Trước bàn làm việc của Hứa Kính Uy, có 8 người đang đứng, một đám hình dạng quái dị, nhưng mỗi người đều có bản lĩnh riêng của mình.
Hoặc là đánh giỏi, hoặc là đầu óc nhanh nhạy.
Tám người này, có thanh danh vang dội ở địa khu Gia Tác, được xưng Bát Đầu Trùng. Tổ chức Hồng Sâm có thể chiếm cứ chặt chẽ địa vị hạng nhất ở địa khu Gia Tác, toàn là dựa vào bọn họ.
Lúc này 8 người đứng trước bàn làm việc của Hứa Kính Uy, trên bàn đặt Ma Văn hình ảnh, chính là dấu vết đánh nhau ở lầu ba, cùng với hình ảnh đám người Tiêu Hoằng ra tay.
- Mười mấy người Nhâm Thu dẫn đến, ngoại trừ Ba Ước có chút danh tiếng, những tên khác đều rất xa lạ, nhưng mà đánh rất giỏi, Lý Kiệt cùng với chủ lực của hắn đi khiêu khích, lại bị những người này đánh văng trở ra, còn chết một đám.
Một tên tóc vàng, mắt xanh thẳm, đứng ra nói với Hứa Kính Uy. Người này là Cáp Đặc, làm chủ quản cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm.
- Xem ra vận mệnh địa khu Gia Tác phải thay đổi rồi.
Hứa Kính Uy nhìn những tư liệu thu nhặt được, cùng những gì Cáp Đặc nói, mặt không đổi sắc, lẩm bẩm.
Hứa Kính Uy cũng không ngốc, hẳn cũng xem Ma Văn theo dõi, phát hiện Lý Kiệt khiêu khích cùng với đấu đá tiếp theo, cấp bậc lão đại đấu đá, cùng với tổn thương hai bên, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận xung đột quy mô lớn, sau đó có khả năng là một bên ngã xuống, bên kia bị nuốt trôi.
Nhưng Hứa Kính Uy cũng không quá mức lo lẳng, theo hắn thấy thì như thế rất tốt, tập đoàn Hồng Sâm hùng mạnh sẽ ngồi làm ngư ông.
Thừa dịp một bên ngã xuống, bên kia đại thương nguyên khí, xông lên trước giành chén canh lớn nhất.
- Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Cáp Đặc hỏi.
- Dặn dò người của chúng ta, xốc tinh thần lên, xem bên nào không chống đỡ được trước, sau đó lên cho một đòn chí mạng. Tiếp theo hợp nhất người bên kia, chia cắt sản nghiệp, nhất là tổ chức Bạch Ti Đái, đừng nhìn họ đánh thắng trận này, nhưng thực lực chỉnh thể thật sự quá yếu. Nếu tổ chức Ngốc Thứu toàn lực tấn công, rất có thể sẽ giải quyết gọn trong vòng nửa tháng, mà mục tiêu của chúng ta là Sở điều trị Đông Đế.
Hứa Kính Uy híp mắt, bình tĩnh phân tích.
Những người khác không nói gì, dựa theo phân phối thực lực hiện giờ, tổ chức Ngốc Thứu có 50 ngàn người, tổ chức Bạch Ti Đái chỉ có 30 ngàn, ai mạnh ai yếu, nhìn thôi cũng biết.
- Còn nữa, cái tên nam mặc lễ phục, đeo kính này là ai? Không giống như thuộc hạ của Nhâm Thu.
Hứa Kính Uy nhìn Tiêu Hoằng trong hình ảnh, hỏi tiếp.
- Căn cứ tình báo, hình như là vị hôn phu của Nhâm Thu.
Một tên tóc rối bù đứng trong góc, nhìn không khác gì ăn mày, lên tiếng trả lời. Hắn là Thiềm Thừ, đừng nhìn mặt mày xấu xí, nhưng cũng là cấp bậc Đại Ngự Sư.
- Vị hôn phu? Con ả xấu xí Nhâm Thu kia cũng có người muốn? Đúng là thế giới rộng lớn, không gì không có. Chẳng qua, ta nghĩ nhanh thôi, ả cùng vị hôn phu kia sẽ không tồn tại nữa.
Hứa Kính Uy cười khẽ, giọng nói tràn đầy khinh thường.
Nhưng ngay lúc này, Ma Văn thông tin của Hứa Kính Uy rung lên, người gọi tới là trợ thủ của hắn, lúc này đang phụ trách giám sát mọi động tĩnh thành Đông Giang.
- Sao hả? Động tĩnh hai bên thế nào? Hứa Kính Uy nhìn vào màn hình, hỏi.
- Sự tình không xong. Nửa tiếng trước, Lý Kiệt bị giết, toàn bộ thuộc hạ trung tâm đầu hàng, 12 ngàn người tổ chức Ngốc Thứu tụ tập ở phía nam thành Đông Giang bị Bạch Ti Đái một lần dọn ổ, hợp nhất tất cả. Bây giờ tổ chức Bạch Ti Đái giống như đã có kế hoạch từ trước, nắm chặt thời gian chiếm lĩnh sản nghiệp của tổ chức Ngốc Thứu ở địa khu Gia Tác.
Trợ thủ khiếp sợ nói.
Xoát!
Mọi người vừa nghe những tin tức này, sắc mặt cùng biến đổi, trở thành tái nhợt. Bọn họ không thể mơ tới, tỉnh thể diễn biển lại nhanh chóng vượt xa bọn họ tưởng tượng, càng không ngờ tổ chức Ngốc Thứu lại không chịu được một đòn ở trước mặt tổ chức Bạch Ti Đái.
Cảm giác đó giống như trở bàn tay, liền đập tan tổ chức Ngốc Thứu.
Nếu là va chạm trực diện, sức chiến đấu khủng bố như thế đúng là quá kinh người.
Vào lúc này, không chỉ tổ chức Hồng Sâm, những thế lực cỡ trung cỡ nhỏ trong thành Đông Giang biết được tin tức tổ chức Ngốc Thứu bị Bạch Ti Đái hợp nhất, cũng khiếp sợ không thôi.
Chuyện xảy ra ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm ban ngày đã truyền ra, hơn nữa còn đang xôn xao, mọi người cho rằng một đêm này sẽ là gió tanh mưa máu.
Nhưng không ai nghĩ tới, bọn họ không thấy được gió tanh mưa máu, chỉ có được tin tức Lý Kiệt bị giết, thành viên trung tâm còn lại đầu hàng. Tin tức đó, làm cho mọi không khỏi hoảng sợ.
- Tại sao thế được?
Qua hồi lâu, Cáp Đặc không kìm được hét lên, khóe mắt co rút. Đúng thế, trước đó họ đã chuẩn bị sẵn tổ chức Bạch Ti Đái sẽ chống đỡ được, nhưng tuyệt đối không ngờ Bạch Ti Đái lại một lần miểu sát tổ chức Ngốc Thứu.
- Chiếu theo tình phát triển, tổ chức Bạch Ti Đái rất có khả năng một đêm vượt mặt chúng ta, xác lập địa vị lão đại địa khu Gia Tác, đây không phải là điêu chúng ta muốn thấy.
Cáp Đặc nói tiếp.
- Ta cũng biết, không cần ngươi nhắc, đáng chết.
Hứa Kính Uy khẽ hừ một tiếng, không còn một chút lạnh nhạt bình thản trước đó, thay bằng gay gắt. Hẳn tự nhiên không thể nhìn tổ chức Bạch Ti Đái điên cuồng lớn mạnh như vậy, phải đưa ra sách lược mới được.
- Truyền lệnh xuống, điều động 20 ngàn người phe ta trong thành, cùng 30 ngàn người phân bố ở địa khu Gia Tác, toàn bộ hành động, cố gắng chiếm giữ sản nghiệp tổ chức Ngốc
Thứu để lại. Đối với người tổ chức Ngốc Thứu, tiến hành lôi kéo, hợp nhất.
Trầm tư 2 phút, Hứa Kính Uy lên tiếng.
- Ông chủ, ta cho rằng như vậy không ổn.
Đứng ở trước mặt Hứa Kính Uy, một tên dáng người không cao, mặt mũi đoan chính bỗng nhiên lên tiếng, bề ngoài chỉ 27-28 tuổi, tên là Bình Bạc, cấp bậc Ngự lực không cao, chỉ mới Ngự sư cấp một, nhưng đầu óc xuất chúng, cùng đôi mắt xanh lục kia, đã bày tỏ thân phận của hắn.
- Cá nhân ta cho rằng, tổ chức Bạch Ti Đái có thể nháy mắt xử lý tổ chức Ngốc Thứu, đánh chết Lý Kiệt, chắc chắn có một cổ lực lượng cổ thần bí đang ủng hộ họ. Có lẽ cỗ lực lượng này rất đáng sợ, cho nên ta cho rằng chúng ta nên thăm dò chi tiết cỗ lực lượng thần bí kia trước, sau đó liệu sức mà làm, tránh cho dẫn lửa thiêu thân.
Bình Bạc phân tích.
- Bình Bạc, ngươi nói đương nhiên có lý, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, không nói cỗ lực lượng thần bí này có tồn tại hay không, chờ chúng ta điều tra rõ ràng, cũng đã là mấy ngày sau. Đến lúc đó, hành động thôn tính của Bạch Ti Đái đã làm gần xong rồi, hơn nữa đi vào củng cố, đến lúc đó muôn hành động cùng khó. Hơn nữa chúng ta cùng chắc chắn sẽ bị tổ chức Bạch Ti Đái áp chế chặt chẽ, nếu thêm thời gian, cũng sẽ khó tránh kết cục bị nuốt trôi.
Hứa Kính Uy nhìn Bình Bạc nói, sắc mặt cũng không dễ coi.
- Nhưng mà...
- Không cần nói nữa, ý ta đã quyết, truyền lệnh xuống, hành động!
Không cho Bình Bạc nói, Hứa Kính Uy hạ lệnh. Kỳ thật Hứa Kính Uy cũng biết Bình Bạc nói không phải không có lý, nhưng đột biến trước mắt, tổ chức Hồng Sâm còn có đường lui hay sao?
Hứa Kính Uy phát lệnh, 50 ngàn người tổ chức Hồng Sâm cũng bắt đầu hành động, cảm giác như Bạch Ti Đái săn được con mồi, tổ chức Hồng Sâm muốn trộm cắn miếng lớn.
Nhất thời, thành Đông Giang thậm chí là toàn bộ địa khu Gia Tác, xung đột nhỏ tăng vọt, nhưng thu nạp thành viên Ngốc Thú đang không, có hình thành sức chiến đấu, lúc này tổ chức Hồng Sâm chiếm cứ thượng phong.
Thậm chí có phần lớn cửa hàng, tổ chức Bạch Ti Đái còn chưa ngồi nóng chỗ, đã bị tổ chức Hồng Sâm cướp đoạt lại, hơn nữa không ngừng thu nạp thành viên còn sót lại của tổ chức Ngốc Thứu.
Ở khách sạn Đại Sâm Lâm Tiêu Hoằng đang cởi trói cho đám người An Nhĩ Sâm, tiến hành căn dặn các công việc.
Đám người An Nhĩ Sâm đứng trong đại sảnh, nhìn Tiêu Hoằng tóc bạc, cầm ly trà nóng, trở nên hết sức kính sợ, không dám thở mạnh một cái. Lĩnh giáo đầy đủ lợi hại của đội quân tù nhân, An Nhĩ Sâm đã không dám có ý tưởng khác nữa.
- Ở địa khu Gia Tác, ta chỉ là một người khách qua đường, sau này lão đại của các ngươi không phải ta, mà là Nhâm Thu. Chỉ cần các ngươi không có lòng dạ khác, ta có thể cam đoan cho các ngươi, tổ chức Bạch Ti Đái sẽ đối xử bình đẳng, hơn nữa ngươi kiếm được 1 kim tệ ở tổ chức Ngốc Thứu, ta có thể cam đoan ngươi sẽ kiếm được 2 kim ở Bạch Ti Đái.
Tiêu Hoằng đặt ly trà nóng xuống, đứng dậy, vươn tay chỉnh lại áo cho An Nhĩ Sâm, giọng nói lạnh buốt, cũng có một phần nhu hòa, luôn khiến người ta có cảm giác muốn thuần phục.
- Hiểu... Hiểu rõ... Chỉ cần ngài không chê, có thể bỏ qua chuyện cũ.
An Nhĩ Sâm khẽ gật đầu với Tiêu Hoằng, lúc này An Nhĩ Sâm cũng hiểu được ai mới là chân chính là lão đại, Nhâm Thu chỉ là con rối đẩy lên sân khấu mà thôi. Nhất là, từ trên người Tiêu Hoằng, hẳn cảm nhận được một cỗ khí chất khiến hắn phải ngưỡng mộ, đám người Lý Kiệt cũng không có loại khí chất này.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, chỉ gật đầu.
Sau đó lại cầm lấy ly trà nóng, nhâm nhi thưởng thức.
Chỉ là lúc này, Ma Văn thông tin mà Quỷ Diện đưa cho Tiêu Hoằng bỗng rung lên, người gọi là Nhâm Thu.
- Nhâm Thu, có chuyện gì? Thu nạp tiến hành thế nào rồi?
Chuyển liên lạc, Tiêu Hoằng không đổi sắc hỏi.
- Có chút chuyện, mới nãy tổ chức Hồng Sâm bỗng nhiên hành động, hơn nữa phát động công kích người của chúng ta. Chúng ta vừa lấy được sản nghiệp của Ngốc Thứu vào tay, đã có một nửa bị cướp đi, ngươi thấy nên làm gì đây?
Nhâm Thu nói cho Tiêu Hoằng, sắc mặt tức giận khó coi.
Tức giận, là tổ chức Hồng Sâm rõ ràng là dựa vào thế lực của mình, tiến hành cướp trắng trợn, còn khó coi là, tổ chức Hồng Sâm thật sự quá mạnh mẽ.