Đối với bộ dáng của đám tù
nhân, Tiêu Hoằng chưa từng để ý tới, thấy mọi người đã tập hợp chỉnh tề, lại nhìn vòng cổ thuốc nổ đeo trên người đám tù nhân cổ, hắn nghĩ một
chút, rồi xoay người, tiếp tục tiến lên phía trước.
Ước chừng đi được cả ngày, thấy ánh sáng trên đỉnh hang động có chút ảm
đạm, đám người Tiêu Hoằng liền ngừng lại tại một sườn núi.
Trên đường tuy rằng đụng phải mấy chục con linh thú loại lớn, Tiêu Hoằng không ra tay nữa, mà chúng đã trực tiếp bị đội quân tù nhân tiêu diệt,
mỗi một lần ra tay, gần như đều có thể nó là vô cùng tàn bạo.
Ra tay như vậy thì ít nhiều cũng ảnh hưởng tới việc thu thập tài liệu, tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không ngăn cản.
Mà trước mắt, khu vực mà Tiêu Hoằng đang ở không thể so được với lúc
trước, đây chỉ là một sườn dốc hơi thoải, chỗ tốt duy nhất chính là cây
cối bốn phía hơi có vẻ thưa thớt, có lợi cho việc quan sát bốn phía.
Đồng thời tiếng gầm rú của linh thú bốn phía cũng bắt đầu vang lên không dứt bên tai, làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là, đám
người Tiêu Hoằng đã bị đám linh thú hung tàn bao vây lại, tuy nhiên, đối mặt với cảnh này, không người nào e ngại cả, nếu không phải hiện tại
tài liệu không có chỗ để chứa nữa, thì những tù nhân này thật sự đã lao
lên tát chết mấy con mang về rồi.
Sau khi chậm rãi ngồi trên một khối cự thạch, Tiêu Hoằng liền gọi Ốc Sư tới.
- Lão huynh, chuyện gì?
Ốc Sư hỏi, trong tay nắm một cây pháp trượng phủ đầy Ma Văn.
Tiêu Hoằng không đáp lại, mà là tỉ mỉ quan sát một chút vòng cổ trên cổ
Ốc Sư, nó giống cái của mình như đúc, hiển nhiên, những thứ này đều là
do Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đại lượng sản xuất ra.
Thấy vậy, trên mặt Tiêu Hoằng không kiềm được hiện lên một chút thoải
mái. Nếu là một cái vòng cổ thuốc nổ, thì cũng đủ làm cho Tiêu Hoằng gặp phiền toái rồi.
Không chỉ cần phải chế tạo rất nhiều Ma Văn giải khóa, hơn nữa còn không được phép sai lầm, một sai lầm thì chính là một mạng người.
Hơi thở ra, Tiêu Hoằng liền từ bên trong túi áo ra Ma Văn phá giải, nhẹ nhàng trượt qua cổ của Ốc Sư.
Rắc...
Ngay sau đó, Ma Văn vòng cổ thuốc nổ của Ốc Sư liền trực tiếp mở ra.
Nhìn thấy một màn như thế, thần sắc Ốc Sư không kiềm được khẽ nhúc
nhích, sau đó liền ngay lập tức tháo vòng cổ thuốc nổ xuống khỏi cổ
mình. Có thể nói, vòng cổ thuốc nổ này là thủ đoạn cuối cùng để hạn chế
những tù nhân này. Nó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho các tù nhân
không dám dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ.
Gỡ xuống nó, dường như đã cách tự do không con xa xôi nữa.
- Vòng cổ thì tạm thời không nên vứt bỏ, lấy kích nổ Ma Văn cùng thuốc nổ bên trong ra là được rồi.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với Ốc Sư.
Ốc Sư tự nhiên hiểu được ý của Tiêu Hoằng, hắn liền dùng Ma Văn đao
trong tay móc kích nổ Ma Văn và thuốc nổ ra, sau đó lại một lần nữa đeo
vòng cổ lên.
Chiếc vòng cổ này, Ốc Sư đã đeo khoảng mười năm rồi, bởi vậy trên phần
cổ đã hình thành một ấn ký màu trắng thật sâu, vây quanh cổ đúng một
vòng, đây là kết quả do thời gian dài không được chiếu sáng.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng không chần chừ nữa, mở ra toàn bộ vòng cổ của
tất cả tù nhân ra, móc kích nổ Ma Văn đối diện yết hầu và thuốc nổ đi.
Sau đó bọn họ lại dựa theo Tiêu Hoằng phân phó, một lần nữa đeo chiếc
vòng cổ không hề có uy hiếp gì này vào chỗ cũ.
Gần như ngay khi thuốc nổ trong vòng cổ được lấy ra, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng một một tù nhân thì coi như đã hoàn toàn biến mất. Nếu quay
về trại tập trung Tín Nghĩa, bọn họ sẽ có thể không kiêng nể gì mà tiến
hành giết chóc, không hề có bất kỳ cố kỵ nào nữa.
Khu nhà giam chữ Giáp chỉ có mấy ngàn tên binh sĩ Cao Tương, dưới tình
huống được trang bị đầy đủ, thì trong mắt đám tù nhân, lũ binh sĩ này
chỉ bằng một cái rắm mà thôi.
Sau khi tất cả thuốc nổ trong vòng cổ của đám tù nhân được lấy ra, lúc
này, gần như tất cả tù nhân đã giống như các con dã thú được hoàn toàn
tháo đi gông xiềng, ít nhất thì trong nội tâm của bọn họ đã bắt đầu có
cảm giác tự do, không chịu bất kỳ hạn chế nào nữa.
Trái lại Tiêu Hoằng, lúc này lại chỉ ngồi trên một tảng đá lớn, bắt đầu
sử dụng Áo đinh thạch và tài liệu trong tay, chế tạo Lưu Văn, loại Ma
Văn tăng cường tính lưu động.
Ngay khi Tiêu Hoằng không ngừng chế tạo Lưu Văn , bỗng nhiên Thiết Nam đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng nói:
- Lão đại, vừa rồi ta tuần tra bốn phía, tại gần đây có phát hiện một đàn Thiết cước mã.
Nghe Thiết Nam nói như vậy, Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu lên, Thiết cước mã
này thì Tiêu Hoằng tự nhiên rất rõ ràng, là một loại linh thú ăn cỏ Ngự
Sư cấp hai, bản thân không có tính công kích, dịu ngoan giống như các cô gái nhu nhược, ưu thế duy nhất chính là tốc độ chạy trốn đặc biệt
nhanh, thậm chí so với Lưu Văn thì còn nhanh hơn rất nhiều.
Tối mấu chốt là Lưu Văn cần phải hao phí Ngự lực, nếu cưỡi đàn Thiết
cước mã này thì sẽ không cần, đồng thời có thể chuyên chở thêm nhiều vật tư và tài liệu nữa.
Chỉ có điều, Thiết cước mã bởi vì tốc độ cực nhanh, lá gan lại rất nhỏ,
nên phi thường khó có thể bắt giữ được, trên thực tế, ở các tinh cầu
khác, loại Thiết cước mã này cũn rất được những quý tộc hoan nghênh,
thường thường có thể bán được mười đến hơn một trăm kim tệ.
- Ở chỗ nào! Đi, đi xem.
Đối với Thiết cước mã, Tiêu Hoằng cũng có ít nhiều một chút hứng thú.
Hắn nói với Thiết Nam, sau đó liền mang theo Ốc Sư và hơn mười tên tù
nhân, đi theo phía sau Thiết Nam, xuyên qua một rừng cây nhỏ, ngồi xổm
dưới bụi cây thấp bé.
Phía trước đám người Tiêu Hoằng là một đồng cỏ rộng lớn, một đoàn Thiết
cước mã đang gặm cỏ xanh, trên người mỗi một con Thiết cước mã thì có
hai màu rõ rệt, các đốm màu đen, nhìn qua giống như vải nhuộm, bốn chân
khỏe mạnh, trên chân còn được bao phủ lớp chất sừng rất dày.
Số lượng ước chừng có gần 600 con, hơn nữa phẩm chất vô cùng tốt.
- Hiện tại số lượng Lưu Văn của chúng ta không nhiều lắm, trong khoảng
thời gian ngắn tuyệt đối là công cụ thay đi bộ rất tốt, chỉ là muốn lập
tức bắt được nhiều như vậy, có chút khó khăn a, chúng nó rất dịu ngoan,
nhưng lá gan cũng rất nhỏ.
Thiết Nam ra sức hạ giọng, nói khẽ với Tiêu Hoằng.
- Xem ra, chỉ có thể để cho người của chúng ta vây kín nơi này, sau đó bắt lấy từng con mà thôi.
Tiêu Hoằng thấp giọng nói.
- Không cần phiền toái như vậy, để
ta tới đi.
Ốc Sư thấy Tiêu Hoằng và Thiết Nam thương lượng biện pháp, liền chậm rãi đứng lên nói, sau đó liền lấy từ phía sau ra ba cây Đồ Đằng Ma Văn nhỏ, sau đó từng bước một đi từ trong bụi cây ra ngoài, không đợi Thiết cước mã hoàn toàn kịp phản ứng, cánh tay nắm Đồ Đằng Ma Văn của Ốc Sư đột
nhiên run lên.
Trong nháy mắt ba chiếc Đồ Đằng Ma Văn trong tay Ốc Sư trực tiếp bay về
phía không trung, sau đó bày ra hình tam giác, trực tiếp cắm vào trong
đàn Thiết cước mã.
Hành động này tất nhiên làm cho đàn Thiết cước mã bị kinh động, chúng
lập tức trở nên cảnh giác, sau đó chạy trốn, kết quả đã có mấy con trong đó không cẩn thận đụng vào Đồ Đằng Ma Văn.
Trong nháy mắt, ba cái Đồ Đằng Ma Văn đã lần lượt phát ra ba làn sóng
năng lượng màu lam nhạt, giống như một cơn sóng tràn ra ngoài.
Ngắn ngủn hai giây trôi qua, gần 600 con Thiết cước mã này đã trực tiếp
giống như pho tượng, ngừng lại ngay tại chỗ, sau đó cùng lúc nằm xuống
đất, giống như xác chết vậy.
- Thu phục rồi.
Ốc Sư hơi xoay người, nhìn Tiêu Hoằng cùng Thiết Nam đang ngồi xổm dưới bụi cây.
- Ngươi giết bọn chúng ư?
Thiết Nam đứng lên, nhìn một mảnh Thiết cước mã nằm la liệt, lên tiếng
hỏi, nên biết rằng Thiết cước mã này một khi chết, thì ngoài dùng để ăn
thịt, đã không có tác dụng gì khác nữa.
- Không, vừa rồi chỉ là sóng chấn động mà thôi, những Thiết cước mã này đều bị chấn ngất đi.
Ốc Sư mỉm cười nói:
- Thời gian ngất đại khái chỉ có thể duy trì bảy tám phút. Hiện tại có
thể cho người của chúng ta đến dẫn ngựa đi, mỗi người một đám, có thể
tăng mạnh tốc độ hành động của chúng ta, cùng với lượng hàng hóa chuyên
chở được.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Hoằng hơi giật giật. Tuy rằng Ốc Sư chỉ nói vài ba câu, nhưng Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được. Đồ Đằng Ma Văn mà Ốc Sư chế tạo ra kia, nếu ở trên chiến trường, thì tuyệt đối có tác dụng cực lớn.
Thử nghĩ một chút, ba cây đồ đằng đã có thể làm cho một tảng lớn địch
nhân bị chấn ngất, loại sức chiến đấu này là kinh người cỡ nào a, nhất
là khi muốn bắt sống thì lại càng hữu hiệu hơn.
Hơn nữa trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, cùng với hoàn toàn làm
cho đám tù nhân trở về tự do, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể phát hiện ra,
những tù nhân này khác với các quân đội bình thường, ngoài việc có thể
đánh đấm, tính cách hung tàn ra, thì gần như mỗi người đều có một vài
đặc điểm riêng, hoặc cũng có thể nói là có chút tuyệt chiêu nhỏ.
Không dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền phát ra một quả Ma Văn tín hiệu màu
đỏ lên trên không trung, sau một lát, gần như tất cả tù nhân liền tập
trung tới đây, cũng dừng lại trước bãi cỏ, hơi mờ mịt nhìn về một đám
Thiết cước mã đang nằm la liệt kia.
- Mỗi người một con, nhiều hơn thì cũng lưu lại, dùng để thay đi bộ và chở hàng hóa.
Tiêu Hoằng phân phó.
Sau một lát, đám tù nhân đã bắt đầu bước lên, tiện tay xé xuống mấy sợi
dây mây trên thân cây, hoặc là sử dụng dây thừng được bện mấy ngày
trước, buộc lại đám Thiết cước mã này.
Cứ như vậy, dưới tình huống không có Lưu Văn, tốc độ hành động của đội
quân tù nhân sẽ được tăng cao, đồng thời cũng có thể chuyên chở càng
nhiều tài liệu hơn.
Mười mấy phút trôi qua, đám Thiết cước mã bị bắt đã lắc lắc giãy dụa vài cái, thấy không thể thoát khỏi được, liền hoàn toàn thuận theo, đây
cũng chính là một đặc tính của loại linh thú này, cực kỳ dễ thuần hóa
nuôi dưỡng.
Dẫn đàn Thiết cước mã tới gần doanh địa, buộc dây vào cây, Tiêu Hoằng
liền tiếp tục ngồi trước bãi đá, chế tạo Lưu Văn dưới sự hỗ trợ của ba
gã Chế văn sư.
Các tù nhân khác thì vẫn tuần tra xung quanh.
Tuy nhiên, ngay vào lúc đêm khuya, ánh sáng trên đỉnh hang động trở nên
cực kỳ bé nhỏ, bỗng nhiên có vài tên tù nhân xuất hiện bên cạnh Tiêu
Hoằng, sau đó cầm bảy tám cái tàn phiến trong tay, đặt tới trước mặt
Tiêu Hoằng.
- Lão đại, những tàn phiến này đều được phát hiện ở phụ cận!
Trong đó, Lạp Mỗ nói với Tiêu Hoằng.
Kỳ thật, một đường đi tới, đám người Tiêu Hoằng cũng đã phát hiện bốn
năm khối tàn phiến như vậy, hơn nữa sau khi không ngừng vào sâu trong
hang động, mật độ phát hiện tàn phiến cũng lại càng cao thêm.
Hướng ánh mắt về phía tàn phiến, dưới ánh sáng mờ ảo, mấy khối trong đó
đã có thể ghép lại được cùng nhau, Tiêu Hoằng cũng cơ bản có thể kết
luận được, những tàn phiến này tuyệt đối là vào hơn 1000 năm trước lưu
lại.
Thủ pháp tạo hình cũng là phong cách điển hình của Lạc Đan Luân.
- Những tàn phiến này rốt cuộc là muốn làm gì a?
Tiêu Hoằng không kiềm được thốt lên, đồng thời bắt đầu kích thích tàn
phiến, ý đồ ghép lại, nhưng không có kết quả, mà một màn như vậy cũng
hoàn toàn làm cho Tiêu Hoằng hạ quyết tâm, đi về phía địa phương phát ra ánh sáng bảy màu kia để nhìn một cái.