Đi vào trong văn phòng trung tâm của Tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, hiện giờ không sai biệt lắm tất cả thành viên trung tâm đều có mặt ở Tập đoàn Thợ Săn, phía trên màn hình có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trong tòa lầu số 1 ở Tiểu Vẫn Thôn, từng gã thành viên trước đó tiến vào trú đóng Phạm Cương Tinh, đã bị đánh cho đầu rơi máu chảy.
Trong đó một gã bị gãy nhiều xương, làm cho người ta một loại cảm giác đang hấp hối.
Cửa sổ thủy tinh của Tiếp Đãi Các, cũng đều bị ném đá cùng với năng lượng thể oanh kích dập nát. Tuy nhiên, ở trong công sở đều là cấp bậc Ngự Sư, cũng không có bị thương tổn lớn lắm.
Toàn bộ Phạm Cương Tinh càng hỗn loạn thành một đống, ước chừng cả vạn người đồng loạt vậy quanh Vạn Tôn Cốc, miệng hô to khẩu hiệu Tiêu Hoằng là Ma đầu, Tiêu Hoằng mau cút đi.
- Hiện tại Phạm Cương Tinh không sai biệt lắm đã hoàn toàn hỗn loạn, phàm là phát hiện không phải người Phạm Cương Tinh, sẽ lập tức bị đánh hội đồng, làm cho người ta có cảm giác giống như chó điên, hiển nhiên là có người sau lưng làm chủ! Tang Lâm đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng nhẹ giọng báo cáo, trên trán có một vết thương mờ nhạt.
- Thương binh hiện tại như thế nào? Chậm rãi ngồi trên chủ tọa trong phòng hội nghị, Tiêu Hoằng giọng điệu bình thản hỏi, không có mảy may vẻ phẫn nộ, chỉ là bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ băng lạnh.
- Cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, về phần nhân viên bên trong trước đó ngài điều phối đến, đã toàn bộ triệt thoái vào trong Vạn Tôn Cốc, bởi vì Vạn Tôn Cốc ngài thiết trí nhiều Ma Văn bẫy rập, cộng thêm Hàn sương long nên tạm thời còn không người nào dám tự tiện xông vào! Tang Lâm tiếp theo đáp lại.
Tiêu Hoằng nghe xong, chỉ khẽ gật gật đầu, lại lần nữa dời ánh mắt nhìn bên trong màn hình, người Phạm Cương Tinh đang ở vào trạng thái điên cuồng, không ngờ lại toát ra vẻ tươi cười mờ nhạt.
- Nếu người Phạm Cương Tinh thích mắng chửi ta như vậy, nếu Đông Lộc không đợi gặp ta như vậy, ta thật muốn nhìn thử xem bọn họ rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu. Đồng dạng cũng nhìn xem ai độc hơn ai?! Tiêu Hoằng nheo mắt suy nghĩ, sau đó dời ánh mắt nhìn Vương Xuyên, lên tiếng hỏi:
- Hiện tại lương thực dự trữ của Phạm Cương Tinh như thế nào?
- Dựa theo ngài phân phó, trước đó cũng ứng lương thực không vượt qua một tháng. Hiện giờ tính ra, không sai biệt lắm chỉ có thể duy trì một ngày. Vận tải hạm của chúng ta đã xuất phát, rót thực phẩm vào Thánh Đàn! Vương Xuyên báo cáo từng chữ từng câu với Tiêu Hoằng.
- Phân phó xuống: Từ hôm nay trở đi hoàn toàn cắt đứt cung cấp lương thực cho Phạm Cương Tinh, còn Di Đã Tinh, Ngộ Giác Tinh lương thực từ phân lượng một tháng, đổi thành mỗi ba ngày cũng ứng một lần! Tiêu Hoằng phân phó cho Vương Xuyên.
- Đã biết! Vương Xuyên nhẹ giọng đáp lại một tiếng, liền trực tiếp thông qua Ma Văn thông tin, mệnh lệnh cho 50 chiếc vận tải hạm, trong đó 40 chiếc quay lại mang hàng về, còn 10 chiếc đi vòng qua Phạm Cương Tinh, chỉ cung cấp Cho Di Đã Tinh và Ngộ Giác Tinh. Từ khi Tiêu Hoằng bảo Vương Xuyên lũng đoạn nhành công nghiệp lương thực ở chung quanh Thánh Đàn, Vương Xuyên đã biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy.
