Ma Ngân

Đến Nơi!


trước sau

Ở trong mắt thường nhân, chiếc tàu lớn kia giống như con quái vật, bao bọc lớp Hàn băng vạn năm thật dày, ở dưới lực đánh của chưởng ấn, kéo theo các vòi con mực ước chừng nhảy lên trăm thước cao, sau đó rơi xuống trong nước biển, rồi chậm rãi nổi lên.

Về phần con mực cực lớn kia, tính mạng đã đi đời.

Đồng thời, lại nhìn phía trên mặt biến, bóng đen kia cứ như vậy đứng treo lơ lửng giữa trời. Bởi vì đeo mặt nạ nên cũng không nhìn thấy vé mặt hắn như thế nào. Lúc này hắn chỉ nhẹ giơ tay lên, phi thường tùy ý phất một cái về hướng phương bắc.

Lập tức, một cái cơn sóng gió động trời, cuồn cuộn nổi lên cuốn trái cầu Hàn băng vạn năm thật to kia, lập tức phóng vọt về phía chính bắc Thiên Tế Tinh.

Về phần bóng đen, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Thiên Tế Tinh, ở Lý Hải Quận vào buổi sáng.

Nơi này ở vào mặt phía đông Thiên Tế Tinh, liên hệ duy nhất với ngoại giới chính là Lý Tư Giai Nội Hải mênh mông vô bờ trước mắt kia, các mặt khác toàn bộ đều là lãnh thổ quốc gia Thiên Tế Tinh, bắc tiếp giáp Phong Cốc Quận, nam gặp Lập Đốn Quận, mặt phía tây giáp giới với Tử La Lan Thành.

Trên cơ bản có Lý Tư Giai Nội Hải, Lý Hải Quận gần như chính là quận an bình nhất ở Thiên Tế Tinh, tương đối mà nói coi như là khu vực an toàn nhất.

Bởi vậy, binh sĩ Lạc Đan Luân ở quận này gần như chỉ có 5 vạn quân, so với các quận khác, quân số có thể nói ít đến đáng thương.

Giờ phút này ở bờ biển có hơn một trăm tên binh sĩ Lạc Đan Luân, đang tuần tra ở phía trên vách đá thấp bên bờ biển, trong tay Chiến Văn hoặc là Văn Khí, cũng đều là rất tinh xảo.

Đây cũng là thói quen theo đuổi tinh phẩm kế thừa của người Lạc Đan Luân. Tuy nhiên, dù vũ khí trong tay không tệ, nhưng người nào cũng gây như que củi, hai mắt lõm sâu.

- Nhâm Kỳ đội trưởng! Ngài mau nhìn xem nơi đó!

Đúng lúc này, một binh sĩ Lạc Đan Luân dáng người gầy yếu, chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, đi tới bên cạnh một gã nhân thân khoảng gần bôn mươi tuổi, chỉ vào một chỗ bờ biển nói.

Người nam nhân được gọi là Nhâm Kỳ này, theo ngón tay tên binh sĩ nhìn lại, chỉ thấy ngoài mấy trăm thước phía trên một chỗ bài biển, một trái cầu băng màu đỏ cực kỳ to lớn, đang nằm lại ở trên đó.

Phía trên trái cầu băng có vô số vết rách, có chỗ đã bóc ra, vùi chỗ còn bám vào vòi của con mực cực lớn, nhìn qua rách tươm.

- Đó rốt cuộc là cái gì vậy?

Nhâm Kỳ kìm không được lẩm bẩm một câu, đồng thời hơn một trăm tên binh sĩ khác, cũng đã trở nên cảnh giác lên.

Bãi biển này, thi thể linh thú trôi tới cũng có thể nhìn thấy thường xuyên. Nhưng vật ở trước mắt này xem ra có chút quái dị.

Trầm tư trong chốc lát, Nhâm Kỳ liền mang theo mấy chục tên binh sĩ thật cẩn thận nắm chặt Văn Khí hoặc là Chiến Văn, từng chút từng chút tới gần.

Đi tới trước quả cầu băng giống như ngọn núi nhỏ này, binh sĩ Lạc Đan Luân ngửa đầu nhìn lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh dị.

Hiện giờ đang là cuối mùa hạ, Lý Tư Giai Nội Hải cũng không phải là vùng biển băng giá, như thế nào có một khối băng xuất hiện, thật sự có chút rất đột ngột khó hiểu.

- Đội trưởng! Bên trong khối băng này dường như có cái gì đó!

Lại một gã binh sĩ Lạc Đan Luân nói. Đồng thời chỉ chỉ một cái khe lớn thông suốt trên mặt quả cầu băng.

Theo cái khe này nhìn vào, có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng một chiếc tàu.

Có phát hiện như vậy, ánh mắt Nhâm Kỳ hơi động, tiếp theo liền từ sau lưng lấy ra một cây Ma Văn búa, tiếp theo dùng sức bổ vào vết nứt trên mặt Hàn băng vạn năm!

“Keng!

Một tiếng vang giòn tan qua đi, quả cầu băng không nhúc nhích chút nào, thậm chí cũng không có rớt xuống một chút vụn băng nào, ngược lại Ma Văn búa xuất hiện một vết nứt.

Một màn như vậy không khỏi làm cho Nhâm Kỳ, cùng với tất cả binh sĩ Lạc Đan Luân, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, loại băng này dường như còn cứng rắn hơn so với kim cương, khẳng định đây không phải là hàn băng bình thường.

Bởi vì binh sĩ nơi này, không sai biệt lắm đều biết chữ từ nhỏ, đối với Hàn băng vạn năm màu đỏ như máu, hoàn toàn không có nhận thức trực quan gì, mặc dù có nghe nói qua nhưng trong lúc nhất thời cũng không có nghĩ tới phương diện kia.

Trái lại Nhâm Kỳ, nhìn xem Ma Văn búa trong tay xuất hiện một vết nứt, trong lòng đau xót không thôi, hết tám phần lần này phải đại tu lại.

- Đi! Thông báo với Quận trưởng đại nhân, mời hắn đến nhìn thử xem!

Nhâm Kỳ quay sang tên binh sĩ bên cạnh, ra lệnh.

Binh sĩ gật đầu, sau đó phát ra lời kêu gọi Quận trưởng.

Quận trưởng của Lý Hải Quận, đồng dạng cũng là một thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tên là Cơ Ma. Tuy nhiên, Cơ Ma đã sắp bước vào tuổi già, nếu không phải lúc trước Phất Lạc bị bắt, nói vậy hắn đã tiến vào trưởng lão viện làm một ít chuyện thoải mái nhẹ nhàng rồi.

Tiếc rằng, sau khi Phất Lạc bị bắt rốt cuộc tìm không được người thích hợp làm Quận trưởng. Nếu đề bạt người mới? Để hẳn có khả năng cùng ngồi cùng ăn với Tống Táng kỵ sĩ đoàn? Điều này cũng khó ăn khó nói!

Tuy rằng người Lạc Đan Luân không nói cái gì tư lịch từng trải, nhưng nếu từng trải kém quá mức cách xa, cho dù người của Tống Táng kỵ sĩ đoàn có thể không nghĩ tới, thì Quận trưởng kinh nghiệm thấp kém đó hết tám phần cũng không chịu nổi.

Theo tin tức phát ra nửa phút, lại nhìn phía trên vách đá thấp liền xuất hiện một lão già, lưu giữ chòm râu hoa râm, một thân mặc trường bào màu vàng đất, bàn tay hơi khô héo cầm một cây gậy, mặt trên đeo một cái vòng đá có tạo hình Ma Văn.

Hắn đúng là Quận trưởng Cơ Ma, được cho là một Quận trưởng thanh nhàn nhất trong Thiên Tế Tinh.

Nhìn thấy một quả cầu băng to lớn màu do dưới vách núi kia, vốn hai mắt khô héo của Cơ Ma đột nhiên vừa động, trong lòng không kìm được chính là “bộp” một chút, đối với Hàn băng vạn năm màu máu, Cơ Ma sao có thể không biết?

Đối với chuyện tiểu Cáp Thụy Sâm, Cơ Ma cũng phi thường rõ ràng.

Chẳng lẽ đám đứa nhỏ kia là từ trên biển trôi tới đây?

Không có dừng lại lâu, Cơ Ma lập tức tung mình nhảy xuống, chậm rãi từ phía trên vách đá nhẹ nhàng hạ xuống dưới. Ngay sau đó, liền bước nhanh đi tới gần quả cầu băng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút Hàn băng vạn năm màu máu, Cơ Ma có thể trăm phần trăm khẳng định, đây là Hàn băng vạn năm của Đại Ngự Sư.

Phát hiện này không khỏi làm cho trong mắt Cơ Ma hiện lên một chút vẻ bất an. Sau đó không hề dừng lại lâu, chỗ lòng bàn tay Cơ Ma đột nhiên lóe ra một chút ánh sáng nhạt, rót vào trong theo cái khe nứt trên quả cầu hàn băng.

“Rắc!

Mười mấy giây sau, truyền đến một tiếng vang băng nứt, quả cầu băng trực tiếp
bị phá vỡ một mảng lớn. Ngay sau đó Nhâm Kỳ dẫn theo binh sĩ Lạc Đan Luân tiến vào trong đó.

Xuyên qua lớp băng thật dày, tiến vào bên trong thân tàu, đầu tiên ánh vào trong mắt Nhâm Kỳ, chính là Tiêu Hoằng nằm ở trên boong tàu hai tay dang ra ép sát boong tàu, chiến bào trên người đã rách tung toé, toàn thân lại lớp lớp vết thương.

Nói không khoa trương chút nào, nhìn thấy một màn như vậy, khóe miệng Nhâm Kỳ co giật mấy cái, cảnh tượng này... Thật thảm.

Bước nhanh tới, Nhâm Kỳ liền thăm dò hơi thở của Tiêu Hoằng, lại sờ sờ chỗ động mạch cổ, vẫn còn đang nhảy, chỉ là phi thường suy yếu.

- Hắn còn sống!

Nhâm Kỳ nhỏ giọng nói, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thấy, từ trong lớp quần rách toạc của Tiêu Hoằng, lộ ra chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.

Đối với Hàn băng vạn năm đỏ như máu, Nhâm Kỳ không có hiểu biết trực quan, nhưng với chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, Nhâm Kỳ còn là phi thường quen thuộc. Ờ Thiên Tế Tinh, tùy ý có thể nhìn thấy đồ án của chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.

- Đây rốt cuộc là thật hay giả?

Nhâm Kỳ lẩm bẩm nói một câu, đồng thời theo bản năng lấy tay chạm nhẹ vào chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.

“Xoạt!

- A!

Gần như ngay thời điểm tay Nhâm Kỳ vừa mới chạm vào chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, Nhâm Kỳ liền cảm nhận được chuỗi trang sức Hoàng Kỵ trực tiếp phát ra một luồng hơi cực nóng, không khỏi làm Nhâm Kỳ kêu lên một tiếng, lại nhìn đầu ngón tay đã hình thành một vết cháy xém.

Một màn như vậy, không khỏi làm Nhâm Kỳ cảm nhận được một điều: Thứ này thực rất có thể là đồ thật, hơn nữa thần thánh không thể xâm phạm, đồng dạng dường như cũng đại biểu cho điều gì đó.

- Hãy thật cẩn thận nâng người này ra ngoài, phân phó cho Dược sư của chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng!

Nhâm Kỳ cũng không dừng lại lâu, trực tiếp ra lệnh. Sau đó liền mang theo binh sĩ Lạc Đan Luân còn lại, tiến vào sâu bên trong thân tàu.

Kết quả không thấy không biết, vừa thấy thật sự bị dọa cho nhảy dựng lên: Chỉ thấy bên trong thân tàu, máu tươi và nước biển trộn lẫn vào nhau, đông nghịt thành viên đội quân tù nhân mặc áo giáp da lông sói rách nát tả tơi nằm ngổn ngang ở trong đó, người nào người đó hầu như đều trong tình trạng hấp hối.

Cảnh tượng thảm thiết như thế, cho dù là từng tham dự đại chiến giữa Thiên Tế Tinh và Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cũng không thường nhìn thấy.

Không kìm được mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân đều cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng một trận khô khốc. Chỉ từ tình hình trước mắt dường như có thể tưởng tượng được, những người này rốt cuộc đã trải qua chiến đấu thảm thiết như thế nào.

- Đừng làm chuyện vô nghĩa, mau mau, kêu thêm người lại đây! Mấy người các ngươi cẩn thận một chút, chuyển toàn bộ những người này đến sở điều trị gần nhất, đồng thời báo cáo gấp chuyện này cho Quận trưởng đại nhân!

Thời điểm này phản ứng của Nhâm Kỳ cũng coi như bình tĩnh.

Tiếp theo sau Lý Hải Quận liền phái tới thêm 1000 tên binh sĩ, cùng với 100 Dược sư, chạy tới bên cạnh bờ biển, một đường sơ cứu, đồng thời chuyển tới sở điều trị gần nhất.

Tuy rằng Thiên Tế Tinh hiện giờ đã tới bên bờ đường cùng, nhưng dù vậy, trình độ các hạng mục vẫn duy trì theo truyền thống ưu tú của người Lạc Đan Luân, chính là còn nghiêm túc, cũng không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, làm việc nghiêm cẩn.

Từ sở điều trị ở gần bờ biển này là có thể nhìn ra được, hoàn toàn là xây bằng đá tảng màu vàng nhạt, một tòa lầu năm tầng phi thường tinh xảo, bên trong sân cũng là cây cối đủ loại kiểu dáng, phi thường tinh mỹ, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, cũng không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Trang trí bên trong cũng như thế, không có gì xa hoa, nhưng rất sạch sẽ.

Tiêu Hoằng cùng với thành viên đội quân tù nhân, toàn bộ đều được đưa vào trong đó, sở điều trị cũng bắt đầu công việc lu bù cả lên.

Bởi vì đầu bạc trắng của Tiêu Hoằng kia dễ làm người khác chú ý, cùng với chuỗi trang sức Hoàng Kỵ ở trước ngực, Cơ Ma đã có thể xác định, Tiêu Hoằng chính là tiểu Cáp Thụy Sâm trong tin tình báo trước đó. Chỉ có điều làm cho Cơ Ma cảm thấy rung động chính là: Không ngờ nhóm người này đi đường Lý Tư Giai Nội Hải tới đây, mà lại còn sống.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đã được đưa vào một gian phòng bệnh bên trong tầng năm, Dược sư Sở trưởng chủ quản sở điều trị này chính là Hi Kim, tuổi quá trung niên, lưu giữ một chòm râu chỉnh tề, đeo một bộ mắt kính Ma Văn, là Dược sư Đại Ngự Sư cấp hai.

Đối với người bệnh đưa tới này rốt cuộc có lai lịch gì, trong lòng Hi Kim đã hiểu rõ. Hắn vội bước tới giường bệnh cởi bò áo khoác cho Tiêu Hoằng, sắc mặt Hi Kim không kìm được giật giật mấy cái.

Chính là nhìn thoáng qua, trên thân thể Tiêu Hoằng vết thương mới cũ không dưới ba mươi chỗ, dày đặc dọc ngang.

Trong đó vết thương trên đùi càng làm cho người ta sợ hãi, còn có phía trên bả vai, một chỗ miệng vết thương lại rõ ràng là dùng lớp vỏ ngoài dây mây tước thật nhỏ khâu lại.

Loại khâu này trông rất hợp lý, nhưng lại làm cho người ta trông thấy mà phát lạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện