Cưỡi trên Thiết cước mã, Vương Các nhìn hình ảnh phơi xác trên triền núi, ánh mắt hung ác lạnh băng tan biến, thay bằng vẻ mặt khiếp sợ!
Sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Binh lính Cao Tương xung quanh Vương Các đều hít một hơi lạnh, bộ dạng điên cuồng dữ tợn đã thay bằng kinh hãi.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, có 1000 người sư đoàn Chiến Hồn chủ bài dẫn đầu, hơn 4000 người trực tiếp bị đánh tan trong vòng 1 phút, đây là khái niệm gì?
Không chỉ kẻ địch, ngay cả đội quân tâm phúc đứng sau cũng cảm thấy đáng sợ, một bộ phận người nơi này đã từng thấy qua đội quân tù nhân chiến đâu.
Nhưng lúc này, bọn họ lại cảm giác, lúc đối đầu đạo tặc ở địa khu Gia Tác, đội quân tù nhân này căn bản không lấy ra toàn bộ thực lực.
Điều chỉnh tâm tình hơn 1 phút, khi Vương Các buộc mình tỉnh táo lại, tim bỗng đập mạnh, hắn dường như ý thức được một vấn đề, liền nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng.
- Tàn sát trại tập trung Tín Nghĩa, căn bản không phải mấy ngàn người, hẳn là chỉ có mấy người các ngươi.
Vương Các kinh ngạc gằn giọng nói, nói ra những lời này, ngay cả chính Vương Các cũng không thể tin nổi, mấy trăm người đã tàn sát sạch sẽ mấy chục ngàn người trong vòng một đêm.
- Vấn đề này, các ngươi giữ lại xuống địa ngục, đi mà hỏi những đồng nghiệp của ngươi.
Tiêu Hoằng toát ra ý cười lạnh băng, trong tay đã hình thành lưỡi đao băng máu, làm động tác chém xuống phía trước.
- Giết!
Tiêu Hoằng ra lệnh, đội quân tù nhân nhảy vọt lên khôi Thiết cước mã, như những con dã thú xổ lồng, từ trên cao đánh thẳng xuống Vương Các!
Đội quân tâm phúc ở phía sau cùng cố làm cho mình trở nên hung ác, theo sát sau lưng đội quân tù nhân!
Nhoáng cái, 3800 quân tù nhân và tâm phúc như một cây dao nhọn, cắm thẳng vào giữa hàng ngũ binh lính Cao Tương!
Lúc này, mỗi một người trong đội quân tù nhân đã buông bỏ mọi băn khoăn. Thù hận với người Cao Tương, làm cho ngọn lửa trong lòng họ bùng cháy dữ dội.
[ truyen cua t
ui đốt net ] Không chỉ đội quân tù nhân, đội quân tâm phúc cũng thế!
Binh lính Cao Tương mới nãy còn khí thế hùng hồn, thề phải san bằng địa khu Gia Tác, bây giờ không còn chút sắc bén hung dữ trong mắt, đối mặt đội quân tù nhân đánh vào trong trận doanh, 30 ngàn người dễ dàng đổ sụp, không có chút sức chống trả.
Nháy mắt, trận doanh Cao Tkhổng lồ liên tục vang dội tiếng gào thét, tay chân đứt rời thân thể, tiếng đạn Ma Văn nổ tung...
Những nơi nhìn thấy được, chỉ toàn là máu tươi và tay chân cụt văng ra.
Còn bên phía đội quân tù nhân, mặt đầy sát ý, nơi đi qua không còn mảnh giáp.
Ngay cả đội quân tâm phúc lúc đầu còn luống cuống một chút, bị đội quân tù nhân kích thích, như cũng kích phát ra một mặt máu tanh, hung tàn trong nội tâm.
Đối mặt binh lính Cao Tương, cũng không chút lưu tình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh buốt, mặc cho máu tươi nóng rực của kẻ địch tưới rửa thân thể mình, tiếng kêu hét của kẻ địch cũng trở nên dễ nghe.
Ở trong thôn Tiểu Lung, lúc này sắc mặt Cao Long Văn bắt đầu trở nên khó coi, bộ dạng đắc ý hưởng thụ trước đó dần phải nhạt.
Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy, 4000 binh lính Cao Tương đã bị diệt như thế nào, đúng là khiến người ta phải sợ hãi, đồng thời Cao Long Văn cũng mơ hô cảm thấy sống lưng rét lạnh.
Ở trên màn hình, đã biến thành một mảnh sương đỏ, Tiêu Hoằng thả ra tầng mây đỏ quấy nhiễu máy bay Ma Văn ghi hình, khiến cho không thể truyền hình ảnh về được.
- Đại nhân, không cần quá lo, vừa nãy chỉ là phái ra quân bình thường, chủ yếu là thử bản lĩnh đám tù nhân kia. Có sư đoàn Chiến Hồn ở đó, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, quân đội Cao Tương tất thắng!
Hàn Sinh run run tay lau mồ hôi, cũng thấp thỏm nói.
Trong lòng hắn càng cảm thấy nghiêm trọng, dựa theo kế hoạch, san bằng địa khu Gia Tác không thành vấn đề, chủ yếu là phải dùng khí thế phá tan mọi cản trở, như thế mới biểu hiện ra thần uy của Cao Long Văn. Nhưng bây giờ, xem ra ít nhiều có phần khó chơi.
Cao Long Văn nghe vậy, không nói gì, chỉ là bộ mặt khó coi hơi giãn ra một chút.
Lúc này, máy bay Ma Văn ghi hình đã xuyên qua tầng mây dày, lại quay được hình ảnh bên trong.
Nhưng những hình ảnh đó truyền về, Cao Long Văn cùng những người khác trong òng, liền biến thành một mảnh im như chết.
Hình ảnh trên màn hình lớn, đã là máu chảy thành sông, đội quân tù nhân và tâm phúc giết chóc đâm vào giữa hàng ngũ binh lính Cao Tương, giống như dã thú hung tàn không ngừng xé xác từng binh lính.
Tuy rằng không thể truyền lại âm thanh, nhưng đám người Cao Long Văn, An Thượng Võ vẫn như đang nghe được tiếng rên la của binh lính Cao Tương, máu tươi tuôn trào đã tụ tập thành dòng suối nhỏ, chảy xuống chỗ đất trùng, cả một khu vực lớn bị máu của binh lính Cao Tương nhuộm đâm.
Không còn cỗ khí thế hùng hổ lúc ra trận, triệt để bị đội quân tù nhân đánh thành chó chết!
Về phần Vương Các? Đã không thấy bóng nữa, hình như bị bao phủ trong đám đông binh lính Cao Tương.
- Cái gì... Không, không thế nào, nhất định là đội quân tù nhân dùng Ma Văn hình ảnh giả tạo ra, nhất định là thế.
Hàn Sinh nhìn những hình ảnh kia, trán đẫm mô hôi, run cầm
cập nói.
Hắn có mơ cũng không ngờ, có tới 30 ngàn binh lính Cao Tương, cộng thêm quân đội chủ bài Tự Cường Châu, đối mặt đội quân tù nhân, lại không chịu được một đòn như vậy, sao lại thế này?
Cao Long Văn ở bên cạnh không nói, nhìn hình ảnh trong màn hình, cả người như hóa đá, An Thượng Võ đứng phía sau, con mắt nhỏ càng nới rộng gấp đôi.
Thân là phó quan chỉ huy quân sự, hắn tự nhận là quân đội gì cũng đã thấy, nhưng lúc này hắn ý thức được mình đã sai rồi, sai lầm to. Bởi vì đội quân tù nhân cho An Thượng Võ cảm giác như những thành viên kia không phải con người, mà là dã thú. Ở trong mắt họ, không có cách nói chiến thắng hay thất bại, chỉ có giết chết những kẻ trước mặt, giết bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
- Những... Những tên kia là cái thứ gì vậy?
Qua hồi lâu, An Thượng Võ mới lên tiếng, giọng đang run run.
Hắn biết rõ, nếu không đánh thắng được trận này, vậy thì còn nói cái gì san bằng địa khu Gia Tác, càng châm chọc là quân đội Cao Tương tự xưng trăm trận trăm thắng, hùng sư thép vũ trụ, vậy mà lại bị mấy người ít ôi cho không thấy trời nam đất bắc, tuyệt đối là cực kỳ châm chọc.
Đương nhiên, những hình ảnh này làm thế nào cũng không thể để cho bình dân biết được, bây giờ chỉ có thể dùng đài phát thanh, tuyên truyền quân đội Cao Tương uy vũ dũng mãnh.
- Khi nào mà quân đội Tự Cường Châu trở nên không chịu nổi một đòn như thế?
Qua hồi lâu, Cao Long Văn tỉnh lại từ trong kinh hãi, sắc mặt biến thành xanh mét, nhìn thẳng vào Hàn Sinh, trầm giọng quát.
Nhìn sắc mặt Cao Long Văn như thế, Hàn Sinh suýt nữa tim ngừng đập, trực tiếp ngất đi, bỗng cảm thấy ánh mắt choáng váng.
- Đại... Đại nhân, có lẽ chiến đấu nơi đó có phần căng thẳng, nhưng mà... Chúng ta còn có một đoàn quân đang từ phía tây đánh vào địa khu Gia Tác. Tướng quân Vương Các vừa vặn kìm chế quân đội chủ lực mũi nhọn, giành lấy cơ hội tấn công cho 40 ngàn người khác.
Hàn Sinh run sợ nói, vội vàng chuyên hình ảnh sang phía tây địa khu Gia Tác.
Xoạt!
Hình ảnh phía tây địa khu Gia Tác vừa hiện ra, sắc mặt khó coi của mọi người trong phòng liền cứng luôn, mặt mũi như bị gió lạnh thôi qua, biến thành màu tái nhợt.
Không chỉ Hàn Sinh, ngay cả Cao Long Văn nhìn như trầm ổn cũng không kìm được hít một hơi lạnh.
Ờ trong hình ảnh, 40 ngàn binh lính Cao Tương đã bị vây kín trong sơn cốc, ở bên ngoài sơn cốc là vô số công sự to nhỏ, trên 200 cái hạt pháo Ma Văn. Tất cả binh lính Gia Tác đều nấp trong công sự, thay phiên oanh tạc binh lính Cao Tương trong sơn cốc.
Binh lính Cao Tương lại như ruồi bọ không đầu, phản kích lung tung, không hề có kết cấu.
Tuy rằng tràng diện không tàn khốc lắm, hay là thảm thiết như bên sườn bắc, nhưng quân đội Cao Tương tiến tới một tấc, đều phải trả giá rất thảm thiết.
Tính theo cách tiến lên như thế, không đợi tới thành Đông Giang, quân đội Cao Tương đã chết sạch rồi.
- Lúc nào mà địa khu Gia Tác trở nên mạnh mẽ như thế? Không thế nào.
Hàn Sinh hét to, trong lòng lạnh giá, cảm thấy ánh mắt đã biến thành màu đen.
Nguyên bản dựa theo ý tưởng của hắn, lần này nhất định là một trận đánh toàn diệt thế như chẻ toe, toàn diệt thì coi như làm được, nhưng mà là ngược lại.
An Thượng Võ ở bên cạnh tuy rằng bề ngoài không hoảng loạn, kỳ thật trong lòng rung động không thôi. Bản thân là quan lớn quân sự, hắn hoàn toàn nhìn ra được, bố trí công sự đó cực kỳ tỉ mỉ, mỗi một chỗ bố trí đều đặt ở nơi khiến phe địch khó chịu nhất.
Hỉnh dạng càng vô cùng tinh diệu, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc căn bản không thể thiết kế ra được.
- Địa khu Gia Tác làm sao co được nhân tài như thế. An An Thượng Võ không khỏi nói.
- Bây giờ không cần quan tâm, truyền lệnh xuống, toàn bộ 100 chiến đấu cơ Ma Văn ra trận, đánh tan hệ thống phòng hộ địa khu Gia Tác, san bằng nó cho ta. Lần này, ta muốn xem chúng làm sao mà chống đỡ?
Cao Long Văn lạnh băng, sắc mặt xanh mét hạ lệnh.
Tuy rằng trong lòng đã sinh ra bất mãn với Hàn Sinh hay cả Tự Cường Châu, nhưng bây giờ không phải là lúc trách cứ.