Ma Ngân

Trong Một Đêm


trước sau

Chỉ là Tiêu Hoằng cũng không có bất ngờ với cục diện này, nó đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.

- Đi, tới nói chuyện với lão đại tổ chức Hông Sâm, hắn thu nạp tàn dư tổ chức Ngốc Thứu thì không sao, vì sao lại tấn công người tổ chức Bạch Ti Đái?

Tiêu Hoằng trả lời cho Nhâm Thu.

- Được.

Nhâm Thu nói một tiếng, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngắt liên lạc. Lúc này có Tiêu Hoằng làm chỗ dựa, Nhâm Thu không cần sợ cái gì.

Một lát sau, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại kêu, vẫn là Nhâm Thu, khoảng cách chỉ mới 2 phút.

- Lại sao nữa?

Thấy hình ảnh Nhâm Thu, Tiêu Hoằng hỏi.

- Hứa Kính Uy không nói với ta, hẳn chỉ tên nói họ, muốn người quản sự chân chính tổ chức Bạch Ti Đái hiện giờ nói chuyện với hẳn.

Nhâm Thu hơi xấu hổ nói cho Tiêu Hoằng.

Nghe vậy, Tiêu Hoằng híp mắt lại, theo Tiêu Hoằng thấy, Hứa Kính Uy kia đã nhận ra sự tồn tại của mình, chỉ là vẫn muốn làm thế, rõ ràng là khiêu khích mà.

Tiêu Hoằng cũng nghe Bạch Cáp Mô nói chút ít về tổ chức Hồng Sâm, lão đại là Hứa Kính Uy, Bát Đầu Trùng thuộc hạ, thực lực không tầm thường. Trong đó có 3 Đại Ngự Sư, 5 người khác cũng là nhân tài kiệt xuất các phương diện.

Suy ngẫm một lúc, Tiêu Hoằng hỏi số Ma Văn thông tin của Hứa Kính Uy, liền gọi sang đó, lại đeo kính và nón dạ đen, an bài một chút.

Tiếp theo, trên Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng xuất hiện hình ảnh Hứa Kính Uy, nhìn bề ngoài không có vẻ hung ác, ngược lại cảm giác rất lịch sự.

Nhìn Tiêu Hoằng đeo mù dạ cùng kính mắt, Hứa Kính Uy cười lạnh nhạt, tươi cười này có đắc ý, có một chút châm chọc, rõ ràng đúng là bị hắn đoán được.

- Ta muốn hỏi, vì sao ông chủ Hứa công kích thành viên tổ chức Bạch Ti Đái, ngươi và ta có xung đột hay sao?

Tiêu Hoằng bình thản nói, nhìn không có vẻ tức giận, hay dữ tợn gì, rất là bình thản.

- Không, nhưng mà khối bánh ngọt như tổ chức Ngốc Thứu, tổ chức Bạch Ti Đái muốn nuốt trọn một mình, thật là không phúc hậu, ăn hết không tốt lắm.

Hứa Kính Uy không ngừng đánh giá Tiêu Hoằng, muốn tìm được một chút sơ hở trên người hắn.

- Tổ chức Hồng Sâm muốn chia chác cũng được, nhưng ăn cướp thì rất quá đáng.

Tiêu Hoằng nhấn từng chữ một.

- Từ xưa đến nay, người mạnh làm chủ, ở địa khu Gia Tác này vốn là một chữ cướp mà đứng đầu, cướp không được, chỉ có xứng đáng. Hơn nữa ngươi ra tay quá nặng ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm của ta, làm tầng ba cửa hàng thành một mảnh tồi tàn, làm ta tổn thất mấy triệu kim, món nợ này có tính không?

Hứa Kính Uy liền khí thế bức người nói.

- Người mạnh làm chủ, nói rất hay. Được rồi, lần này coi như ta gặp hạn, chẳng qua, tổn thất gì đó hẳn là thanh toán xong rồi chứ?

Tiêu Hoằng cười nhạt, hỏi tiếp.

Còn Hứa Kính Uy nghe thế, trong lòng hơi đổi, Tiêu Hoằng này thật là quá dễ nói chuyện, vốn hắn nhận định, Tiêu Hoằng sẽ nổi giận, sau đó hai bên xung đột tăng lên, chỉ là không ngờ Tiêu Hoằng trực tiếp lùi bước, điều này làm cho Hứa Kính Uy có chút không biết nói gì.

- Ông chủ Hứa, ta đã nói chuyện đến mức này rồi, vậy các ngươi có thể dừng tay chứ. Các ngươi đã chiếm hết 7 phần sản nghiệp tổ chức Ngốc Thứu rồi.

Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói tiếp.

- Giao ra 10 ngàn người tổ chức Ngốc Thứu, chúng ta mới tính hết nợ.

Hứa Kính Uy suy ngẫm một lúc, làm ra vẻ ăn không đủ no, nhưng trong lòng hắn cũng phát ngốc ra.

Nghe vậy, đám người Thiết Nam trong đại sảnh cũng dần lạnh xuống, tổ chức Ngốc Thứu kia là do một tay đội quân tù nhân đánh hạ, tổ chức Hồng Sâm không bỏ chút công sức, đã muốn 7 phần còn chưa đủ, lại còn muốn người, đã không thể nói là quá đáng, mà rõ ràng là sỉ nhục mà.

- Muốn người? Tạm thời không nói, chờ lát nữa chúng ta nói lại.

Tiêu Hoằng nói những lời này xong, liền tắt liên lạc, sau đó đứng dậy, nói với đội quân tù nhân sau lưng:

- Đi thôi, đưa cái tên mồm sư tử kia xuống địa ngục.

Đội quân tù nhân đã sớm nóng lòng nóng dạ, nghe thế, đồng loạt đứng dậy, bọn họ đã sớm chướng mắt cái tên Hứa Kính Uy kia.

- Các ngươi cũng đi theo, đến lúc chứng mình các ngươi rồi.

Tiêu Hoằng liếc An Nhĩ Sâm, nói một tiếng.

- Đã rõ.

An Nhĩ Sâm đáp lời.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng trả lại những túi Ma Văn cho đám người An Nhì Sâm, lúc này Tiêu Hoằng cũng không lo bọn họ gây rối gì, cùng lắm thì trực tiếp giết đi. Đối với Tiêu Hoằng, bây giờ chống đối, cũng tốt hơn là tương lai làm loạn.

Thấy Tiêu Hoằng không cố kỵ gì đưa lại túi Ma Văn, đám người An Nhì Sâm hơi đổi sắc, nhẹ giọng nói:

- Cảm tạ đại nhân tín nhiệm.

- Không cần cám ơn, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều là được, lúc trước ta làm sao bắt được các ngươi, bây giờ cũng vẫn có thể.

Tiêu Hoằng nói xong, dùng Ma Văn thông tin, không thông qua Nhâm Thu, trực tiếp ra lệnh 1000 thành viên Bạch Ti Đái gần đó vào khách sạn Đại Sâm Lâm, tiến hành bảo vệ.

Hiện giờ người tổ chức Bạch Ti Đái đều hiểu được bên trong có chuyện gì, chỉ là mọi người đều hiểu mà không nói, càng không ai nhắc tới, cho nên nghe lệnh của Tiêu Hoằng, thành viên Bạch Ti Đái đều không chút ngập ngừng, trực tiếp nghe lệnh hành động.

Vài phút sau, 1000 thành viên Bạch Ti Đái đến với tốc độ nhanh nhất, đồng thời An Nhĩ Sâm ngồi xe Ma Văn theo đội quân tù nhân cưỡi ngựa, chạy thẳng đến cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, mục đích quá rõ.

Kỳ thật nếu Hứa Kính Uy nói chuyện thẳng thắn, không cần tham lam, nuốt hết cơm thừa canh cặn, Tiêu Hoằng cũng sẽ không để ý. Nhưng bây giờ Hứa Kính Uy lại cho mặt
mũi không biết xấu hổ, cùng lắm thì một đêm thống nhất địa khu Gia Tác, như vậy có thể tránh cho sau này không ngừng nội hao.

Cùng lúc đó, Hứa Kính Uy đang ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, sau khi mất liên lạc, sắc mặt cũng nghiêm lại, hiện lên vẻ cảnh giác.

Từ khi bắt đầu xung đột, hắn biết rõ tổ chức Bạch Ti Đái sẽ không bỏ qua, trò chuyện vừa rồi chỉ là thử, nhưng cuối cũng không thu hoạch được gì, hắn không thể từ trong hành động cử chỉ của Tiêu Hoằng nghe ra chút tin tức giá trị gì.

Điều này khiến Hứa Kính Uy cảm thấy không ổn, chẳng qua cũng không hối hận. Tổ chức Ngốc Thứu phải cướp, Bạch Ti Đái cũng phải đánh, bởi vì tổ chức Hồng Sâm không thế nào nhìn tổ chức Bạch Ti Đái lớn mạnh không ngừng.

- Truyền lệnh xuống, bảo bọn Thiềm Thừ ngừng hành vi xâm chiếm ở thành Đông Giang, dẫn 10 ngàn người nhanh chóng trở về cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, tiến hành bảo hộ. Lập tức.

Ngẫm nghĩ một lúc, Hứa Kính Uy hạ lệnh cho Cáp Đặc, Tiêu Hoằng kia không phải đèn cạn dầu, bộ dạng nhã nhặn kia chỉ là biểu hiện giả dối, tuyệt đối là giả.

Thậm chí Hứa Kính Uy dự cảm được, sau khi tắt Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng có khả năng chuẩn bị, tấn công họ trong đêm nay. Hiện giờ nhân số bảo vệ cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm chỉ có 2000 người, cùng với Tề Lang là Đại Ngự Sư trong Bát Đầu Trùng, nhân số rõ ràng không đủ.

Chẳng qua, Hứa Kính Uy mới hạ lệnh xuống, từ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên Hứa Kính Uy phát hiện trên con phố xa xa có đội ngựa đang lao tới bên này, trong đội ngựa còn có 2 chiếc xe Ma Văn, đang lao nhanh đến đây.

Thấy cảnh này, ánh mắt Hứa Kính Uy hơi đổi, rõ ràng những kẻ kia không tốt lành gì, chỉ là nhìn sơ qua, hình như mới có 500 người.

- Chỉ có mấy người như thế, còn muốn lay động cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm? Đúng là khinh thường tổ chức Hồng Sâm của ta?

Hứa Kính Uy híp mắt nói.

Hứa Kính Uy biết rất ít về đội quân tù nhân, chỉ biết là thời gian trước, khách sạn Đại Sâm Lâm bị cướp sạch, cùng với Bạch Ti Đái có thêm một thế lực cổ thần bí, những cái khác thì mù tịt. Dù sao thời gian Tiêu Hoằng đến đây rất ngắn, hơn nữa những ai thấy được sự lợi hại của đội quân tù nhân, cơ bản hoặc là chết, hoặc là đầu hàng.

- Ông chủ, phải cẩn thận, cẩn thận Bạch Ti Đái ra chiêu chỉ đông đánh tây!

Cáp Đặc ở bên cạnh nhỏ giọng nói, sắc mặt lại không nhẹ nhàng, trong lòng càng không yên.

Nên biết, đối phương có thể lấy đầu Lý Kiệt giữa ngàn quân, không có chút tài năng thì sao mà làm được?

- Ta cũng biết, ra lệnh đám người Thiềm Thừ tăng tốc trở về, dặn Tề Lang phong tỏa cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, đừng nhìn đối phương ít người mà tự tiện lao ra.

Hứa Kính Uy mặt lạnh nhanh chóng căn dặn, lúc này vẫn rất cẩn thận.

Đồng thời đám người Thiềm Thừ nhận được lệnh, cũng tăng tốc độ, nhanh chóng từ mọi hướng tụ tập về phía cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm.

Bây giờ ai cũng hiểu được, cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm chính là chỗ quyết chiến với tổ chức Bạch Ti Đái. Nếu thắng, sẽ tăng mạnh thêm một bước, vững vàng ổn định địa vị thế lực cao nhất địa khu Gia Tác. Nếu thua, hậu quả không thể tưởng tượng.

Tỉnh thể diễn biến đến mức này, mọi người đều không ngờ tới, trong một đêm, chẳng lẽ vận mệnh địa khu Gia Tác sẽ thay đổi hoàn toàn hay sao?

Vài phút sau, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân đứng trước cửa cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, nhìn từ cánh cửa rộng rãi, Tề Lang thân thể cao to cùng 2000 thành viên tổ chức Hồng Sâm đang tụ tập trong sân, sắc mặt đều không tốt!

Nhìn Tiêu Hoằng cười con ngựa cao to xuất hiện trước cửa 10 m, sắc mặt Tề Lang dần lạnh xuống, cảnh giác sắc bén nói:

- Các ngươi nghĩ ràng phái mấy trăm người đến đây là có thể uy hiếp được chúng ta? Đúng là mơ mộng hão huyền, đương nhiên, chúng ta cũng biết các ngươi còn có tiếp viện ở nơi khác, chẳng qua đám người Thiềm Thừ sẽ nhanh chóng đến đây, các ngươi không có co hội, chờ tổ chức Hồng Sâm điên cuồng đánh trả đi.

- Tiếp viện? Không, Bạch Ti Đái không có tiếp viện, về phần Thiềm Thừ, ta xem chừng khó mà đợi được hắn đến đây.

Tiêu Hoằng cười lạnh, vươn tay chỉ về phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện