Ma Ngân

Giết Chết Vận Trung! 4


trước sau

Đồng thời, Vận Trung càng cảm nhận rõ có mấy cỗ Ngự lực trong cơ thể đã gãy, hình thành vết rách và điểm chết, khỏi nói, đó là vết thương Ngự lực! Trong mắt Vận Trung không khỏi tuôn trào phẫn nộ vô tận, nghiêm trọng và sợ hãi, cảnh tượng mà Vận Trung sợ nhất đã xảy ra.

Bịch! Ngay sau đó, Vận Trung cảm thấy hoa mắt, té lăn ra đất.

Ở ngoài cửa, Vu Á Hồng và Ngả Lâm cũng biết Vận Trung không xong, dứt khoát không cố kỵ phá cửa đi vào! Kết quả nhìn thấy bức tường đối diện bị đánh mất bóng, Vận Trung thì ngã xuống đất. Tuy rằng tỉnh táo, nhưng Ngự lực đã trở nên hỗn loạn không xong, người khác cảm thấy như đã bị tổn thương rất nặng.

Nhưng ngay khi Ngả Lâm và Vu Á Hồng bước vào phòng, ở xa xa chớp động mấy bóng đen. Khoảng khắc sau, Nặc Lâm, Ngả Lâm, mập mạp...5 người trực tiếp xông vào phòng Vận Trung.

Sắc mặt lạnh băng, tràn đầy sát khí, mỗi người đều có những vết thương nhỏ, chiến bào màu trắng cũng dần nhuộm những mảng đỏ.

Đúng thế, tuy rằng Thích Khách Minh chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng không có nghĩa là thành viên Vệ đội Thánh Vực chỉ là bùn đất.

Nhìn đám người Ngả Nhĩ Văn xuất hiện, Vu Á Hồng và Ngả Lâm khóe miệng co rút, nhưng vẫn cẩn thận che chắn trước Vận Trung. Thực ra, chuyện đến bây giờ, bọn họ đã trở thành tấm chắn cuối cùng của Vận Trung.

Thật khó tưởng tượng. Tiêu Hoằng lại chỉ cần ở sau lưng không ngừng điều động, lại có thể không đánh mà thắng. Từng bước đi tới, mọi kế hoạch do Vận Trung bố trí bị Tiêu Hoằng không tốn sức chọc thủng, lại còn khiến Vận Trung bị thương nặng.

Thực ra đi tới bước này, Tiêu Hoằng căn bản không lộ mặt, không thể không nói Tiêu Hoằng phát triển thế lực xung quanh Thánh Đàn, đã đủ khiến toàn bộ thế liên hợp Gia Đô cảm thấy rung động, càng đừng nói Hắc Trạch Sâm.

Trái lại đám người Ngả Nhĩ Văn căn bản không có ý nhiều chuyện với kẻ địch, lấy ra vũ khí lao thẳng về phía Ngả Lâm và Vu Á Hồng.

Không chút ngừng nghỉ, hai bên đánh thẳng vào nhau, đám người Ngả Nhĩ Văn có ba Ngự sư cấp năm, hai người là Ngự sư cấp ba. Còn Vu Á Hồng là Ngự sư cấp năm, Ngả Lâm là Đại Ngự Sư cấp một.

Có một Đại Ngự Sư, phía Vân Trung vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vẫn có phần rơi vào thế yếu.

Đồng thời, thân là thành viên Vệ đội Thánh Vực, Ngả Lâm không phải ngu ngốc, dưới tình huống như vậy, tự nhiên biết phải thông qua Ngự lực cao hơn, chuyên chọc vào chỗ yếu của đối phương. Mà chỗ yếu trong ba người Ngả Nhĩ Văn, rõ ràng là tên mập Ngự sư cấp ba, hơn nữa thân hình cực lớn, mục tiêu thật là không nhỏ.

Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Hạc Tinh, giết hại đơn phương vẫn đang diễn ra.

Dù chỉ mới trôi qua năm phút, nhưng vì sự tồn tại của con quái vật khổng lồ tàu Phổ Hưu Tư, hạm đội Nam Miện gần như không chút chống trả. Mười chiến hạm vận chuyển, lúc này bị chùm tia sáng cắt của chiến cơ không người lái cắt nát thành mảnh vụn, hạm pháo điên cuồng bắn khiến hạm đội Nam Miện càng thêm khổ sở.

Phòng thủ được chiến cơ không người lái, không phòng bị được pháo hạm, muốn chặn pháo hạm, vậy thì chờ chiến cơ không người lái xen kẽ tung hoành trong hạm đội đi.

Phóng mắt nhìn, có mười chiến hạm hạm đội Nam Miện đã bị đánh tan tác, tổn thất mười chiến hạm Ma Văn cũng không phải con số nhỏ.

Trong phòng điều khiển tàu Phổ Hưu Tư, Tiêu Hoằng nhìn mảnh phế tích xa xa, chỉnh lại cổ tay áo giáo hợp kim Vi Mễ, lại nhìn tình huống trong căn cứ quân sự trung tâm, bên trong đã đánh thành một mảnh, Thích Khách Minh đã bắt đầu chiếm được ưu thế.

- Truyền lệnh xuống, tàu Nhân Ngư vào chỗ đã đặt trước, Liệt Nông.

Tiêu Hoằng liếc Liệt Nông, vươn tay chỉ vào Thiên Hạc Tinh.

Liệt Nông tự hiểu ý, toát ra tươi cười tàn nhẫn, cầm lấy Ma Văn thông tin phát lệnh:

- Tất cả chiến hạm vận chuyển hạm đội Thợ Săn nghe lệnh, toàn thể thẳng tiến Thiên Hạc Tinh, nổ súng tự do. Lặp lại... Theo lệnh của Liệt Nông, chiến hạm vận chuyển trong hạm đội Thợ Săn đồng loạt nhằm và Thiên Hạc Tinh, đồng thời hành động còn có 1000 chiến đấu cơ Ma Văn trên tàu Phổ Hưu Tư.

Ngoài ra, còn có bốn chiếc Ma Văn khung máy móc cùng với số lượng lớn xe tăng Ma Văn của Tập đoàn Thợ Săn.

Vào lúc này, chiến đấu đã hoàn toàn biến thành triển lãm lực lượng quân sự đơn phương của tập đoàn Thợ Săn.

Đó là dùng ưu thế số lượng áp đảo, chiếm cứ tất cả, đánh chết Vận Trung! Còn ở trong phòng Vận Trung, chiến đấu quy mô nhỏ vẫn đang diễn ra, tức giận nhất chính là tên mập, tất cả công kích của Ngả Lâm toàn trút lên người hắn.

Dù rằng thân hình tên mập coi như linh hoạt, nhưng cũng không chịu được chà đạp như thế, chỉ mới một phút thôi, trên dưới thân thể lại có thêm ba vết thương.

- Đáng chết, chọn yếu mà đánh phải không, lão tử cũng biết! Đối mặt với Ngả Lâm đánh tới, tên mập hổn hển nói, dứt khoát không phòng thủ nữa, cầm hai cây súng lục Ma Văn trực tiếp nhằm vào Vận Trung nửa chết nửa sống nằm dưới mặt đất, tiếp đó điên cuồng bắn lung tung, thật giống như muốn đánh chết tươi Vận Trung không thể động đậy thành thịt nát.

Thấy thế Ngả Lâm ánh mắt co rụt, hắn biết rõ lúc này Vận Trung đang trong thời kỳ suy yếu, lấy mạng của tên mập để đổi lấy mạng của Vận Trung, đương nhiên là
thiệt thòi to. Một cái Ngự hồn và một cái Ngự sư, còn không phải đỉnh cao, chênh lệch quá lớn.

Bởi vậy, Ngả Lâm dựa vào thực lực Đại Ngự Sư mạnh mẽ, thân hình lóe lên, bỏ qua công kích tên mập, mở ra khiên chắn trước Vận Trung, chặn đứng bắn loạn điên cuồng của tên mập.

- Ủa! Thấy thế, tên mập làm bộ thiếu bị đánh, miệng hình chữ O, thả lỏng nói:

- Thì ra ngươi cũng có chỗ hiểm à.

Nói xong, tên mập chợt lóe lên, chuyển góc độ khác, lại bắn loạn xạ vào Vận Trung.

Vốn Ngả Lâm còn muốn lao ra lần nữa, thấy vậy đành cắn răng, thành thật đỡ đạn thay Vận Trung.

- Sao hả? Cảm giác bị chịu đánh rất thích phải không! Tên mập cười âm hiểm, không ngừng thay đổi vị trí, bắt đầu bắn phá điên cuồng! Lúc này, chỉ khổ cho Ngả Lâm, chẳng những phải bảo vệ Vận Trung, còn phải tránh cho Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm cùng quấy nhiễu. Trước đó còn có thể liều một trận, bây giờ hoàn toàn rơi vào ăn đòn bị động, đường sống chống trả duy nhất là giãy khỏi Ngả Nhĩ Văn dây dưa, sau đó tiếp tục thay Vận Trung.