- Mặt khác Tang Lâm tiếp tục phân phó xuống, nhân viên chúng ta ở bên ngoài tới ở trong Vạn Tôn Cốc, toàn bộ rút về Vĩnh Ngạn Tinh, đồng thời thêm vào một mệnh lệnh: Tiếp Đãi Các tạm dừng hoạt động, tất cả tạm dừng tiếp nhận người từ ngoài đến! Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó.
- Hiểu rõ! Tang Lâm đáp lại một tiếng, liền chiếu theo lời nói của Tiêu Hoằng, thông qua Ma Văn thông tin từng điều phân phó xuống.
Mà cái gọi là tạm dừng tiếp nhận, trong đó bao gồm cả tiếp nhận nhân viên tiếp tế tiếp viện.
- Còn có, Bác Sơn điều động 5000 tấn thực phẩm vào Vạn Tôn Cốc đi! Tiêu Hoằng suy nghĩ một chút, lại phân phó một tiếng, sau đó tiếp tục dời ánh mắt nhìn khu vực xung quanh Vạn Tôn Cốc, nhìn những người Phạm Cương Tinh phát rồ giống như kẻ điên kia, thì thào lẩm bẩm:
- Kêu gào đi, kêu la đi! Để ta xem ngày mai các ngươi còn có khí lực kêu la hay không? Ngay lúc Tiêu Hoằng phân phó hết thảy xong xuôi, Vương Xuyên lại đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó nhẹ giọng nói:
Truyện Của Tui chấ
m Net - Lão đại! Ngài xem cái này! Nói xong, Vương Xuyên liền đưa một tờ truyền đơn tới tay Tiêu Hoằng. Trên truyền đơn viết rõ ràng: Ân Lạc đệ tử cấp cao của Thánh Đàn, Chế văn sư cấp Ngự Hồn, hai ngày sau sẽ tự mình mang theo Chiến Văn đắc ý của bản thân đến Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc tiến hành bán đấu giá.
- Hiện giờ tin tức này không sai biệt lắm đã truyền lan khắp Gia Đô Đế Quốc, vốn Tập đoàn Văn Sâm sắp chết cũng lại lần nữa khôi phục sinh cơ, thậm chí so với dĩ vãng càng thêm được người chú ý! Vương Xuyên báo cáo chi tiết với Tiêu Hoằng.
- Ân Lạc? Nghe tới cái tên này, Tiêu Hoằng khẽ nhích động chân mày, bởi vì Tiêu Hoằng đã hiểu được hết thảy: Ân Lạc chính là mấu chốt trong phe phái Hà Bác Tư, ở cùng một trận tuyến với Hắc Trạch Sâm. Mà Ân Lạc ra tay như thế, thực hiển nhiên là có ý phù trợ cho Tập đoàn Văn Sâm chống lại Tập đoàn Thợ Săn, dẫn tới tác dụng tiết chế Tập đoàn Thợ Săn, chiếm lấy Vĩnh Ngạn Tinh.
Chỉ có điều khiến Tiêu Hoằng cảm thấy có hơi bất ngờ là, Hắc Trạch Sâm lại cho Ân Lạc đích thân ra mặt.
Tuy nhiên, có một điều cần phải xác định, chính là một trận chiến này Tiêu Hoằng phải chèn ép Ân Lạc xuống, tối thiểu phải bất phân thắng bại, nếu không để Tập đoàn Văn Sâm gượng dậy, như vậy tất cả kế hoạch của Tiêu Hoằng trước đây, nhất định rơi vào kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.
Tiếp theo nhìn xem giới thiệu đơn giản Chiến Văn của Ân Lạc chế tạo, tên là Hỏa Vực Chiến Văn, chọn dùng kỹ thuật Để văn tám hướng, có thể nói là Chiến Văn đỉnh cấp xuất phẩm từ Thánh Đàn,.
Tuy nhiên còn để Tiêu Hoằng cảm thấy an ủi chính là Hỏa Vực Chiến Văn của Ân Lạc bán ra chỉ là Ngự Sư cấp năm, mà không phải là Chiến Văn cấp bậc siêu cấp Ngự Hồn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phóng mắt nhìn khắp Gia Đô Đế Quốc, có mấy nhân vật cấp bậc Ngự Hồn chứ, ai có thể dùng được? Dù sao hầu hết mọi người mua Chiến Văn cũng không phải để làm vật trang sức.
Đương nhiên, nếu đều là Ngự Sư cấp năm như thế, thì khảo nghiệm chính là kỹ thuật. Tuy rằng về kỹ thuật Để văn tám hướng, Tiêu Hoằng đang trong khắc khổ nghiên cứu, nhưng Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ thuật thẩm thấu năng lượng, cùng với kỹ thuật văn trong văn, chống lại hẳn cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
Trong lòng Tiêu Hoằng làm ra đánh giá như thế.
Tiếp sau đó Tiêu Hoằng cũng không có để lộ
gì nhiều trên nét mặt, trực tiếp tuyên bố tan họp, dựa theo bố trí trước đó phân công nhau chấp hành.
Đi ra phòng họp, Tiêu Hoằng lập tức cho gọi Ni Lạc vừa rồi ở bên ngoài họp bàn tính, sau đó nhẹ giọng phân phó cho hắn:
- Ngươi chuẩn bị trước một chút, sau đó dẫn dắt hạm viên của ngươi tới phục giữa Áo Tát Tinh của Phục Thản Đế Quốc và Tô Lý Tinh. Chỉ cần Phục Thản Đế Quốc có Ma Văn vận tải hạm tiến vào Thánh Đàn, liền chặn hết lại gặt hái cho ta! Phía trước Ni Lạc ở bên ngoài nghe, tự nhiên biết Tiêu Hoằng muốn đối phó với Thánh Đàn, đối với Ni Lạc chuyện này có thể nói là “nghĩa bất dung từ” đi.
- Hiểu rõ! Ni Lạc phi thường thống khoái lên tiếng. Tuy nhiên, ngay lúc Ni Lạc vừa định chuẩn bị rời đi, bước chân dưới chân lại hơi khựng một chút, tiếp theo xoay người, vẻ mặt thoải mái nói:
- Tặng cho ngài một lễ vật nhỏ có muốn hay không? Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng khẽ động, tiếp theo bày ra một bộ dáng bình thản hỏi:
- Là cái gì? Ni Lạc không nói gì, chi lấy ra một tờ giấy nhỏ đặt trong tay Tiêu Hoằng:
- Vật này không thể mang tới đây. Nhưng thời điểm tất yếu ngài có thể tự mình đi xem! Mở ra tờ giấy, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rành mạch, mặt trên tờ giấy là một cái tọa độ, và bản đồ đường hàng không giản dị.
- Đây là cái gì? Tiêu Hoằng hơi có chút nghi hoặc hỏi.
- Nơi đó là một viên Nghi Cư Tinh, thời điểm chúng ta trốn tránh đuổi giết phát hiện được, địa phương đó tương đối bí ẩn chỉ là chưa có trải qua thăm dò, cũng không biết tình huống bên trong rốt cuộc như thế nào, có tồn tại linh thú uy hiếp tính trọng đại hay không? Ni Lạc nhẹ giọng nói.
- Nếu có được một viên Nghi Cư Tinh như vậy, vì sao lúc trước các ngươi không tới nơi đó thành lập quê hương? Tiêu Hoằng kinh ngạc hỏi. Tuy nhiên, trong lòng lại là đột nhiên căng thẳng. Nên biết rằng, một viên Nghi Cư Tinh chưa bị khai phá giống như một lễ vật còn ở trong hộp, không có người nào biết bên trong là cái gì, có thể là một viên Nghi Cư Tinh cằn cỗi, nhưng còn có một loại khả năng, đó chính là tài nguyên khoáng sán cùng với các loại tài nguyên cực kỳ phong phú, là đại bảo tàng hiếm thấy. Mà trọng yếu hơn đó là một nơi sống yên ổn hợp pháp.
- Vẫn là câu nói kia, đối với người Lạc Đan Luân mà nói, không phải Lãnh thổ quốc gia Ma Duệ Tinh, vĩnh viễn không thể xưng là quê hương. Còn nguyên nhân thứ hai là tinh cầu này mới phát hiện không bao lâu, còn chưa kịp thăm dò! Ni Lạc nhẹ giọng đáp lại:
- Hiện tại đám người kia đã có một nơi ở tạm thời, bởi vậy viên tinh cầu này không cần nữa, còn không bằng đưa nó vào tay của ngài, nói không chừng sẽ có tác dụng lớn hơn chăng! Nghe nói như thế, Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, ngay sau đó liền xếp tờ giấy nhỏ cho vào túi áo, không có nói gì thêm.
Tiếp theo Tiêu Hoằng nhẹ bắt tay với Ni Lạc. Ni Lạc liền xoay người rời đi, lưu lại cho Tiêu Hoằng chính là một bóng dáng tang thương tịch liệu, dường như ở trên người hắn đã trải qua vô số đau khổ.
Ma Duệ Tinh lại là địa phương nào? Dường như chỉ có kẻ bản thân trải qua mới có thể thể hội.
Không có dừng lại lâu ở Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng liền quay về tới Vạn Tôn Cốc. Hiện giờ chung quanh Vạn Tôn Cốc đều phù kín người Phạm Cương Tinh điên cuồng. Với cảnh đó Tiêu Hoằng làm như không thấy, đi thẳng vào trong nhà gỗ nhỏ, bắt đầu trầm tư suy nghĩ cách chống lại Chiến Văn của Ân Lạc.
Không thể phủ nhận, Ân Lạc đối với Tiêu Hoằng tuyệt đối có thể nói là cường địch, nếu như so sánh bình thường, hai Tiêu Hoằng buộc cùng một chỗ cũng không phải đối thủ của Ân Lạc, nhưng nếu đều là chế tạo Chiến Văn cấp Ngự Sư, bản thân Tiêu Hoằng vẫn là có vốn để đọ sức.
Nhìn xem tỉ mỉ về Chiến Văn Ân Lạc sắp sửa xuất phẩm, lại trầm tư một lát, đồng thời lật xem tỉ mỉ mấy bản sách cổ, ý đồ ở trong đó tìm kiếm nguồn linh cảm.
Đại khái tới thời gian buổi chiều, Tiêu Hoằng mới lấy ra Điêu văn đao, cùng với một khối Tái thạch Áo định, tận khả năng để cho nội tâm bảo trì bình tĩnh, rồi bắt đầu từng chút từng chút chế tạo.
Ý nghĩ đại khái như trước là hàng nhái Hỏa Vực Chiến Văn của Ân Lạc. Chỉ có điều, về cấu tứ Tiêu Hoằng phải nâng cao nhất bước, tính vận dụng toàn lực của mình, cùng với toàn bộ kỹ thuật, chế tạo ra một loại Chiến Văn tên là Thủy Vực.
Có thể nói, lần này Tiêu Hoằng tính dùng hết toàn lực.
Bởi vì sử dụng kỹ thuật văn trong văn, cùng với toàn bộ kỹ thuật thẩm thấu năng lượng, cộng thêm điêu mài tinh tế, bởi vậy lần này tốc độ chế văn của Tiêu Hoằng có vẻ chậm hơn rất nhiều.
Về phần tuyển chọn tài liệu cũng đều là đỉnh cấp trong đỉnh cấp, không tiếc đốt tiền.
Dù sao Tiêu Hoằng biết rất rõ rằng Ân Lạc cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Tuy rằng Tát Già cũng có chế tạo Chiến Văn, nhưng Tát Già am hiểu chính là Dược Văn, trình độ Chiến Văn so với Ân Lạc vẫn còn hơi kém một ít hỏa hầu.
Chế tạo Chiến Văn về cấp bậc Ngự lực rất quan trọng, càng quan trọng là kỹ thuật cực kỳ hao phí đầu óc.
Chỉ là tạo hình văn lộ Tiêu Hoằng đã phế bỏ ba miếng Tái thạch, không phải thất bại mà là không đủ hoàn mỹ, đối phó với Ân Lạc, Tiêu Hoằng cần phải xuất ra toàn lực để ứng phó.