Nghe bẩm báo như thế, trên mặt Lạc Lý Tư liền giống như tro tàn. Một tin như vậy không thể nghi ngờ thật sự đã nói rõ. Tiêu Hoằng mang theo đội quân tù nhân của hắn đã dữ nhiều lành ít.
Xem theo cách cảnh giới đề phòng cua Sùng Cao Châu, dường như đội quân tù nhân tạm thời vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt. Nhưng loại cảm giác nhìn tiểu Cáp Thụy Sâm gặp nạn, mà không thể cứu viện, làm cho Lạc Lý Tư cực kỳ ủ rũ và khổ sở.
- Bóng đen kia, hiện giờ ở địa phương nào?
Lạc Lý Tư mở hai mắt đục ngầu, giọng điệu thê lương hỏi.
- Còn đang ở nam bộ Lập Đốn Quận, vẫn chưa rời đi!
Thủ vệ binh sĩ đáp lại rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc.
- Lấy cây gậy cho ta!
Lạc Lý Tư nhẹ giọng nói với thị vệ bên cạnh.
Tiếp nhận gậy chống, lại nhìn Lạc Lý Tư cố gượng đứng lên, sau đó từng bước một, đi xuống bậc thang, phân phó:
- Đi! Dẫn ta đi gặp bóng đen kia, ta muốn nói chuyện với hắn!
Thị vệ không nói gì, thật cẩn thận đỡ lấy Lạc Lý Tư, từng bước một đi ra Đại Vệ Vương Thính, đồng thời phát đi tin tức cho Thái Tư biết.
Đi ra Đại Vệ Vương Thính, trước mặt Lạc Lý Tư liền mở ra một khe nứt không gian, khe nứt không gian này đúng là Thái Tư mở ra, bởi vì bằng vào hiện trạng thân thể của Lạc Lý Tư, đừng nói mở ra khe nứt không gian, cho dù khởi động Chiến Văn bình thường cũng rất khó khăn rồi.
Từng bước một xuyên qua khe nứt không gian, Lạc Lý Tư liền đi tới bên trong binh doanh của nam bộ Lập Đốn Quận, giờ phút này Thái Tư đang ở trong này chỉnh quân.
Ở phía nam bộ binh doanh, bóng đen kia vẫn còn đứng như một pho tượng, chặn trên đường đi không nhúc nhích, trên thân thể hắn cũng không có bất kỳ khí thế gì đáng nói.
Thái Tư nhìn thấy Lạc Lý Tư xuất hiện, liền cung kính cúi người chào Lạc Lý Tư, nhưng cũng không có nói gì.
Lạc Lý Tư chỉ vỗ nhẹ nhẹ bả vai Thái Tư, sau đó được thị vệ nâng đỡ đi từng bước một tới hướng bóng đen, Thái Tư theo sát ở phía sau Lạc Lý Tư, biểu tình như sắt đá.
Đi tập tễnh tới trước mặt bóng đen, Lạc Lý Tư đưa ánh mắt già nua nhìn bóng đen, không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.
- Ta không biết ngài tới từ phương nào, nhưng ta có thể tin tưởng ngài không phải là địch nhân của người Lạc Đan Luân. Ta cũng không biết ngài có phải là bằng hữu của người Lạc Đan Luân hay không. Tuy nhiên ta biết thực lực của ngài rất thâm hậu!
Lạc Lý Tư nâng lên mí mắt già nua, hai mắt đục ngầu nhìn bóng đen, lẩm bẩm nói, giọng điệu tràn ngập tang thương lắng đọng lại qua bao thời gian năm tháng.
Bóng đen không có đáp lại càng không có đi chuyển, cứ như vậy đứng không nhúc nhích, chỉ có áo choàng cực lớn kia nhẹ lay động trước gió.
- Trước ngài nói rất đúng. Lạc Đan Luân đã không đủ thực lực để cứu viện đứa nhỏ kia, nhưng ta nghĩ ngài hẳn là có thể. Bởi vậy ta đặc biệt tới đây, khẩn cầu ngài ra tay tương trợ, đi cứu đứa nhỏ kia!
Lạc Lý Tư nói tiếp, trong giọng điệu tràn ngập khẩn cầu.
Bóng đen như trước không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh, nhìn qua giống như một vật chết, không thể từ trên người hắn tìm được bất kỳ dấu hiệu tồn tại nào của sinh mệnh.
Lạc Lý Tư thấy bóng đen không có đáp lại, ánh mắt khẩn cầu trong hai mắt đục ngầu, không kìm được hiện lên một chút mất mát.
- Nếu ngài nhứt định không đồng ý, không biết như vầy có thể được không?
Lạc Tư lý nói xong, ngón tay khô héo từng chút từng chút rút ra khỏi tay người thị vệ, tiếp theo hai tay chống gậy, từng chút từng chút quỳ một gối xuống đất, kéo thân thể già nua quỳ gối trước mặt bóng đen. Với thân phận vua của quốc gia Thiên Tế Tinh, quỳ gối trước mặt bóng đen.
Nói không khoa trương chút nào, nhìn thấy một màn như thế, trên gương mặt nhăn nhíu của Thái Tư không kìm được giật giật mấy cái, trong ánh mắt hiện lênchút khó tin. Nên biết rằng, cái quỳ này, đã không phải là cá nhân của Lạc Lý Tư, mà là đại biểu cho toàn bộ Thiên Tế Tinh, toàn bộ chủng tộc Lạc Đan Luân.
Bóng đen từ đầu không nhúc nhích, nhìn thấy một màn như thế, ngón tay cũng hơi lay động vài cái. Hiển nhiên, hành động của Lạc Lý Tư cũng ra ngoài dự kiến của hắn.
Trái lại hốc mắt Lạc Lý Tư đã xuất hiện một chút đỏ hồng. Lão rất khổ sở, chịu đựng chức trách thủ hộ mạch máu cuối cùng Lạc Đan Luân, giãy giụa trong dòng xoáy đã ngàn năm, nhìn một thế hệ tiếp một thế hệ người Lạc Đan Luân dùng sinh mệnh để bảo vệ vùng đất này, nhìn chính mình từng chút từng chút không còn đủ sức, không đủ sức dẫn dắt chủng tộc Lạc Đan Luân thoát khỏi khốn cảnh.
Nhất là hiện tại, Thiên Tế Tinh đã tiến vào giai đoạn nguy vong, thật vất vả mới nhìn thấy một chút xíu hy vọng như vậy, Lạc Tư lý không muốn nhìn hắn tan biến, không muốn rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng kia.
Giờ khắc này rốt cục bóng đen nhích động rồi! Hắn khẽ giơ cánh tay lên đỡ Lạc Lý Tư dậy.
- Ta biết ngươi rất khổ sở, trở về đi! Sau này không cần quỳ xuống với bất luận kẻ nào, không cần quên sự bất khuất của người Lạc Đan Luân!
Bóng đen rốt cục lên tiếng, dùng một loại thanh âm quái dị nói.
- Như vậy ngài... Đã đồng ý?
Lạc Tư lý mong chờ nhìn bóng đen.
Bóng đen không có đáp lại, ngón tay nhẹ nhàng lay động, một cái khe nứt không gian to lớn bỗng nhiên hình thành, ngay sau đó, Lạc Tư lý tính cả Thái Tư cùng với thị vệ, một lần nữa xuất hiện ở bên trong Đại Vệ Vương Thính.
Về phần bóng đen, cũng đã biến mất không thấy.
Thời gian trôi qua ba ngày ba đêm.
Lại nhìn phía trên Lý Tư Giai Nội Hải, đã lại một lần nữa mưa gió mãnh liệt, mưa rơi tầm tà trút xuống trên chiếc tàu rách nát kia.
Phía trên boong tàu chỉ còn lại một mình Tiêu Hoằng, cứ suy yếu như vậy nằm dài trên boong tàu. Chiến bào trên người hắn đã không nhìn ra rốt cuộc là cái dạng gì nữa, hai tay nắm chặt khe hở trên boong, rồi cứ như vậy hơi híp mắt, nhìn tia chớp đan dọc ngang trên bầu trời kia, cả người ướt đẫm.
Biểu tình cũng không nói lên được rốt cuộc là biểu lộ cái gì, dường như chính là đang giãy giụa với chút sinh mệnh cuối cùng. Không đủ sức nhưng không có vẻ tuyệt vọng, cứ như vậy đấu tranh trong suy yếu.
Về phần những người khác trên boong tàu, hầu hết đều đã thương thế quá nặng, phải đi vào bên trong thân tàu. Các nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư, hoặc là bị thương, hoặc là Ngự lực trong cơ thể quá khô kiệt,
ngay cả Chiến Văn đều không khởi động được.
Tiêu Hoằng dựa vào Ma Văn châu Ám Dạ, mới miễn cưỡng một mình kiên trì tới giờ. Thể nhưng tới lúc này, cũng đã không còn đủ sức, thân thể mặc cho nước mưa vô đập, lạnh, ướt, mệt mỏi, miệng vết thương đau đớn... Giờ khắc này đan vào cùng một chỗ. Trên biển đêm tối đen này, Tiêu Hoằng đã không còn nhìn thấy thế giới phía trước, càng không biết Thiên Tế Tinh ở nơi nào, có còn xa lắm không?
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã đạn tận lương tuyệt.
Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân của hắn đã đánh đến một khắc cuối cùng, lúc này không thể chối cãi đã là cực hạn.
- Rống!
Một tiếng rít gào mãnh liệt, xen lẫn trong tiếng sấm hỗn loạn, một lần nữa truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.
Trong tiếng sấm rền chớp giật đó, Tiêu Hoằng lờ mờ có thể nhìn thấy, cách chiếc tàu chừng 500 thước dường như có một ngọn núi, từng chút từng chút từ dưới mặt nước biển dâng lên. Tuy nhiên, đó cũng không phải một hòn đảo, mà là một con quái vật lớn. Đêm tối, Tiêu Hoằng không thể thấy rõ rốt cuộc hình dạng nó thế nào, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy lờ mờ, nó giống như một con mực phóng lớn vô số lần.
Trên thân nó mọc dày đặc vòi hút cực lớn, phía trên vòi hút lóng lánh sáng trắng rất mong manh, nhưng ở trong mắt Tiêu Hoằng lại phi thường chói mắt, đang từng chút từng chút tới gần Tiêu Hoằng.
Bên cạnh Tiêu Hoằng đã không còn người nào giúp đỡ, chỉ có một mình Tiêu Hoằng cô độc nằm phía trên boong tàu. Hắn muốn đứng lên, lập tức một vết thương thật sâu phía trên đùi truyền đến cơn đau nhức, thể lực cũng đã tiêu hao hầu như không còn, ý đồ vùng vẫy đứng lên lại lần lượt thất bại.
Đến bước đường cùng!
Thế nhưng, thời điểm này trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có tuyệt vọng, càng không có kinh sợ, chính là cứ như vậy cười cười thoải mái, một bộ dáng không có gì đáng kể.
Đã trải qua đủ loại khốn khổ, giết hại, bị đuổi giết, đồng bạn tử vong, bất khuất phản kháng... Trong lòng Tiêu Hoằng đã trở nên vô cùng cường hãn. Có thể sống đến bây giờ, có thể chỉ bằng vào một chiếc tàu cũ nát mà có thể kiên trì lâu như vậy, đủ để đáng giá rồi!
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng chỉ tươi cười nhìn đám mây đen dầy đặc trên bầu trời kia, mặc cho hạt mưa lạnh lẽo đánh vào trên mặt, trên thân thể... Tiếp theo từng chút từng chút dang hai tay nằm ngang trên boong tàu, vận dụng một tia Ngự lực cuối cũng trong cơ thể, khởi động Hàn Võ.
Ngay sau đó chỉ thấy Hàn băng vạn năm cứng rắn kia, bắt đầu nhanh chóng từ trong tay Tiêu Hoằng lan tràn rộng ra, cuối cùng cả chiếc tàu tính cả boong tàu đồng loạt bị Hàn băng vạn năm bao bọc trong đó, đồng thời không ngừng trở nên dày, dày lên, dày thêm lên.
Cuối cùng hình thành một trái cầu Hàn băng vạn năm thật lớn, không còn nhìn ra hình dáng thân tàu trước đó, giống như một mặt trọng hình phòng hộ bọc thép.
Ở bên trong Hàn băng vạn năm, Tiêu Hoằng nhìn trước mặt rơi vào cảnh tối đen, tiếng sấm, tiếng mưa rơi... Toàn bộ biến mất, bốn phía trở nên một mảnh yên tĩnh, cuối cùng từng chút từng chút, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Hàn băng bọc thép này, cũng là Tiêu Hoằng có thể làm được một bước cuối cùng, về phần kế tiếp sẽ như thế nào? Tiêu Hoằng đã không thể quản tới, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật đã. Tiêu Hoằng thật sự quá mệt mỏi rồi, cái gì đều không nghĩ tới, cho dù rốt cuộc không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cùng lúc đó, con mực cực lớn đã tới bên cạnh thân tàu, vô số cái vòi hút cực to lớn đã hút dính trên mặt Hàn băng vạn năm, hấp lực thật lớn thậm chí làm cho Hàn băng vạn năm vô cùng cứng rắn đã có vài vết nứt, những cái miệng hút ẩn trên những cái vòi cũng từng chút từng chút phá vỡ lớp Hàn băng vạn năm, từng mảnh từng mảnh cắn xuống, dường như cũng không nóng nảy, giống như nó đang kiên nhẫn ăn quả hạch đào, trước lột bỏ lớp vỏ cứng.
Nhưng mà, ngay lúc con mực lớn hết sức chuyên chú gặm lớp Hàn băng vạn năm, trong đám mây đen dầy đặc trên bầu trời, bỗng nhiên hình thành một lốc xoáy vô cùng khổng lồ, đồng thời dường như có chứa hấp lực thật lớn hút nước biển lên bầu trời mây đen dầy đặc kia, hình thành vô số lốc xoáy trên biển.
Vô số tia chớp tàn sát bừa bãi, giờ khắc này, dường như cũng tụ tập lại một chỗ.
Sau một lát, bên trong tầng mây thật dày đột nhiên hình thành một bàn tay thật lớn đen nhánh, phía trên đan xen vô số tia chớp.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, bàn tay này liền từ trên trời hạ xuống nắm trái cầu Hàn băng vạn năm thật lớn kia, mang theo nửa thân mình con mực, đập thật mạnh xuống nước biển, lập tức trên mặt biển nổi sóng to gió lơn cuồn cuộn, bọt nước văng khắp nơi!
Từ trên bầu trời nhìn xuống, thậm chí có thể nhìn thấy, ở dưới lực đánh xuống thật lớn đó, nước biển đều bị đánh tách ra, thẳng tới đáy biển, hình thành một dấu bàn tay vô cùng to lớn.