Đi vào bên cạnh lỗ thủng này, Tiêu Hoằng dùng quang văn chiếu vào bên trong lỗ thủng, rõ ràng có thể nhìn thấy bên trong lỗ thủng không bắt mắt này, có chứa vô số Ma Văn, cụ thể là cái gì không thấy rõ lãm.
Mà nó rốt cuộc có cái gì huyền ảo chứ?
Điều này trở thành sự bí ẩn trong lòng mỗi người.
- Hả?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên sắc mặt vừa động, mày hơi nhíu lại, trong mơ hồ Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy hình dáng của lỗ thủng trước mắt này có chút nhìn quen mắt, dường như chính mình đã thấy ở đâu đó giống như vậy.
- Cái này...
Sau vài giây, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, bởi vì Tiêu Hoằng nghĩ ra đó là cái gì: Chính là Duệ cốt.
Có phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, vội vàng lấy ra hộp Duệ Cốt từ trong túi hành trang tùy thân, đồng thời mở hộp gỗ ra.
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa chạm vào Duệ cốt, Duệ cốt đang nằm im lại lần nữa trở nên sáng ngời lên.
Các tù nhân khác nhìn thấy Tiêu Hoằng từng chút từng chút lấy ra Duệ cốt, vốn đang nghi hoặc về lỗ thủng, lúc này cặp mắt đều mở lớn đầy kinh ngạc.
Duệ Cốt bọn họ tự nhiênó nghe nói, Duệ cốt ở trong tay Tiêu Hoằng trở nên sáng ngời, bọn họ dường như cũng hiểu được vì sao.
Giờ khắc này, tất cả tù nhân Lạc Đan Luân ở đây, mới thật nhất thiết hiểu được lời nói của Tiêu Hoằng trước kia ở khu nhà giam chữ Giáp. Dường như Tiêu Hoằng hoàn toàn không phải là lão đại của bọn họ đơn giản như vậy.
Đồng thời, chỉ thấy trên mặt của Tiêu Hoằng lúc này đã bắt đầu trở nên thống khổ không chịu nổi, vật thể hình quả trứng trong bụng quay cuồng không chừng. Tiêu Hoằng cũng chỉ có thể thông qua Ngự lực không ngừng áp chế, sau đó cố gắng đưa Duệ cốt vào ngay lỗ thủng,. Chỉ thấy Duệ cốt ăn khớp kín kẽ ở trong đó.
“Ầm ầm...”
Sau một lát, lại nhìn cánh cửa kim loại trước mặt chậm rãi mở ra hướng vào phía trong, chỗ khung cửa cũng đã chậm rãi hiện lên một màng năng lượng, hoàn toàn che chắn tầm mắt của mọi người, không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mọi người đều vô cùng tò mò, không biết bên trong là cái gì, thân phận của Tiêu Hoằng rốt cuộc là gì? Dường như cũng lại chiếm được thăng hoa, không chỉ là lão đại của những người này, mà còn có gì đó khác nữa.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất Tiêu Hoằng xách lên túi hành trang, nhìn xem cảnh tượng trước mắt, tạm dừng một lát, sau đó chậm rãi giơ lên ngón tay, nhẹ nhàng đụng vào trên màng năng lượng một cái, giống như chạm vào mặt nước, nổi lên lớp lớp gợn sóng.
Nhìn thấy tình hình như thế, Tiêu Hoằng hình như cũng biết nên làm như thế nào, hơn nữa đã làm được từng bước này, không thể lùi bước, nếu không chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Bởi vậy, Tiêu Hoằng liền kiên trì đi xuyên qua màng năng lượng, tiến vào trong đó.
Các tù nhân khác còn muốn đi theo phía sau Tiêu Hoằng tiến vào, kết quả lại phát hiện, màng năng lượng ở trước mặt bọn họ lại giống như tấm thép cứng rắn, không thể nào xuyên qua được.
Cảnh tượng như vậy ít nhiều làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Trái lại sau khi Tiêu Hoằng đi xuyên qua màng năng lượng, liền phát hiện mình rơi vào bên trong một ngân hà mênh mông, lại dường như là một chỗ khe nứt trong không gian, ở phía sau Tiêu Hoằng, cây Duệ cốt đã bắt đầu điên cuồng xoay tròn, giống như thật sự đang đọc lấy số liệu ở trong này, hoặc nói là đọc lấy ký ức.
- Khi ngươi bước vào nơi này, ta biết ta đã chết! Đây là kết thúc, nhưng dường như cũng là khởi đầu của hy vọng!
Bên tai Tiêu Hoằng đột nhiên truyền đến thanh âm như thế, làm cho hắn có một loại cảm giác huyền ảo. Tiêu Hoằng không khỏi nhìn chung quanh, bốn phía chỉ có hình ảnh hư không, thực thể duy nhất chỉ có Duệ cốt ở phía sau đang điên cuồng xoay tròn.
- Có lẽ hiện tại ngươi rất nghi hoặc, ta rốt cuộc là ai? Ta nói cho ngươi biết, ta là Cáp Thụy Sâm! Cáp Thụy Sâm đã chết đi, nơi này ngươi có thể hiểu đã trở thành là mộ huyệt thứ hai của ta. Ta đem toàn bộ di chí của ta thông qua Ngự lực, nén ép ở bên trong một khúc xương cánh tay của ta, chỉ hy vọng ngươi có thể nhìn thấy!
Thanh âm mờ ảo của Cáp Thụy Sâm lại lần nữa truyền đến.
- Ta? Ta là ai?
Giờ này khắc này, Tiêu Hoằng lại bật thốt ra như thế, nhìn như vớ vẫn, nhưng quả thật trong lòng Tiêu Hoằng rất nghi hoặc, trong mơ hồ Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy giữa hắn cùng với Cáp Thụy Sâm có thiên ti vạn lũ quan hệ, nhưng mối quan hệ này như thế nào? Vật thể hình quả trừng trong cơ thể, lại là cái gì?
Tuy nhiên, vấn đề như vậy hầu như không thể nhận được giải đáp! Nguyên nhân cũng rất đơn giản: Thanh âm của Cáp Thụy Sâm, toàn bộ thu lại khi còn sống, chỉ là ở dựa theo một trình tự nhất định truyền phát tin cho Tiêu Hoằng nghe, Tiêu Hoằng hoàn toàn không thể đưa ra câu hỏi, thậm chí hiện tại Tiêu Hoằng cũng không biết mình làm thế nào mới đi ra ngoài được.
- Ngươi ở trong này sẽ tiếp nhận ba hạng mục huấn luyện, gần như cũng là toàn bộ ta có thể giao cho ngươi. Mà bắt đầu từ lúc ngươi rời khỏi chỗ này, mong răng ngươi có thể gánh vác gánh nặng của ta, đây là số mệnh của ta và ngươi!
Cáp Thụy Sâm nói tiếp.
Sau đó, gần như không có tạm dừng lâu, Cáp Thụy Sâm đi thẳng vào chủ đề. Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt bắt đầu phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, dưới chân hình thành một cái sàn nhà kim loại, bốn phía hình thành vách tường màu trắng, trước mặt dâng lên một cái bàn kim loại.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong mắt Tiêu Hoằng tràn ngập vẻ kinh ngạc. Hắn có thể cảm giác được, đây là Cáp Thụy Sâm dùng Ngự lực bên trong Duệ cốt chế tạo ra hết thảy. Làm cho người ta có cảm giác giống như về kỹ thuật và sức chiến đấu, tận khả năng thúc đẩy Tiêu Hoằng để Tiêu Hoằng có thể đi được xa hơn.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian vài giây, trước mặt Tiêu Hoằng đã hình thành một căn phòng chế văn đầy đủ, tuy rằng chưa nói tới xa hoa, nhưng rất hoàn bị.
Tiêu Hoằng khẽ vươn tay kéo lại ghế dựa kim loại trước mặt. Trên mặt Tiêu Hoằng không kìm được đột nhiên vừa động.
Thực thể!
Có phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng không khỏi giật mình kinh ngạc, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ngự lực của Cáp Thụy Sâm lại có thể cường đại đến trình độ như thế, chỉ thông qua Ngự lực súc tích bên trong Duệ cốt là có thể sáng tạo ra thực thể.
Thử tính ngồi trên ghế “kim loại”, Tiêu Hoằng liền nhìn xem Điêu văn đao trước mặt, bản đun nóng, bình bình lọ lọ đầy đủ mọi thứ, đồng thời ở phía sau hắn, còn có một đống lớn tài liệu.
- Hạng mục huấn luyện thứ nhất, ta chỉ dạy cho ngươi hai dạng
khác biệt: Toàn bộ kỹ thuật văn trong văn, cùng với phương thức chế tạo Ma Văn hình cầu!
Thanh âm của Cáp Thụy Sâm lại lần nữa vang lên.
Nghe nói như thế, trong lòng Tiêu Hoằng không kìm được nhảy lên một cái. Nói không khoa trương chút nào, đây đúng là hai hạng mục kỹ thuật Tiêu Hoằng vô cùng khát vọng, không nghĩ tới ở trong này lại tìm được bản hoàn chỉnh.
Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng không kìm lòng được dựng lên lỗ tai, chuẩn bị đón nghe thật cẩn thận.
Chỉ có điều, qua hồi lâu cũng không có truyền đến thanh âm gì, mà ở trước mặt Tiêu Hoằng hình thành hai quyển sách, kế một bên còn hiện ra một cái bàn, ở trên có ba chỗ lõm, cùng với một mặt màn hình, viết rõ ràng yêu cầu chế tạo ba cái Ma Văn theo yêu cầu: Cái thứ nhất là Ma Văn hình cầu, cái thứ hai là dùng đến đầy đủ toàn bộ kỹ thuật Ma Văn văn trong văn, cái thứ ba là kết hợp thể giữa Ma Văn văn trong văn và hình cầu.
Chỉ có chế tạo xong ba cái Ma Văn đúng theo yêu cầu, đồng thời xác định đủ tư cách, mới có thể tiến vào hạng mục huấn luyện kế tiếp.
Nhìn một lần thật cẩn thận nội dung trên màn hình, Tiêu Hoằng liền vội vàng mở ra hai quyển sách ở trước mặt, rồi bắt đầu giống như nhịn đói lâu ngày đọc ngấu nghiến. Đây cũng là chuyện Tiêu Hoằng ưa thích nhất!
Quyển sách thứ nhất, là về chế tạo văn mặt cầu. Nói chính xác hơn chính là tạo hình Ma Văn lập thể, bởi vì hình cầu là không có mặt nào cố định, giống như trong lúc vô ý nhặt được nguyên hình Ma Văn hình cầu: Hàn Võ và Ám Dạ của Cáp Thụy Sâm. Cần trải qua phân tích lập thể, nói trắng ra là giống như đạo lý của hình học phẳng và hình học không gian.
Đồng dạng đối với cấu tứ chỉnh thể của người chế tạo, cũng có khảo nghiệm rất lớn.
Hơn nữa Ma Văn hình cầu, cũng không phải hoàn toàn là cực hạn ở mặt hình cầu, cũng có thể là mặt lõm, mặt lồi, thậm chí là tiêu chuẩn Tái thạch hiện tại, chính là đường nét Ma Văn đã không còn cực hạn ở trên một mặt, mà là nhiều mặt.
Kỹ thuật Để văn của A Di La, trên thực tế chính là một loại biến chủng kỹ thuật của Ma Văn hình cầu. Không biết có phải học được từ Cáp Thụy Sâm nơi đó, sau đó chính mình cải tiến lại hay không.
Đương nhiên, Ma Văn hình cầu cùng Để văn không có mảy may xung đột, ngược lại có thể phát huy kỹ thuật Để văn càng thêm vô cùng nhuần nhuyễn.
Đối với quyển sách ghi chép Ma Văn hình cầu, chỉ có chừng 100 trang. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng phải nghiên đọc hết sáu tiếng. Điều này đối với cách đọc thân tốc của Tiêu Hoằng mà nói, khẳng định là quá chậm. Tạo thành hiện tượng này, nguyên nhân trực tiếp là Tiêu Hoằng nghiên đọc cực kỳ cẩn thận, mỗi một câu dường như đều phải suy tư một lần.
Tuy nhiên, bởi vì đã có kỹ thuật văn mặt lõm kỹ thuật Để văn cùng các loại quyển sách khác làm nền tảng, nên đối với Ma Vận hình cầu Tiêu Hoằng cũng không cảm thấy khó khăn sâu không lường, hoặc là bó tay không có biện pháp. Ngược lại hắn cảm nhận được những chỗ khó không hiểu trước đây, trải qua chỉ điểm trong sách này, càng thêm rộng mở thông suốt.
Chậm rãi buông quyển sách xuống, ngay sau đó Tiêu Hoằng lại suy tư một lát, lắng đọng lại một chút ý nghĩ trong, đầu. Tiêu Hoằng liền cầm lấy một khối Tái thạch Lưu quang đặt trên mặt bàn,, thông qua khí cụ cắt đặc thù, cắt thành mặt câu, sau đó liền đặt trong một cái vòng tròn hình lõm xuống cố định lại trên mặt bàn. Ngay sau đó liền cầm lấy Điêu văn đao, bắt đầu tạo hình lên.
Bởi vì thường xuyên tạo hình mặt lõm văn, đối với mặt lồi hình cầu Tiêu Hoằng hơi có chút không thích ứng. Tuy nhiên, bởi vì đều là hiệu quả như nhau, vì thế sau khi tạo hình phế bỏ khối Tái thạch thứ ba, rốt cục Tiêu Hoằng dựa theo cấu tứ của mình, ở phía trên một Tái thạch mặt cầu đã tạo hình ra một bộ văn lộ đầy đủ.
Sau đó Tiêu Hoằng liền rất nhanh xoay người, dựa theo yêu cầu, mang tới tài liệu chế tạo Ma Văn dịch, lập tức liền hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, thậm chí quên nơi này là địa phương nào.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài không gian này, trên mặt chúng tù nhân tràn ngập lo lắng và nghi hoặc, bọn họ không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc như thế nào hoặc là đi vào đó làm gì.
Càng không biết rốt cuộc khi nào Tiêu Hoằng mới đi ra, nên chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
Hiện giờ chỉ huy ở bên ngoài gần như đặt nặng trên vai Ốc Sư và Thiết Nam. Trong đó Thiết Nam đã dẫn dắt một tổ tù nhân đi ra ngoài tòa nhà, ở chung quanh săn bắt linh thú làm thức ăn.
Ốc Sư cũng đã bố trí ở bốn phía một số đồ đằng cảnh giới, phòng ngừa có dị động gì khác sẽ phát hiện đúng lúc, xử lý kịp thời.
Lại một giờ trôi qua, Thiết Nam đã mang theo một tổ tù nhân quay về, tay xách vai khiêng mang về tới rất nhiều thịt linh thú, sau đó thảy xuống ngay giữa, mệnh lệnh nhóm lửa nấu nướng.
Vừa rồi Thiết Nam cùng quan sát một chút, trình độ cứng rắn của tòa nhà này, quả thực làm cho người ta sợ hãi, căn bản không cần lo lắng linh thú loại hình lớn tới công kích, có thể nói tuyệt đối an toàn. Không có bất kỳ chỗ nào thích hợp đóng quân hơn so với chỗ này, về phần Tiêu Hoằng cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.