Chỉ là, phòng ngự như thế cũng không phải là cách.

Trong khi Ngả Lâm rơi vào thế bị động toàn diện, Ngả Nhĩ Lâm và Nặc Lâm bỗng nhiên lóe lên, trực tiếp chộp vào tay Ngả Lâm, cùng lúc đó, tên mập đã vặn vẹo thân thể đồ sộ của mình, xuất hiện ở một hướng, rút ra súng trường Ma Văn nhằm ngay đầu Vận Trung, rót vào Ngự lực, bóp cò súng.

Thấy thế, sắc mặt Ngả Lâm, Vu Á Hồng không khỏi đại biến, Ngả Lâm muốn ngay lập tức giãy ra đi đón đỡ là không thể, đồng thời nếu bắn trúng Vận Trung, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Dù cho dựa vào thực lực Ngự hồn mà khống chết, cũng không tránh khỏi bị thương nặng.

- Nguy rồi! Ngả Lâm thấy thế, không khỏi hét lên.

Nhưng ngay lúc Ngả Lâm hét lên, mọi người kinh ngạc thấy Vận Trung nằm dưới đất đột nhiên nhấc tay, một viên đạn Ma Văn to bằng ngón tay trỏ đang xoay tròn tốc độ cao, lơ lửng trong tay Vận Trung.

Tiếp theo lại thấy Vận Trung sắc mặt dữ tợn đứng vụt dậy, ánh mắt tràn ra phẫn nộ vô tận.

Cảnh này, nói rõ máu Kim quan điêu biến dị đã vượt qua thời gian được tính, nhưng trong đó trả giá cực kì thảm thiết, nội thương cộng thêm thương Ngư lực.

Mà mọi thứ, đều do một tay Tiêu Hoằng bày ra.

- Đám kiến hôi đáng chết.

Vận Trung nghiến răng nói, tiếp theo cánh tay vung lên, viên đạn Ma Văn đang xoay tròn bắn ngược về phía tên mập.

Bởi vì Ngự lực bị tổn hại, cộng thêm nội thương nghiêm trọng, bởi vậy lúc này Vận Trung chỉ miễn cưỡng phát huy được Đại Ngư sư cấp năm.

Đối mặt viên đạn thình lình bắn tới, tên mập phản ứng không chậm, vội vàng mở ra khiên phòng hộ. Nếu là Vận Trung ở thời kỳ đỉnh cao, khiên phòng hộ này căn bản đủ nhìn, nhưng bây giờ Vận Trung lực bất tòng tâm, bởi vậy viên đạn chỉ kẹt vào khiên phòng hộ Ma Văn, hình thành vô số vết nứt.

Nhưng dù thế, tên mập vẫn bị đánh bay ra ngoài, bay thật xa, chỉ là không bị thương nặng.

Ở phòng điều khiển tàu Phổ Hưu Tư, Tiêu Hoằng cũng thấy được hình ảnh Vận Trung nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như ban đầu.

- Ngả Nhĩ Văn, dẫn người của ngươi giật lại khoảng cách với Vận Trung, ngừng tấn công.

Tiêu Hoằng dùng Ma Văn thông tin ra lệnh cho đám người Ngả Nhĩ Văn.

Đám người Ngả Nhĩ Văn căn bản không hỏi vì sao, nhận được lệnh là trực tiếp nghe theo, mở ra Lưu Văn trực tiếp bỏ chạy.

- Còn muốn chạy? Sao mà dễ như thế? Để... Vận Trung đi tới trước một bước, còn chưa nói xong, sắc mặt đại biến. Phóng mắt nhìn, toàn bộ bầu trời căn cứ quân sự trung tâm đã hiện ra hàng loạt chiến hạm vận chuyển, hơn nữa không ngừng có binh lính đổ bộ.

Tràng diện thật khổng lồ, tính toán sơ sơ cũng đã trên 100.000 người.

100.000 người đồng thời đổ bộ tác chiến, tuyệt đối không thua gì điều động binh lực phát động chiến đấu cỡ lớn.

Cảnh tượng này không khỏi làm tim Vận Trung đập mạnh, nếu là trạng thái đỉnh cao còn dễ nói, nhưng bây giờ, Vận Trung thân thể tổn thương hai tầng, một mình đối phó 100.000 người? Đúng là nói chơi mà.

Trong khi Vận Trung đang khiếp sợ, trong biển bao la, hai chến cơ không người lái lại đụng thẳng về phía Vận Trung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện