Ma Ngân

Nghênh Chiến


trước sau

Nhưng ngay lúc sư đoàn Chiến Hồn chạy thẳng vào sơn mạch, Vương Các ở ngay trước nhất bỗng biến sắc, bầu trời ở ngay đàng trước bỗng dâng lên ánh sáng chói như mặt trời, tiếp đó một cây Đồ Đằng Ma Văn bỗng cắm xuống cách Vương Các trăm mét, hơn nữa lập tức nổ tung hình thành một mảng ánh sáng!

Trong lòng Vương Các sớm có chuẩn bị, nhanh chóng kéo Thiết cước mã, sau đó mở ra màng bảo bộ Ma Văn. Nhưng làm Vương Các không ngờ, là đoàn ánh sáng phía trước hình như không có uy lực gì, chỉ là ánh sáng thuần túy.

Vài giây sau, đợi ánh sáng tan đi, Vương Các liền nhìn thấy được, trên đỉnh núi cao trăm mét phía trước, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân, cùng cưỡi Thiết cước mã, từ từ hiện ra. Tiêu Hoằng vẫn mặc áo trắng, đội quân tù nhân sau lưng, ngoài Ốc Sư ra, vẫn là bộ giáp da sói cũ kỹ, là đặc điểm nổi bật nhất.

Phát hiện điều này, sắc mặt lạnh băng Vương Các không khỏi lóe lên hưng phấn nho nhỏ. Hắn tìm kiếm đội quân tù nhân đã lâu, hao tâm tốn sức, lần này cuối cùng cũng đụng phải, làm sao hắn không hứng phấn cho được?

- A! Cái tên dẫn đầu kia, ngươi là Tiêu Hoằng phải không? Ngươi thật to gan, dám trốn thoát khỏi trại tập trung Tín Nghĩa, hơn nữa còn tàn sát quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ta. Lần này, chính là lưới trời tuy thưa, ngươi cũng trốn không thoát.

Vương Các ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng trên sườn núi, lạnh băng nói, trong ánh mắt lóe lên hung ác tàn nhẫn.

- Hình như ngươi chỉ có 3000 người thôi? Muốn bắt ta? Cái lưới này nhỏ quá đi chứ?

Tiêu Hoằng một tay nắm dây cương, sắc mặt không vì những lời của Vương Các mà thay đổi, gằn giọng nói với Vương Các.

Tiêu Hoằng vừa nói xong, 3300 quân tâm phúc cũng đã lên đỉnh núi, chẳng qua họ không có Thiết cước mã.

Nhìn sau lưng Tiêu Hoằng lại xuất hiện đông người hơn, nhân số thoáng cái vượt qua Vương Các, trong lòng Vương Các hơi biến đổi. Hắn lấy được tin tức tình báo của Nhâm Thu, đội quân tù nhân ở trong này đối địch khắp nơi, vậy thì hơn 3000 người kia từ đâu mà ra?

Như thế chỉ có một loại khả năng, đó là tình báo của Nhâm Thu xuất hiện sai lầm, hoặc là con đàn bà Nhâm Thu kia không thể dựa vào đươc.

Chỉ là lúc này Vương Các đã không cố kỵ những điều này nữa, tên đã lên dây, không thể không bắn. Hơn nữa máy bay Ma Văn ghi hình trên trời đã cất cánh, có một chiếc đang nhắm về phía họ.

- Hơn 3000 người? Ngươi nghĩ ràng ta sẽ làm theo những gì đã nói, chỉ dẫn theo 3000 người tới đây? Tiêu Hoằng, ngươi còn non còn xanh lắm.

Giọng điệu Vương Các không chút yếu thế, tiếp theo phía sau lưng Vương Các, có chừng 30 ngàn binh lính Cao Tương vòng qua đỉnh núi, nhanh chóng xuất hiện xung quanh. Thoáng chớp mắt, sau lưng Vương Các đã là một biển người!

Binh lực, ước chừng gấp 10 lần đội quân tù nhân.

Trước đó Vương Các đã nhận định, giết hại trại tập trung Tín Nghĩa hẳn là mấy ngàn tên tù nhân làm ra, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ có 500 người, cộng với 3000 quân rác rưởi, dựa vào sức chiến đấu cực mạnh của sư đoàn Chiến Hồn, xử lý chỉ là chuyện phất tay một cái thôi.

Cùng lúc đó, trong trấn Tiểu Lung, thông qua máy bay Ma Văn ghi hình cùng tổ quay phim, Cao Long Văn cũng đang xem hình ảnh truyền về.

- Đại nhân, những kẻ kia chính là tù nhân bỏ trốn từ trại tập trung Tín Nghĩa, cũng chính là thủ phạm giết đám người Dịch Tư Nam, chúng ta đã đuổi bắt hắn rất lâu, không ngờ được ngài dẫn dắt, bọn họ đã trực tiếp tới chịu chết.

Hàn Sinh nhìn hình ảnh trên màn hình, vội nói.

- Hàn châu trưởng, lần này không cần phải lo, được Cao Long Văn đại nhân tự mình suất lĩnh, tiện đường giải quyết phiền phức cho các người luôn.

An Thượng Võ sắc mặt nghiêm nghị nói, An Thượng Võ này, là quan chỉ huy quân sự cao cấp luôn ủng hộ Cao Long Văn.

- Mấy tên kia, sống không quá tiếng sau.

Khóe miệng Cao Long Văn hơi nhếch lên, ở trước mặt nhiều viên đạn bọc dường như thế, dù cho là người có tinh mình hơn nữa, cũng khó tránh tâm trí mê loạn.

Trái lại Tiêu Hoằng đứng ở phía trên triền núi, nhìn một hơi toát ra 30 ngàn người, ánh mắt vẫn thản nhiên, không chút sợ hãi, hắn đã sớm thấy được những người này.

- Ở trong mắt Tiêu Hoằng ta, 3000 cùng 30.000, có gì khác sau? Nhiều nhất là để núi xác lớn thêm chút mà thôi.

Tiêu Hoằng không đổi sắc, gằn giọng nói.

- Đúng là lớn lối, ngươi thật nghĩ ràng sư đoàn Chiến Hồn trăm trận trăm thắng sẽ là cái loại tiểu lâu la như trại tập trung Tín Nghĩa? Vậy ngươi sai hoàn toàn.

Vương Các nhìn chằm chằm Tiêu Hoằng, sợ để cho hắn chạy thoát, trong ánh mắt sắc bén toát ra sát ý lạnh băng.

- Hôm nay để cho ngươi thấy được sức chiến đấu cực mạnh của sư đoàn Chiến Hồn, có thể chết dưới tay sư đoàn Chiến Hồn, coi như là vinh hạnh cho đám tù nhân các ngươi!

Nói xong, Vương Các giơ tay lên cao. Chỉ thẳng về phía Tiêu Hoằng, ra hiệu tấn công tàn sát!

Các binh lính Cao Tương xung quanh nhìn động tác của Vương Các, khí thế sôi trào, lập tức có 1000 thành viền sư đoàn Chiến Hồn, 2000 binh lính Cao Tương liền bay thẳng về phía đám người Tiểu Hoàng.

Ở trên đầu họ không tới ngàn mét là máy bay Ma Văn ghi hình, bọn họ biết rõ Cao Long Văn đang nhìn bọn họ, lúc này người nào cùng muốn biểu hiện một phen.

Ở trấn Tiểu Lung, lúc này Cao Long Văn đắc ý đầy mặt,
tuy rằng chỉ tiêu diệt không tới 4000 tên đạo tặc, nhưng cũng coi như khai vị trước đại chiến!

Hơn nữa từ khí thế, nhân số, cùng với trang bị, Cao Long Văn không tìm ra được lý do gì mà thất bại.

Nháy mắt, hơn 4000 binh lính Cao Tương đã tới gần Tiêu Hoằng không tới 5 Om, một đám ánh mắt dữ tợn, như muốn xé xác đám người Tiêu Hoằng, Chiến Văn, Khí văn trên tay tản ra ánh sáng chói lọi.

Ngay cả đội quân tâm phúc đàng sau đội quân tù nhân cũng không khỏi nuốt nước miếng, dù đã trải qua một thời gian dài huấn luyện địa ngục, nhưng đội quân tâm phúc cũng cũng rất ít khi đối mặt chính diện loại quân chính quy Cao Tương như thế này, trong lòng khó tránh khẩn trương lo sợ. Thực ra Tiêu Hoằng quyết định dẫn đội quân tâm phúc đi ra, chính là vì nguyên nhân này.

Còn Tiêu Hoằng và thành viên đội quân tù nhân, đối mặt binh lính Cao Tương xung phong đánh tới, sắc mặt không thay đổi, thậm chí còn không xuống ngựa.

30 m!

Ngay khi binh lính Cao Tương cùng hung cực ác bước vào phạm vi này, Ốc Sư không đổi sắc, cầm trượng Ma Văn Huyết Vu, cắm xuống đất.

Đầu lâu linh thútrượng Ma Văn Huyết Vu phát ra ánh sáng đỏ, sau đó lấy nó làm trung tâm, đột nhiên tuôn ra sóng năng lượng như màng năng lượng màu đỏ, không ngừng mở rộng ra ngoài.

Khi 4000 binh lính Cao Tương kia bị sóng năng lượng này quét qua, bỗng cảm thấy có một cỗ lực lượng lớn đánh mạnh vào như cơn lốc lớn, không khỏi buộc họ dừng bước lao tới.

Nhưng ngay lúc binh lính Cao Tương bước chậm lại, thành viên đội quân tù nhân đã giơ tay lên, mắt không nháy một cái, đồng loạt phát ra vô số thể năng lượng hình thù kỳ quái giáng xuống đầu 4000 binh lính Cao Tương kia.

Trong đó có 100 Chiến Văn Ma Trảo do Tiêu Hoằng chế tạo riêng cho đội quân tù nhân, 5 cây thành hình móng vuốt, quét ra ngoài, 5 thể năng lượng xanh đậm như dấu vuốt quào cắt qua thân thể một tên binh lính Cao Tương, cắt hắn thành mấy khối!

Chỉ vừa đối mặt, 1000 thành viên sư đoàn Chiến Hồn tới gần đội quân tù nhân nhất, trực tiếp bị xé xác tại trận!

Châm chọc là, những người này còn chưa chạm được sợi lông chân của đội quân tù nhân.

Vương Các ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hung ác bỗng biến đổi, 1000 binh lính sư đoàn Chiến Hồn chỉ tiêu diệt trong vòng 3 giây? Quá khoa trương đi chứ?

Không thế nào, tuyệt đối không thế nào!

Trong lòng Vương Các không ngừng lẩm bẩm, chỉ là ánh mắt hung ác lạnh băng khi nãy đã thu lại. Lúc này Vương Các hiểu rõ, hắn thật sự coi nhẹ sức chiến đấu của đội quân tù nhân, đương nhiên Vương Các cũng không sợ, dù sao bây giờ hắn còn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Nhưng khi Vượng Các không ngừng an ủi mình, đến lúc bình tĩnh trở lại, ở trên đỉnh núi, Tiêu Hoằng giơ tay, chỉ lên bầu trời.

Vù!

Nháy mắt, từ ngón tay Tiêu Hoằng, một mảnh mây đỏ máu lập tức tràn lan khắp chiến trường, vốn mặt đất được ánh sáng chiếu rọi, trực tiếp trở nên tăm tối!

Đồng thời, ngay khi tầng mây hình thành, một cái mộ bia đường kính 1m nhanh chóng hình thành trong tầng mây, sau đó đánh xuống mặt đất.

Mỗi lần đánh xuống, sẽ trực tiếp đập nát binh lính Cao Tương, sau đó bia mộ băng cắm sâu vào trong đất.

Chỉ thoáng một cái, mấy chục binh lính Cao Tương đã mất mạng.

Ở sau lưng Tiêu Hoằng, Thiết Nam cũng khởi động Chiến Văn Lôi Thần làm riêng cho mình, trên bàn tay hình thành chùy năng lượng màu đen, nện thật mạnh xuống đất.

Ầm ầm!

Cùng với một tiếng nô đinh tai nhức óc, mặt đất cùng khẽ rung lên, bên trên chùy năng lượng, vô số điện quang như sợi tóc, vọt ra khu vực rộng phía trước.

Những nơi quét qua, binh lính Cao Tương trực tiếp thành một cục than đen!

Một phút đồng hồ!

Chỉ trong 1 phút ngắn ngủi triền núi trước mặt Tiêu Hoằng đã vỡ nát, trong đống bừa bộn có 4000 cổ thi thẻ, nằm ngang dọc trong đó, không một người sống, tràng diện thảm thiết không dám nhìn.

Trong vòng 1 phút tiêu diệt 4000 người, trong đó có 1000 người còn là tinh nhuệ sư đoàn Chiến Hồn, sức chiến đấu đó chỉ có thể hình dung là khủng bố. Hơn nữa từ đầu tới cuối, đội quân tâm phúc căn bản không có chỗ nào nhúng tay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện