- Ngươi rốt cuộc đang nói gì?
Tào Đông không kìm được ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, tò mò lên tiếng
- Ta nói cho ngươi biết, lúc trước ta ở Gia Đô liên hợp thể là trùm tư bản siêu cấp. Ngươi có thể tùy tiện thăm dò xem, tài sản cá nhân của ta có ước chừng 300 triệu kim tệ, sau lại bị người hãm hại mới đi tới nơi này. Tuy nhiên, dù vậy ta còn có một sổ lớn tiền riêng, giấu ở các nơi trên thế giới, thể nào? Một triệu kim tệ ngươi muốn chứ? Chỉ cần ngươi dừng tay!
Tiêu Hoằng ánh mắt căng thẳng nhìn Tào Đông, nói từng chữ một, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Cái này... Cái này không được! Nếu bị phát hiện sẽ bị trọng phạt, ta rất có thể khó giữ được bát cơm!
Tào Đông vội vàng cự tuyệt nói, tuy nhiên trái tim đã bắt đầu đập thịch thịch không ngừng, tay cũng hơi run run, động tác hơi do dự.
- Nếu ta không có đoán sai, tiền lương của ngươi ở đây, mỗi tháng hẳn là chỉ có không tới 5 kim tệ phải không? Thử nghĩ lại đi, một triệu kim tệ đủ để ngươi ít phấn đấu bao nhiêu năm, mà còn sẽ làm cuộc sống của ngươi lên vù vù: Nào là xe tốt, nhà cao cửa rộng, còn có một đoàn mỹ nữ cho ngươi hưởng lạc!
Tiêu Hoằng thấy Tào Đông đã có chút do dự, không kìm được khẽ cười cười, sau đó nói tiếp cực kỳ hấp dẫn.
Lại nhìn Tào Đông, sắc mặt rõ ràng đã bắt đầu biến thành đỏ, động tác trên tay đã ngừng lại, trông giống như một pho tượng, lẳng lặng không nhúc nhích.
Ước chừng qua một hồi lâu, Tào Đông mới đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt hơi đỏ:
- Ta làm sao tin tưởng ngươi?
- Ngươi có thể đi kiểm tra mà! Ta tên là Tiêu Hoằng, còn có một thân phận khác là Hồng Lượng. Ở Gia Đô liên hợp thể không sai biệt lắm nơi nơi đều là tên của ta. Thực dễ dàng có thể điều tra được. Hơn nữa tài sản tư nhân của ta, cũng không chỉ có một triệu kim tệ!
Tiêu Hoằng tươi cười, tiếp theo dụ dỗ.
Chính cái gọi là “người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn”, những lời này không sai. Huống chi đó chính là một triệu kim tệ, đủ để Tào Đông ít phấn đấu mấy đời con cháu. Cũng có thể hoàn toàn thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại của hắn.
Đúng vậy, hiện tại cuộc sống của hắn chỉ xem như là tiểu tư sản, nhưng làm sao có một triệu kim tệ chứ? Trong mơ màng Tào Đông dường như có thể tưởng tượng đến cuộc sống sau này: Bãi biển, biệt thự cùng với những mỹ nữ như mây trên trời kia... Điều này đối với bất kỳ một người nào mà nói, đều là dụ hoặc không thể từ chối.
- Một triệu kim tệ ngươi thật sự sẽ giao cho ta?
Phòng tuyến nội tâm của Tào Đông rốt cục bị công phá, lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy! Chỉ cần ngươi dừng tay, không chỉ là một triệu kim tệ!
Tiêu Hoằng nói tiếp:
- Sổ đầu tiên một triệu kim tệ, ở ngay tại đại ngân hàng Thương Kỳ của Bắc Áo liên hợp thể, ở trong ngăn an toàn số 5, ngươi có thể tìm một người tin cậy đi nhìn thử xem, về phần mật mã chờ một chút ta sẽ nói cho ngươi!
- Tốt lắm, ta miễn cưỡng tin ngươi một lần! Tuy nhiên, ta muốn nói rõ một điều: Lừa gạt ta hẳn ngươi biết hậu quả là gì chứ!
Tào Đông nhẹ giọng nói xong, mũi kim tiêm liền tránh khỏi cánh tay Tiêu Hoằng, trực tiếp cắm ở trong nệm dưới thân Tiêu Hoằng, trực tiếp đẩy vào trong nệm liều dược phẩm thứ nhất.
- Giờ ta mang ngươi đi tới phòng theo dõi. Tuy nhiên, ngươi cần phải bày ra bộ dáng sắc mặt hoảng hốt!
Tào Đông nói tiếp, rồi mở ra trang bị cố định trên người Tiêu Hoằng.
Đương nhiên Tào Đông cũng không sợ Tiêu Hoằng phản kháng. Bởi vì có vòng cổ thuốc nổ trên cổ Tiêu Hoằng, bất cứ lúc nào đều có thể lấy tính mạng của Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó, Tào Đông liền nắm lấy cánh tay Tiêu Hoằng, đồng thời vươn ngón tay đặt lên trên Ma Văn cảm ứng ở bên cạnh một chút, cánh cửa liền từng chút từng chút mở ra.
Đưa Tiêu Hoằng vào một phòng theo dõi riêng biệt ở lầu 6.
Tình trạng ở phòng theo dõi tốt hơn rất nhiều so với Sở giam giữ số 4. Tối thiểu có giường, cùng với đệm chăn ấm áp, bốn phía vách tường hợp kim cũng sạch sẽ như mới.
Xuyên qua mành lưới, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy tình huống ngoài hành lang và ở đối diện hành lang.
Chỉ thấy, bên trong hành lang cả trai lẫn gái đều mặc áo trắng, không ngừng vội vã bận rộn đi tới đi lui, đối với người trong phòng theo dõi làm như không nhìn thấy.
Đối diện hành lang thì giam giữ một nam nhân chừng bốn mươi tuổi. Dường như sau khi bị tiêm vào dược vật thanh tẩy rõ ràng bị giày vò, không ngừng co giật, giãy giụa trên mặt đất. Bên trong đồng tử màu xanh sẫm, lóng lánh vẻ bất khuất cùng bi thương, hiển nhiên hắn là người Lạc Đan Luân.
Dường như hắn đang dựa vào ý chí bất khuất của bản thân để chống lại dược tính, không cho mình biến thành nhân ngẫu. Về phần thành viên của Sở thực nghiệm linh hồn lui tới, đối với hắn lại làm như không thấy, không khác gì đối xử với heo chó, thậm chí còn có hai nữ sinh thực tập, nói nói cười cười lui tới ở đó.
Nhìn như không có gì nhưng tràn ngập ác nghiệt! Đây chính là sự thật, nếu đồng tình với thứ này là không đáng tin.
Đối với tình hình như vậy, đối với người Lạc Đan Luân đáng thương kia, Tiêu Hoằng tuy có lòng thương hại nhưng lực bất tòng tâm, cho dù Tiêu Hoằng muốn cho hắn một quả Văn đan đều không có khả năng, ngoài hành lang nơi nơi đều là ống kính thu hình.
Bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Hoằng chỉ có thể khoanh chân ngồi ở đầu giường, bắt đầu tiến hành điều tức Ngự lực trong cơ thể, tận khả năng để Ngự lực cấp Đại Ngự Sư trong cơ thể trở nên suôn sẻ, đồng thời thử tăng lên một chút Ngự lực. Không có Ma Văn châm, không có máu Kim quan điêu, Tiêu Hoằng đạt tới cấp bậc Đại Ngự Sư muốn tăng lên Ngự lực có thể nơi là rất cố sức, giống như bước đi trong vùng bùn.
Cùng lúc đó, Tào Đông ở bên kia điền báo cáo tiêm vào một lần, sau đó nộp lên cho Lý Triệu Cương. Tào Đông liền đi vào văn phòng của mình, sau đó thông qua Ma Văn tin tức có được đặc quyền tiến vào đài tin tức của Gia Đô liên hợp thể, tìm kiếm tên Tiêu Hoằng và Hồng Lượng.
Ngay sau đó, bên trong đài tin tức liền xuất hiện cuồn cuộn tin tức về Tiêu Hoằng và Hồng Lượng. Đương nhiên, tin tức Tiêu Hoằng đại náo Thánh Đàn, từng chưởng quản vô số quân đội đã bị A Di La che chắn. Dù sao điều này đối với Gia Đô liên hợp thể mà nói là một vết nhơ không thể chối cãi. Đương nhiên tin tức Tiêu Hoằng
là người sáng lập Tập đoàn Thợ Săn, giá trị tài sản tới mấy trăm triệu kim tệ, vẫn hoàn toàn có thể điều tra ra được. Ngoài ra, còn có tin tức cơ bản về Tập đoàn Thợ Săn, cùng với hình ảnh của Tiêu Hoằng rõ rệt nhất là đầu tóc bạc trắng, nhìn một cái là không thể nhầm lẫn.
Lần này, Tào Đông không thể không tin lời nói của Tiêu Hoằng. Trong lúc nhất thời, hai mắt Tào Đông bắt đầu lóng lánh sáng rực, sau đó thông qua quyền gửi đi tin tức đặc biệt chủ sự mới có, mượn dùng liên hệ tên của người nhà, lấy được liên lạc với người vợ của mình.
- Lão bà, hiện tại đừng nói gì, chỉ nghe ta nói mà làm theo. Ngay bây giờ bà lập tức làm thủ tục thông hành, chạy tới đại ngân hàng Thương Kỳ ở Bắc Áo liên hợp thể!
Tào Đông lộ vẻ mặt nghiêm trọng phân phó cho lão bà.
- Ông rốt cuộc muốn làm gì vậy? Thần thần bí bí!
Vợ của Tào Đông có vẻ không tình nguyện hỏi. Trên thực tế đối với công tác của người chồng này, bà ta cũng không xem trọng lắm. Hai người ở riêng hai nơi, một người ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, một người ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, phải tới khi nào mới gặp chứ?
- Đừng hỏi nhiều như vậy, bà lập tức đi đi! Đứa nhỏ giao cho cha mẹ ta. Lần này rất có thể thay đổi vận mệnh chúng ta đấy!
Tào Đông lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tiếp theo sau, Tào Đông lại phân phó vài câu, mới rất nhanh cắt liên lạc, đồng thời đi qua đi lại trong phòng, thấp thỏm không yên tim lại đập thình thịch, trông giống như một tên tiểu tặc vừa mới vào nghề không bao lâu.
Lần này đối với Tào Đông mà nói, chính là một lần liều mạng, thành công thì đại phú đại quý, ngược lại nếu có chút sơ suất, Trời mới biết sẽ phát sinh sự cố gì.
Tuy nhiên, may mà hiện tại tên Tiêu Hoằng kia hoàn toàn còn ở trong tay mình, nói vậy sẽ không dám đùa giỡn bịp bợm gì.
Khi tới chạng vạng tối, xuyên qua song sắt nho nhỏ, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ, đúng y như miêu tả của Ni Lạc: Trại tập trung Tín Nghĩa phòng hộ nghiêm ngặt tới cực điểm. Gần như mỗi cách 100 thước là có một cửa ải, lô cốt có trang bị Ma Văn súng máy trọng hình, tháp canh gác chi chít như sao trên trời, từng lớp từng lớp lưới sắt phân cách khắp nơi hơn nửa thành thị.
Chỉ tính đơn giản sơ lược một chút, binh sĩ đóng quân ở trong này ước chừng có hơn ba đến bốn vạn người, trong đó cả nhân ngẫu, cùng với nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư tọa trấn.
“Kẽo kẹt!
Ngay lúc Tiêu Hoằng ngồi ở đầu giường “thưởng thức” phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên tiếng cánh cửa sắt mở ra, quay đầu nhìn lại, đứng ngoài cửa đúng là Tào Đông. Trong tay bưng một mâm lớn đựng gà chặt khúc trắng tươi, cùng với cơm trắng tinh, nách thì kẹp theo một chai nước uống. Tuy rằng hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm không yên của hắn.
Đặt gà, cơm và đồ uống phía trên bàn ăn nhỏ, Tào Đông mới hạ giọng nói với Tiêu Hoằng:
- Ta đã điều tra tư liệu của ngươi, cơ bản có thể tin tưởng ngươi nói đúng, hiện tại hãy nói mật mã két an toàn cho ta biết!
Tiêu Hoằng hơi liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn cơm, lại nhìn vẻ không yên, hưng phấn cùng khẩn trương xen lẫn trên mặt Tào Đông, sau đó bình thản lên tiếng:
- Cấp một mật mã mười số 1, cấp hai mật mã mười số 2, không có Ma Văn chìa khóa!
“Két!
Ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa nói xong, Tào Đông liền bước nhanh ra ngoài, đồng thời đẩy cửa sắt lại.
Trên đường, có thể nói Tào Đông rất vội vã, càng không có tâm tình đi kiểm tra cái gì, trực tiếp chạy như điên vào trong văn phòng, đốc thúc thê tử một phen, rồi nói ra mật mã cho vợ mình biết.
Trên thực tế, trừ cha mẹ ra, người Tào Đông tín nhiệm nhất cũng chính là thê tử của mình.
Trái lại Tiêu Hoằng ở trong phòng theo dõi, nhìn thấy mâm thịt gà và cơm tẻ kia, cũng rất nhanh đứng dậy, đi tới bên bàn ăn. Cũng từ trong huy chương sứt mẻ kia, rút ra một cây Ma Văn châm, đâm vào thịt gà, cơm và đồ uống vài cái, xác định không có độc hay vật chất tai hại gì khác, Tiêu Hoằng liền bốc lên một miếng thịt gà lớn, bắt đầu gặm ăn từng ngụm từng ngụm, nuốt ngấu nghiến như hổ đói lâu ngày.
Ước chừng hơn một tháng nay, cũng không có nếm qua thức ăn như vậy, đối với Tiêu Hoằng lần này tuyệt đối có thể nói là mỹ vị hiếm có được.
Gần như chỉ cắn mấy miếng, một phần ba cái chân gà không còn, đồng thời thỉnh thoảng nhón một nắm cơm nhét vào trong miệng, ăn vào mà thấy hương vị ngọt ngào lạ thường.
Ở trong này, dưới hoàn cảnh như vậy, bữa ăn này có thể nói là vô cùng quý báu.
Chỉ trôi qua mười phút ngắn ngủi, mâm thịt gà cùng với một chén cơm lớn, đã bị Tiêu Hoằng biến thành hư không, tiếp theo cằm chai nước uống một hơi cạn sạch, Tiêu Hoằng không kìm được ợ một tiếng, tiếp theo ngả người nằm trên chiếc giường kim loại, mơ màng nhìn lên trần nhà. Trên nét mặt có cảnh giác, nhưng phần nhiều lại là một loại cô độc và thê lương. Thời điểm này, dường như thật sự không ai có năng lực trợ giúp Tiêu Hoằng, chỉ có chính mình mới có thể tự cứu mình.