Cứ như vậy, một đêm thời gian vội vàng trôi qua. Trong một đêm này Tiêu
Hoằng đã chế tạo ra gần một trăm Lưu Văn, bởi vì chỉ là Ngự Sư cấp một,
đối với Tiêu Hoằng vô cùng đơn giản, tốc độ tự nhiên cũng sẽ tăng lên
thật nhanh.
Đảo mắt thời gian đã tới “sáng sớm, trên đỉnh chóp
hang động lại trở nên sáng ngời. Ăn một ít thịt nướng và trái cây chín
mọng, tất cả đội quân tù nhân liên chuẩn bị xong, mỗi người đều dẫn theo một con Thiết cước mã, phía trên thân ngựa đã được chế tạo ra yên ngựa
bằng dây thừng cùng với nhánh cây, hai bên hông phía sau mông ngựa còn
đeo hai cái túi da thú, tất cả bên trong đều là tài liệu.
- Lão đại! Con Thiết cước mã này là con ngựa đầu đàn, huynh cưỡi nó đi!
Mặt Thẹo dẫn một con Thiết cước mã rất cường tráng đến bên cạnh Tiêu Hoằng
nói. Phía trên thân con ngựa đã dùng nhánh cây cứng rắn cùng dây thừng
chế thành một bộ yên ngựa và dây cương, tuy làm không được khéo lắm
nhưng rất thực dụng.
Liếc mắt nhìn con Thiết cước mã, Tiêu Hoằng
tiện tay nắm lấy dây cương, sau đó xoay mình nhảy lên ngựa, các tù nhân
khác cũng như thế.
Trải qua hơn mười ngày như vậy, hiện giờ những tù nhân này hầu như đã rất khó nhìn thấy bộ dáng tù nhân. Dưới dẫn dắt
của Tiêu Hoằng, trong hai mắt mỗi một tù nhân đều lóng lánh vẻ linh hoạt sắc bén, không còn vẻ mất tinh thần chút nào như ở trại tập trung Tín
Nghĩa, dường như từng chút từng chút biểu hiện ra toàn bộ tính năng của
bản thân.
Ở trong mắt người bên ngoài mỗi người đều là ác đồ,
Tiêu Hoằng cũng như thế, nhưng ở trong này mọi người đều rất coi trọng
phần tình nghĩa này, có được lực ngưng tụ trước nay chưa từng có.
- Xuất phát!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên cao giọng lệnh một tiếng, tất cả tù nhân đều cưỡi lên lưng Thiết cước mã nhong nhong chạy đi.
Tốc độ đi đường so với ngày hôm qua, không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu
lần! Duy nhất có thể nhìn thấy là cây cối ở trước mát bay ngược lại vù
vù.
Chạy ước chừng thời gian tới chính ngọ, đám người Tiêu Hoằng
một đường chạy như điên, lúc này Thiết cước mã đã, xuất hiện ở tại địa
phương phản xạ hào quang bảy màu. Đồng dạng nơi nay dường như cũng hoàn
toàn đi tới chỗ sâu nhất trong hang động, đi phía trước chỉ là một mặt
vách đá bình thường.
Tiêu Hoằng cưỡi trên lưng! Thiết cước mã,
một tay nắm dây cương, ánh mắt nhìn về phía chỗ phản xạ hào quang bảy
màu kia, chỉ nhìn thấy một khối vật kim loại hình vòm, lộ ra trước mắt,
dường như là thứ gì đó bị chôn ở trong lòng đất.
Tiêu Hoằng thúc
Thiết cước mã, mặt đầy cảnh giác từng chút từng chút đi tới gần bên cạnh vật kim loại hình vòm, cũng từ từ đi quanh một vòng. Lúc này Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ, dường như thời điểm xây dựng vật kim loại hình vòm này, là cố ý để lộ ra cho người phát hiện. Ở mặt ngoài của nó, còn có
dấu ấn một bàn tay.
Mặt ngoài không có mảy may dấu vét ăn mòn của năm tháng.
- Cái này rốt cuộc là gì đây?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, chỉ cảm thấy thứ này càng xem càng không bình
thường, dường như chính là để hướng dẫn người nào đó đến chỗ này.
[ truyen cua tui đốt net ]
Từ trên lưng Thiết cước mã nhảy xuống, Tiêu Hoằng liền cực kỳ cẩn thận
chậm rãi từng bước một đi tới gần vật kim loại, các tù nhân khác cũng
nhảy xuống khỏi lưng Thiết cước mã, ánh mắt cảnh giác theo dõi Tiêu
Hoằng.
Đi tới bên cạnh vật kim loại, chậm rãi ngồi xổm xuống,
Tiêu Hoằng tỉ mỉ quan sát cẩn thận, chỉ nhìn thấy ở xung quanh dấu bàn
tay kia có chứa văn lộ mờ nhạt, nếu không quan sát cẩn thận rất khó phát hiện.
- Hả?
Đột nhiên, Tiêu Hoằng phát hiện có chỗ không
thích hợp, tiếp theo liền rất nhanh từ trong túi hành trang tùy thân lấy ra một cái Ma Văn kính lúp chuyên môn dùng để quan sát, nhìn vào văn lộ cực nhỏ kia.
Trong nháy mắt, lại nhìn hai mắt hơi híp của Tiêu
Hoằng chợt mở lớn, sắc mặt lại hơi biến đổi. Bởi vì Tiêu Hoằng nhìn thấy rõ ràng, văn lộ mờ nhạt phía trên đó rõ ràng có đường cong gần giống
như Hàn Võ, đồng thời sử dụng văn trong văn.
Những người khác có
lẽ không thể nhận ra, nhưng với Tiêu Hoằng là người đã nắm rõ kỹ thuật
văn trong văn như lòng bàn tay, thì hoàn toàn có thể phân biệt dễ dàng.
Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, muốn sử dụng văn trong văn, nhất định phải sử
dụng Ma Văn châu Ám Dạ. Nói chính xác, trên thế giới này chỉ có một
người có thể sử dụng kỹ thuật văn trong văn, như vậy người này trừ Tiêu
Hoằng ra thì còn ai vào đây?
Đáp án đã rõ ràng: Là Cáp Thụy Sâm!
Trên cơ bản chỉ từ kỹ thuật hạng nhất văn trong văn này, Tiêu Hoằng liền có
thể kết luận: Địa phương này là do Cáp Thụy Sâm bố trí.
Nhưng hắn bố trí một vật như vậy với mục đích gì chứ?
Tiêu Hoằng thò ra ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ dấu tay một cái, lập tức chỗ dấu bàn tay phát ra hào quang sáng ngời, đồng thời Tiêu Hoằng cảm nhận
được vật thể hình quả trứng trong bụng lại lần nữa bắt đầu quay cuồng
một trận, dường như lại thức tỉnh, liều mạng giãy giụa, Tiêu Hoằng cố ý
thông qua Ngự lực áp chế, lại phát hiện vô cùng khó khăn.
Tiêu Hoằng không khỏi vội vàng rụt tay lại, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Đồng thời ánh mắt không kìm được nhìn về phía Phất Lạc nằm trên Ma Văn Xa
bằng gỗ. Phất Lạc luôn đi theo bên cạnh Cáp Thụy Sâm, nói vậy hẳn là
biết hết thảy nơi này.
Thời điểm này tuy rằng Phất Lạc đã được
Tiêu Hoằng tiêm cho nhiều mũi nước thuốc chữa trị tế bào, nhưng ý thức
vẫn còn mơ hồ như trước, lẳng lặng nằm trên nệm rơm. Chính là lúc này,
ánh mắt vô cùng suy yếu lại nhìn Tiêu Hoằng, đồng thời giơ một ngón tay
chỉ về phía vật kim loại kia.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy,
Tiêu Hoằng dường như hiểu được điều gì, tiếp theo cắn chật răng không
chút do dự trực tiếp đặt bàn tay phải vào dấu bàn tay trên vật kim loại.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Hoằng chỉ nhìn thấy một luồng hào quang sáng ngời từ
trên vật kim loại phát ra, đồng thời quấn quanh phía trên cánh tay, khởi động đường cong hình thành Hàn Vồ cũng bắt đầu trở nên lóe sáng lấp
lánh, dường như là có hô ứng nào đó.
“Ầm ầm...”
Ngay sau
đó, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy dưới chân mình đột nhiên truyền đến chấn
động, mặt đất bốn phía bắt đầu xuất hiện từng vét nứt, đồng thời vật kim loại chỗ Tiêu Hoằng ấn bàn tay cũng từng chút từng chút bắt đầu dâng
lên, chui từ dưới đất mà lên, rồi một cái khung hình nóc nhà cũng từng
chút từng chút dâng lên.
Sau vài phút mọi người khiếp sợ phát
hiện, một tòa nhà loại nhỏ cao chừng ba thước, đường kính không đến năm
thước, trực tiếp từ dưới mặt đất dâng lên. Mà chỗ dấu bàn tay Tiêu Hoằng ấn vào chính là nóc của tòa nhà.
Đợi hào quang tan đi, tòa nhà
hoàn toàn lộ ra trước mắt, Tiêu Hoằng mới nhẹ nhàng buông tay dần ra,
sau đó từ nóc nhà nhảy xuống dưới. Đông
thời theo cửa tòa nhà nhìn vào
phía trong.
Chỉ thấy bên trong tòa nhà, không có bất kỳ trần
thiết gì, chỉ có cầu thang rộng lớn nối thẳng xuống lòng đất, bậc thang
cuối cùng lại tối đen như mực.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Hầu như mọi người đều nhao nhao phát ra tiếng nghi hoặc như thế. Bọn họ tuy rằng cũng là người Lạc Đan Luân, tuy biết đây là kiểu kiến trúc của Lạc Đan Luân nhưng lại không người biết chỗ này rốt cuộc là làm gì. Ở Thiên Tế Tinh cũng không có ghi lại thứ gì về nó.
Lúc này Tiêu Hoằng lại lần nữa nhìn Phất Lạc, là người còn lại ở thời kì Cáp Thụy Sâm sắp về trời, nói vậy Phất Lạc hẳn là biết.
Chỉ có điều thời điểm này Phất Lạc cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, cứ
như vậy ánh mắt ngơ ngác nhìn Tiêu Hoằng, không nhúc nhích.
Hiển
nhiên, dựa theo trạng thái của Phất Lạc hiện tại gần như rất khó từ trên người Phất Lạc tìm được điều gì có giá trị hữu dụng.
Tuy nhiên,
bình tĩnh phân tích một chút, nếu thời điểm đó chính Cáp Thụy Sâm kiến
tạo, hơn nữa chỉ có Tiêu Hoằng mới có thể mở ra, hiển nhiên, hẳn là
không có thứ gì hiểm ác, Cáp Thụy Sâm không có bất kỳ lý do gì để giết
chết Tiêu Hoằng.
Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng hít một hơi thật
sâu, tăng cường dũng khí, rồi thật cẩn thận bước từng bước một vào bên
trong tòa nhà, đồng thời khởi động quang văn trong bàn tay.
Toàn bộ bên trong tòa nhà cũng không có chỗ nào khác thường, nhìn qua giống như một căn nhà kim loại bình thường.
Đồng thời ngay lúc này, các tù nhân khác cũng đều cột Thiết cước mã ở gần đó, rồi đi theo phía sau Tiêu Hoằng.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng không có dừng lại lâu liền dẫn đầu đoàn người, xem như có thể chiếu ứng lẫn nhau, rồi từng bước một đi xuống bậc thang.
Hai bên bậc thang thông qua quang văn chiếu rọi, Tiêu Hoằng có thể nhìn
thấy trên vách cũ kỹ là một bộ lại một bộ bích họa, dường như là một
lịch sử, từ lúc sơ khai người Lạc Đan Luân mới sinh ra ở Ma Duệ Tinh,
đến lúc hình thành đế quốc Lạc Đan Luân.
Thậm chí còn có một đoạn về Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, lúc ấy Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chỉ là
một chủng tộc phiêu bạt chung quanh, bị đánh đuổi đi khắp nơi. Lạc Đan
Luân Đế Quốc thu dụng bọn họ, kết quả hơn một trăm năm sau, Cao Tương
Chân Nghĩa Quốc lại kết hợp với Xích Nghĩa liên hợp thể, tiến hành đả
kích vô tình đối với Lạc Đan Luân đế quốc.
Cho tới bây giờ, sau khi chiếm đóng Ma Duệ Tinh chẳng bao lâu, Lạc Đan Luân Đế Quốc vô cùng dồi dào trở thành nguy ngập nguy cơ.
Đến hình ảnh Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phản bội, sáu đại Liên hợp thể cùng
nhau tấn công rồi hoàn toàn không có nữa. Tòa nhà này có lẽ được xây
dựng ở thời kì đó, dường như là chính Cáp Thụy Sâm cố ý lưu lại.
Đi xuống mấy trăm thước, thời điểm này đám người Tiêu Hoằng liền đi tới
một cái đại sảnh to lớn trong lòng đất dài rộng đều có chừng một trăm
thước, mặt trên tạo hình phù điêu tượng của mỗi một Tống Táng kỵ sĩ
đoàn, ở trung tâm chính là Cáp Thụy Sâm.
Làm cho người ta có cảm giác, dường như là mọi người ở trong này chụp ảnh chung cuối cùng lưu lại.
Quay đầu nhìn lại Phất Lạc, chỉ thấy ánh mắt Phất Lạc đang si ngốc nhìn phù
điêu tượng của Cáp Thụy Sâm, không nhúc nhích, dường như nhớ lại dĩ
vãng, tỉnh lại một chút ký ức trong đầu.
Hiện tại Tiêu Hoằng thật sự rất muốn hỏi Phất Lạc một câu, tòa nhà này rốt cuộc là dùng để làm
gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngây người của Phất Lạc kia, phỏng chừng hỏi cũng như không.
Mà trước mắt, Tiêu Hoằng duy nhất có thể phát
hiện dấu vết để lại, chính là phía sau pho tượng Cáp Thụy Sâm trên vách
tường có một cánh cửa kim loại cao chừng hai thước đang đóng chặt, trên
cửa không có khóa, không có Ma Văn, chỉ có một lỗ thủng bằng cỡ cái lọ
nhỏ, hình dạng có hơi bất quy tắc, chỉ có vậy không hơn không kém.
- Nơi này rốt cuộc là địa phương gì? Như thế nào lại xây dựng ở trong này?
Vương Quân nhìn bốn phía, cùng dời ánh mắt nhìn Phất Lạc hỏi:
- Ngài hẳn là biết chứ?
Bởi vì nhiều ngày như vậy hầu như chỉ có Vương Quân cấp bậc Ngự lực thấp
nhất này chiếu cố cho Phất Lạc, bởi vậy dường như Phất Lạc cùng có một
chút xíu cảm tình với Vương Quân, ánh mắt suy yếu nhìn Vương Quân, lại
nhìn vào Tiêu Hoằng, một tay chỉ về phía lỗ thủng trên cửa kim loại,
không gì khác hơn.
Đồng thời vào giờ khắc này, gần như toàn bộ
mọi người cùng đều nhìn theo hướng ngón tay của Phất Lạc, cái lỗ thủng
không bắt mắt chút nào kia dường như chính là điểm mấu chốt để giải tỏa
hết thảy nghi vấn.