư? Hạng Văn Sâm hơi có chút không thể tin được.
- Đúng vậy! Tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết là sau này ngươi phải toàn bộ nghe theo phân phó của Ân Lạc và Hắc Trạch Sâm đại nhân! Hà Bác Tư nói với giọng điệu phi thường nghiêm túc.
- Cái này... Đương nhiên! Chỉ cần có thể cứu sống Tập đoàn Văn Sâm, tại hạ làm trâu làm ngựa đều nguyện ý! Hạng Văn Sâm vội vàng nói.
- Vậy ngươi cứ nghe theo làm đi! Ân Lạc ra tay, các chuyện khác không cần ta nói thêm gì nữa chứ? Hà Bác Tư nói tiếp.
- Hiểu rõ, hiểu rõ! Hạng Văn Sâm hưng phấn nói.
Chỉ một Hà Bác Tư, ở Vĩnh Ngạn Tinh không sai biệt lắm đã nổi phong ba cuồn cuộn, Ân Lạc kia so với Hà Bác Tư còn chỗ tốt hơn mấy bậc, thanh danh vang dội, tuyệt đối có thể thôi quét toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh. Cho dù Hồng Lượng có thể tìm tới Chiến Văn kỹ thuật Để văn bảy hướng, nhưng so sánh với kỹ thuật Để văn tám hướng của Ân Lạc, vẫn còn kém một cấp bậc thật lớn.
Mà trọng yếu hơn, Ân Lạc đường đường chính là một Chế văn sư cấp Ngự Hồn.
Gần như ngay khoảnh khắc Hạng Văn Sâm vừa mới cắt liên lạc, Hạng Văn Sâm liền ngựa không dừng vó phân phó cho thuộc hạ, nắm bắt hết thảy thời gian, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, tiến hành tuyên truyền trên khắp Vĩnh Ngạn Tinh, về chuyện Ân Lạc sắp xuất ra Chiến Văn kỹ thuật Để văn tám hướng! Không hề nghi ngờ, lần này vốn chiến tranh giữa Tập đoàn Thợ Săn và Tập đoàn Văn Sâm, trên thực tế đã diễn biến thành chiến tranh nội bộ của Thánh Đàn ở chiến trường bên ngoài.
Chỉ có điều là cư dân Vĩnh Ngạn Tinh không biết rõ sự tình, chỉ biết tin tức Ân Lạc đích thân ra tay, sắp bán đấu giá Chiến Văn ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, trong nháy mắt khắp nơi liền bùng nổ! Ân Lạc đến tột cũng là người nào, đã không cần nói cũng biết, đường đường là đệ tử cấp cao của Thánh Đàn, có nói là Chế văn sư đỉnh cao của Gia Đô liên hợp thể, cũng không quá đáng.