Ma Ngân

1 Triệu Kim Tệ


trước sau

- Tóm lại, phải nhanh hơn nữa, tuy rằng ta chỉ mua 10 cái, nhưng nói gì cũng là giao dịch hạn ngạch 10 ngàn kim tệ, coi như khách quen của các ngươi.

Duy Sa Lạp vuốt mái tóc xinh đẹp nói, giọng hơi âm nhu, luôn khiến người ta có cảm giác là lạ.

Nhưng Duy Sa Lạp vừa nói xong, Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương lại cùng nhận được tin, Thiết Hách đã bị người ta đánh chết tươi. Thấy tin tức này, Dịch Tư Nam cùng Lý Triệu Cương áo dài trắng không khỏi nhíu mày, sắp đến hạn giao hàng, lại bỗng nhiên thiếu một cái, đúng là khiến hai người khó chịu không thôi.

Nhưng ngay sau đó, Dịch Tư Nam cùng Lý Triệu Cương lại nhướng mày, bởi vì tin tức tiếp theo là ở trong sở giam giữ số 4 phát hiện một Đại Ngự Sư, tự nhiên không cần nói mức độ quý giá của Đại Ngự Sư, chỉ cần cải tạo xong, sẽ bị tranh mua trước tiên.

- Hai vị đại nhân, có chuyện gì thế?

Duy Sa Lạp thấy hai người kia khẽ biến sắc, liền hỏi, nhấp chút rượu đỏ.

- Hết sức có lỗi, ngài Duy Sa Lạp, trong số hàng hóa ngài chọn lựa, có một cái bị chết đột ngột.

Lý Triệu Cương nói.

- Cái gì?

Nghe vậy, Duy Sa Lạp nhướng mày, có vẻ rất bực bội:

- Ngươi nói thế là ý gì, nói cho ngươi, ta đã ở chỗ quỷ quái này đủ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ta lại chờ một người nữa, tiếp tục trình tự tẩy rửa tư tưởng?

- Ngài Duy Sa Lạp đừng kích động sớm, chúng ta vừa phát hiện một tên Đại Ngự Sư mới, không biết ngài có hứng thú không.

Lý Triệu Cương liền nói.

- Hả?

Nghe vậy, Duy Sa Lạp nhướng mày, đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt lấp lánh ánh sáng:

- Đại Ngự Sư?

- Phải, là hàng còn mới nguyên, không biết ngài Duy Sa Lạp có hứng thú không, 15 ngàn kim tệ, thế nào?

Dịch Tư Nam liền nói.

- 15 ngàn kim tệ? Hơi cao đấy? Trước kia không phải đều là 12 ngàn kim tệ hay sao?

Duy Sa Lạp nghe Dịch Tư Nam nói thế, vuốt cằm trả giá, chẳng qua trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

Có một Đại Ngự Sư làm hộ viện giữ nhà, sẽ là bảo đảm an toàn tuyệt đối cho phú thương.

- Đại Ngự Sư này quý giá cỡ nào, chúng ta không cần phải nói nhiều? Trước kia chỉ có Ma tộc mới có một ít, tù binh từ những thể liên hiệp khác thì rất hiếm. Đương nhiên, nếu ngài Duy Sa Lạp cảm thấy đắt, vậy thì thôi, chúng ta sẽ bồi thường cho ngài vì cái chết được Thiết Hách.

Lý Triệu Cương lên tiếng, còn mỉm cười nhàn nhạt.

- Chờ đã, được rồi, tên Đại Ngự Sư Tiêu Hoằng kia, ta lấy.

Duy Sa Lạp cũng không ngốc, hẳn biết rõ hắn không lấy Đại Ngự Sư này, cũng sẽ có vô số người muốn.

- Vậy được, cứ yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho ngài.

Lý Triệu Cương nói xong, liền gửi tin tức cho chủ sự nghiên cứu, ra lệnh hắn tiến hành tẩy rửa tư tưởng của Tiêu Hoằng.

Cùng lúc đó, ở trong phòng giam số 4, Tiêu Hoằng vẫn đang bị nhốt trong nhà tù đặc biệt, khoanh chân ngồi, qua nhiều ngày, râu ria hai màu trắng đen trở nên rậm rạp, mái tóc bạc có phần lộn xộn, phủ cả lỗ tai.

Bây giờ không còn chút chỉn chu trước kia, thể hiện rõ vẻ tang thương, nhìn một cái, thật khó mà nhận ra chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Lúc này Tiêu Hoằng đang dùng bàn tay thô ráp của mình cầm lấy đống hỗn hợp châu chấu, giun, hạt bắp trộn khiến người ta buồn nôn, ăn từng ngụm một, ánh mắt không ngừng nhìn bên ngoài.

Trải qua Tiêu Hoằng bạo ngược một lần, căn bản không có ai dám tới gần Vương Quân và Ai Thác.

Thời gian hóng gió kết thúc, tất cả tù nhân đều đi vòng qua Tiêu Hoằng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Chỉ có Vương Quân và Ai Thác muốn tới gần Tiêu Hoằng nói gì đó, lại bị binh lính Cao Tương kéo đi.

Tiêu Hoằng không có phản ứng gì, cứ bốc lấy thức ăn trước mặt, đưa từng chút vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng.

Ngay lúc này, bên ngoài trại giam có tiếng xe Ma Văn chạy tới, liếc qua cửa sổ nhỏ cỡ nắm tay, Tiêu Hoằng thấy xe Ma Văn màu trắng của Sở thí nghiệm linh hồn ngừng trong sân.

Tiêu Hoằng tự nhiên biết rõ Sở nghiên cứu linh hồn, lúc trước Ni Lạc chạy trốn ra từ trong đó, chỉ là bây giờ không thể được nữa. Tiêu Hoằng không khỏi híp mắt, như dự cảm được gì đó.

Quả nhiên, vài phút sau, cánh cửa hạng nặng chỗ giam giữ Tiêu Hoằng mở ra, 7-8 cây súng trường Ma Văn chỉ thẳng Tiêu Hoằng.

Ở phía sau lưng các binh lính Cao Tương, có 3 tên mặc áo dài trắng, khoảng hơn 30 tuổi, ánh mắt mỗi tên đều lạnh băng.

Tiêu Hoằng tự nhiên biết cảnh này có ý nghĩa gì, cũng biết rõ chuyện này không trốn được, chỉ là không ngờ trại tạp trung Tín Nghĩa lại không nhịn nổi như thế.

Giống như khai phá Ma Duệ Tinh, muốn chuyển biến mọi thứ trở thành lợi ích trước mắt.

- Ngươi, đi ra!

Khoa Mã nói xong, dẫn Tiêu Hoằng ra ngoài, áp giải lên xe Ma Văn Sở thí nghiệm linh hồn.

Ngay khi Tiêu Hoằng lên xe, Khoa Mã khóa còng tay Ma Văn lên hai tay Tiêu Hoằng. Nhân viên nghiên cứu áo trắng thì ngồi 2 bên Tiêu Hoằng, Khoa Mã đi cùng, sợ Tiêu Hoằng chống cự.

Trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ tiếp theo sẽ là chuyện gì, nhưng sắc mặt vẫn hết sức bình thản, nhìn giống như im lặng, không nói lời nào, cúi đầu
xuống.

❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện

Phản ứng này ít nhiều khiến nhân viên và Khoa Mã hi kinh ngạc. Nếu là trước kia, gặp chuyện này, tù nhân đều hỏi đủ thứ, nghi thần nghi quỷ, nhưng Tiêu Hoằng khiến người ta cảm thấy như cam chịu.

Đi khoảng 20 phút, vượt qua chừng 10 vòng phòng tuyến, xe Ma Văn đi tới Sở nghiên cứu linh hồn, cảm giác như trải qua một lần xuyên qua, từ bộ lạc nguyên thủy xuyên đến thời hiện đại, phòng ốc xây bằng đá đã trở thành những tòa lầu kim loại cao ngất, toàn là màu trắng. Công trình dấu hiệu bắt mắt nhất, đó là tượng thần Áo Cách Tư, uy nghiêm mà nhân từ.

Trên đường, vô số xe Ma Văn xa hoa, phần lớn là phú thương tới mua con rối, ở xa xa còn có khu neo đậu chiến hạm được phòng vệ chặt chẽ.

Xe Ma Văn áp giải Tiêu Hoằng nhanh chóng dừng lại ở tòa lầu mười mấy tầng, trước cửa là 8 tên Ngự sư đỉnh, mặc áo đen, ánh mắt dại ra, sắc mặt xanh mét, Tiêu Hoằng có thể phán đoán đây là con rối hình người.

Thấy Tiêu Hoằng bước ra, những con rối kia nhận được hiệu lệnh, khởi động

Có đến 200 con rối hình người đẳng cấp cao, cùng mấy ngàn binh lính Cao Tương trấn thủ.

Đừng nói hiện giờ Tiêu Hoằng là Đại Ngự Sư cấp một, cho dù là Đại Ngự Sư cấp năm, dưới tình huống không có Chiến Văn, cũng không thể nào trở ra toàn thân được.

Cạch! Cạch! Cạch!

Tiêu Hoằng vừa bước xuống xe, liền bị đẩy lên giường bệnh kim loại, tay chân eo đều bị khóa chặt.

Tiêu Hoằng cũng không kháng cự, vẫn im lặng không lên tiếng.

Chỉ là liếc nhìn, ở cửa có một nam nhân áo dài trắng, trên cổ đeo giấy chứng nhận, bên trên viết tên Tào Đông, chức vụ chủ sự nghiên cứu, cũng là nhà khoa học hàng đầu.

Nhìn diện mạo hơi béo, tuy nói không hiền lành, nhưng không hung dữ, tóc ngắn, hai tay cắm vào túi áo, mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Hoằng bị đẩy vào phòng thí nghiệm, cũng theo sát phía sau.

Đi vài phút thang máy, Tiêu Hoằng bị đẩy vào tầng bảy phòng thí nghiệm, cố định trên dụng cụ, bên trên có cánh tay người máy ở ngay trên đầu Tiêu Hoằng, xung quanh không có cửa sổ, hoàn toàn cách âm.

Bố trí xong Tiêu Hoằng, Khoa Mã cùng với nhân viên áo trắng lui ra ngoài, sau đó Tào Đông hơi mập bước tới, hoàn toàn đóng kín cánh cửa kim loại cách âm.

Mọi tiến trình tẩy rửa tư tưởng đều phải hoàn thành trong bí mật, đây cũng là kỹ thuật độc đáo của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, Tào Đông này cũng là nhà khoa học đến từ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Tào Đông nhướng mày nhìn Tiêu Hoằng nằm trên giường, không nhúc nhích, nhìn lên trần nhà, ít nhiều có phần bất ngờ.

Bởi vì thông thường ở tình huống này, tù nhân bị tẩy rửa tư tưởng thấy bị khóa cứng, chắc chắn sẽ không yên lòng, hay là không ngừng giãy giụa, trái lại Tiêu Hoằng vẫn không có, rất bình thản, như mọi chuyện nằm trong ý liệu.

Tào Đông cũng không để ý nữa, mở tủ bảo hiểm bên cạnh, lấy ra hộp kim loại. Mở ra, bên trong là một loạt ống tiêm cùng một lọ thuốc màu xanh lục.

Tiếp theo Tào Đông rút thuốc xanh lục vào trong ống tiêm, cầm đi tới cạnh Tiêu Hoằng.

Nhưng ngay lúc này, Tào Đông chợt thấy Tiêu Hoằng vẫn bình thản không nhúc nhích, đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tào Đông, không khỏi dọa Tào Đông nhảy dựng, lui ra sau.

- Ngươi có biết, trước khi ta bị giam giữ, là loại người nào không?

Tiêu Hoằng bỗng lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Tào Đông, gằn giọng nói.

- Xin lỗi, ta không có hứng thú với việc trước kia ngươi là gì, ta chỉ biết ngươi sẽ nhanh chóng không còn là gì cả.

Tào Đông cười khẽ nói, hiển nhiên không có hứng thú với Tiêu Hoằng, kéo ống tay áo Tiêu Hoằng lên, trong ống tiêm này chứa thuốc tẩy rửa tư tưởng, chẳng qua đây là đợt điều trị đầu tiên mà thỏi.

- Một triệu kim tệ.

Ngay khi Tào Đông định chích thuốc vào người Tiêu Hoằng, bỗng nhiên Tiêu Hoằng lên tiếng.

Nghe lời này, Tào Đông không khỏi cứng đờ, với hắn, một triệu kim tệ tuyệt đối là con số trên trời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện