Nói không khoa trương chút nào, ngay khoảnh khắc Hạng Văn Sâm cho công bố tin tức, không chỉ ở Vĩnh Ngạn Tinh mà ngay cả toàn bộ Gia Đô Đế Quốc, đều dẫn tới chấn động.
Ân Lạc đích thân ra tay? Đây là muốn làm gì? Điều này không sai biệt lắm là nghi vấn chung của mọi người.
Thậm chí rất nhiều phú hào Gia Đô, đã bắt đầu đồng loạt ào ào chạy tới Vĩnh Ngạn Tinh. Gần như chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, Tập đoàn Văn Sâm chỉ phát triển ở Vĩnh Ngạn Tinh, đã biến thành được toàn bộ Gia Đô Đế Quốc chú ý- Thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu buồn bực, tập đoàn của Vĩnh Ngạn Tinh này rốt cuộc uống lầm thuốc gì, mà cả trăm chiếc Ma Văn chiến hạm của Tập đoàn Thợ Săn tiêu diệt Hải Đạo Đoàn Hắc Hồ Tử rung động còn chưa hết, ngay sau đó, lại là Ân Lạc Chế văn sư số một số hai của Thánh Đàn, quyết định bán ra Chiến Văn ở Tập đoàn Văn Sâm, có thể nói một đợt sóng này chưa yên, lại dâng lên đợt sóng khác.
Ngay cả Quốc vương Khang Du của Gia Đô Đế Quốc cũng cảm thấy khiếp sợ, cũng có lòng muốn đến Vĩnh Ngạn Tinh chính mắt kiến thức một chút, tác phẩm của Chế Văn đại sư đỉnh cấp Ân Lạc.
Ở bên kia, ước chừng trải qua ba ngày Tiêu Hoằng chạy như điên, rốt cục thuận lợi quay về tới Vĩnh Ngạn Tinh.
Đi theo Tiêu Hoằng đồng thời đi xuống Ma Văn hạm, là dân Lạc Đan Luân chạy nạn được Ni Lạc cứu vớt, mỗi người đều dáng người gầy ốm da bọc xương.
Về phần trẻ con hầu hết đều là cô nhi, cha mẹ bị hãm hại chết, còn có thiểu nữ trẻ tuổi cùng với lão già, về phần nam nhân tráng niên không sai biệt lắm đều do Ni Lạc dạy dỗ, đảm nhiệm hạm viên.
Có thể nói, thủ hạ của Ni Lạc chính là những hạm viên này, có một đám thực lực vẫn là tương đối không tệ. Trước cũng nói qua, người Lạc Đan Luân chỉ sở trường hai thứ: Một là chiến tranh, hai là buôn bán.
Chỉ có điều, trải qua ngàn năm bị hãm hại, người Lạc Đan Luân căn bản không thể tập hợp ra sức chiến đấu hữu hiệu.
- Sư thúc! Phạm Cương Tinh đã xảy ra chuyện rồi, một vạn người của chúng ta vào trú đóng, có hai ngàn người bị thương, trong đó 100 người thương thế nghiêm trọng, Tiếp Đãi Các cũng bị đập phá! Ngay lúc Tiêu Hoằng đi xuống Vẫn Hạ Hào, Phúc Thái mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói với Tiêu Hoằng.
- Ta ở trên đường đã biết! Chuyện này để chúng ta tính sau, hiện tại ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm! Tiêu Hoằng để lại những lời này, rồi bày ra một dáng vẻ bình thản hòa ái đi tới chỗ những đứa nhỏ Lạc Đan Luân nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh Ma Văn hạm, cách đó không xa.
Những đứa trẻ Lạc Đan Luân này, gần như có thể nói là chịu đủ cực khổ, không sai biệt lắm thời điểm ở Xích Nghĩa liên hợp thể đã bị đủ các loại ngược đãi, sau đó không ngừng qua tay buôn bán, sau cũng được Ni Lạc cứu về. Nhưng bởi vì điều kiện có hạn, cũng chỉ có thể bữa đói bữa no.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng vẻ mặt thân thiết nhu hòa đi tới, ước chừng 200 đôi mắt có đồng tử màu xanh sẫm đều xoát xoát đồng loạt nhìn ngay Tiêu Hoằng, bên trong ánh mắt có khiếp đảm, cũng có mong chờ.
Ở trên đường, Tiêu Hoằng từng đi vào bên trong Ma Văn vận binh hạm, bởi vậy những đứa trẻ này cũng đã hơi quen thuộc với Tiêu Hoằng.
- Thúc thúc! Ngài nói chờ chúng ta đi xuống vận binh hạm, sẽ cho chúng ta lễ vật, là lễ vật gì vậy? Trong đó một cô bé có vẻ gan dạ dạn dĩ, ôm một món đồ chơi con gấu dơ bẩn, lên tiếng nói.
- Chờ một chút, thúc thúc biến một cái ma thuật cho các ngươi xem! Tiêu Hoằng tươi cười, bày ra một bộ dáng thần bí, tiếp theo liền chậm rãi mở ra một thùng trên xe tải chứa hàng cực lớn, chỉ thấy ở bên trong chứa đầy kẹo đủ loại kiểu dáng, từng cây từng cây đều đóng gói tinh mỹ.
Chỉ có điều, tình cảnh như vậy cũng không có dẫn tới những gương mặt ngạc nhiên vui mừng tươi cười như Tiêu Hoằng mong muốn, ngược lại những đứa nhỏ ăn mặc dơ bẩn này, một số đều hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Trên thực tế, những cây kẹo đóng gói tinh mỹ như thế, những đứa trẻ Lạc Đan Luân này làm sao nhìn thấy qua? Sau một lát, Tiêu Hoằng dường như cũng ý thức được điểm này, trong lòng lại có một loại khó chịu nói không nên lời, tuy nhiên đây cũng là sự thật.
Đơn giản tạm dừng một lát, Tiêu Hoằng chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó từ trong đống kẹo, lấy ra một cái, sau đó ngồi xổm trước mặt cô bé ôm con gấu dơ bẩn, lột viên kẹo ra đưa vào trong miệng cô bé.
Thời điểm này, liền thấy trên mặt cô bé đáng thương lập tức hiện lên một chút ánh sáng, là ánh sáng quý báu.
- Ăn ngon không? Ngồi xổm trước mặt cô bé, Tiêu Hoằng tận khả năng bày ra một bộ dáng thân thiện hỏi. Trên thực tế, đã thật lâu hắn không có bày ra dáng vẻ này, trên thế giới có lẽ chỉ có ở trước mặt những đứa nhỏ, hắn mới không cần đeo tấm “mặt nạ” ma quỷ đó.
- Ô! Là đường, ngọt! Cô bé nhẹ giọng đáp lại, sau đó toát ra vẻ tươi cười sáng lạn.
Thời điểm này Tiêu Hoằng, cũng không nói thêm gì, tự tay phân phát kẹo cho những đứa nhỏ Lạc Đan Luân chịu đủ cực khổ này, chính là nhét đầy kẹo vào túi áo rách tung toé của mỗi đứa nhỏ.
Trẻ con chính là như thế, có kẹo ăn, trên mặt liền toát ra vẻ tươi cười hưng phấn.
- Hiện tại thúc thúc mang bọn ngươi đi ăn cơm được không? Tiêu Hoằng tiếp theo cười nói.
- Được...
Đám nhỏ gần như trăm miệng một lời nói, tiếp theo liền “xoát xoát” đi theo phía sau Tiêu Hoằng.
Đứng ở một bên Bác Sơn và Phúc Thái, nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Hoằng, trên mặt đều hiện lên một chút vẻ thoải mái đã lâu không thấy. Giờ khắc này bọn họ dường như cũng cởi bỏ chiếc mặt nạ nặng nề không chịu nổi kia.
- Ngươi tận mắt thấy sư thúc như vậy chưa? Phúc Thái quay đầu, nhẹ giọng hỏi.
- Không có! Xem ra rất có duyên với trẻ con. Đây có lẽ chính cái gọi là, nội tâm của mỗi người đều có điểm mềm mại. Lão đại cũng không ngoại lệ đấy thôi! Tuy rằng hiện tại Phạm Cương Tinh đã loạn thành một đống, tuy rằng Bác Sơn biết, bằng vào thái độ làm người trước sau như một của Tiêu Hoằng, kế tiếp Phạm Cương Tinh sẽ gặp mưa máu gió tanh, nhưng giờ khắc này, Bác Sơn lại cảm nhận được một sự thoải mái, giống như một tia Ánh mặt trời chiếu vào bên trong thế giới u ám, làm cho nội tâm hắn cảm nhận được đầy tình cảm ấm áp.
Mà Tiêu Hoằng căn bản là không có để ý
tới cảm nhận của Bác Sơn và Phúc Thái, dẫn một đoàn đứa nhỏ này đi tới nhà ăn của Công ty giữa các tinh Thợ Săn. Lúc này dựa theo Tiêu Hoằng phân phó từ trước, trên mỗi một chỗ ngồi đều đặt một chén lớn sợi mì tinh xảo, mặt trên xếp một cái trừng chiến và một cái đùi gà tươi ngon.
Nhìn thấy thức ăn như vậy, tất cả vẻ hưng phấn trên mặt các đứa nhỏ đều không kìm được khựng lại, tiếp theo là cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, không hề nghi ngờ, loại thức ăn tươi ngon này bọn chúng gần như cũng không có nhìn thấy. Trong đó vài đứa tuy rằng có thấy, nhưng đó cũng là người khác ăn, còn chúng ngay cả khúc xương đều không tới phiên mình.
Mà thời điểm này Tiêu Hoằng cũng phi thường kiên nhẫn, đưa mỗi một nhỏ vào ngồi trên một vị trí, không chỉ những đứa nhỏ, các lão nhân phụ nữ Lạc Đan Luân khác, cùng với hạm viên cũng toàn bộ đều có phần. Chỉ có điều, bọn họ đều là người trưởng thành, không cần Tiêu Hoằng phải chăm sóc.
- Được rồi! Đây là bữa ăn đầu tiên của mọi người, sau này thức ăn như vậy sẽ cuồn cuộn không dứt. Hơn nữa cơm nước xong, sẽ phát quần áo mới cho các ngươi! Tiêu Hoằng lên tiếng, đồng thời cầm lấy một chén lớn trước mặt.
Theo Tiêu Hoằng vừa dứt lời, những đứa nhỏ này hơi tạm dừng một chút, rồi bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn vào, không hề ngẩng đầu, từng cái miệng nhỏ nhắn phình ra. Trên thực tế bọn họ ở trên vận binh hạm, không sai biệt lắm chỉ là bánh mì đen và nước sôi. Một số ít đứa còn nhỏ hơn một chút, mới có thể hưởng thụ được sữa. Còn trước khi chưa được giải cứu, cuộc sống bọn họ càng khổ hơn, thực không có cái loại hưởng phúc thế này.
Tuy nhiên, lúc này trên mặt những đứa nhỏ chỉ có thỏa mãn, tận khả năng vứt bỏ quên đi những cực khổ kia ở sau đầu.
Cứ như vậy, đối mặt với khiêu khích của Hắc Trạch Sâm, Tiêu Hoằng trong trăm chuyện gấp vội bên mình, ước chừng phí hết thời gian ba giờ để bồi tiếp những đứa nhỏ này, tận khả năng giúp cho bọn chúng cảm nhận được sự ấm áp trên thế gian. Mặc dù Tiêu Hoằng tự nhận là mình không phải là một người có thể gây ấm áp cho người khác, tóm lại chỉ là cố hết sức đi! Thời điểm này những đứa nhỏ dơ bẩn trước mắt, sau khi trải qua tắm rửa, thay quần áo mới, một số cũng rực rỡ hẳn lên, sau đó được nữ công nhân tương đối tin cẩn của Tập đoàn Thợ Săn đưa về Tiểu Vẫn Thôn.
Chính là lúc ở trên xe những đứa nhỏ này còn lưu luyến nhìn Tiêu Hoằng, trong nét mặt tràn ngập không muốn rời xa. Những đứa nhỏ chưa bao giờ biết mang theo thành kiến nhìn người, ở trong mắt bọn chúng chỉ thấy Tiêu Hoằng đối tốt với chúng, không đánh đập chúng chính là người tốt.
- Ta hiện tại phải xưng hô ngài là gì, hay xưng hô ngài là đại nhân đi! Ni Lạc lúc này vô cùng cảm kích, đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn xe vận chuyển hành khách chở đám trẻ cùng với người già phụ nữ Lạc Đan Luân rời đi, Ni Lạc hơi cúi người trước Tiêu Hoằng, tràn ngập cảm kích nói.
- Đừng khách sáo! Tiêu Hoằng bình thản nói tiếp:
- Kế tiếp, dự tính của ta là chuyển những đứa nhỏ này đến An Ni Á Tinh, để người Lạc Đan Luân nơi đó nhận nuôi, nói vậy trong cùng chủng tộc khẳng định bọn họ sẽ đối xử tử tế với chúng, cho bọn chúng một lần nữa tìm được sự ấm áp của gia đình, ý của ngươi thế nào? Nếu lo lắng, ngươi có thể tìm một người khác tin được, cùng nhau đi!
- Không cần, những đứa nhỏ này cứ giao cho đại nhân ngài toàn quyền, như vậy Ni Lạc cũng an tâm. Xem ra lời nói của Đại trưởng giả Nặc Lôi Tư là đúng, hiện tại ngài đã bắt đầu là hy vọng của người Lạc Đan Luân rồi! Ni Lạc dịu giọng đáp lại, trong lòng đối với Tiêu Hoằng đã bắt đầu phát ra sự thần phục từ nội tâm.
- Hy vọng ư? Bây giờ còn chưa nói tới, bởi vì chúng ta chỉ cứu 200 người, hơn nữa vĩnh viễn không thể xóa được nỗi đau thương mất mát thân nhân của họ, điều đó sẽ làm bạn cả đời với họ. Nhớ kỹ, trên thế giới này không có chúa cứu thế, chúa cứu thế chỉ ở trong lòng ngươi, chúa cứu thế chỉ là một niềm hy vọng, còn tất cả đều phải dựa vào chính mình! Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Ni Lạc không có lên tiếng trả lời, chỉ lắng nghe.
- Kế tiếp, nói vào chính đề: Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, Tập đoàn Thợ Săn ở Áo Tát Tinh của Phục Thản Đế Quốc đã tạm có đủ thực lực, kế tiếp, ngươi mang theo hạm viên của ngươi tới đó tiếp tục làm hải tặc! Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó.
- Hả? Cái này...
Ni Lạc nghe nói như thế, ít nhiều có chút kinh ngạc.
- Yên tâm, lần này chính là giả trang, hơn nữa sĩ quan, quan viên nơi đó Tập đoàn Thợ Săn không sai biệt lắm đã đánh tiếng hết rồi. Huống chi sau lưng có Tập đoàn Thợ Săn cường lực duy trì, tiếp tế tiếp viện hoàn toàn không thành vấn đề, dù có không may bị bắt, ta cũng cam đoan các ngươi trong vòng sau một tiếng bị bắt sẽ toàn bộ được thả ra! Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.
- Đại nhân! Đến tột cùng ngài định làm gì? Ni Lạc hỏi tiếp.
- Nghe theo phân phó là được, đừng hỏi nhiều, về sau ngươi sẽ biết! Tiêu Hoằng vỗ vỗ bả vai Ni Lạc, sau đó liền đi tới hướng tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, đồng thời vốn vẻ thân thiết nhu hòa đã rút đi, lại biến thành chính là một gương mặt lạnh như băng và ánh mắt sắc lạnh.