Cái tên này, rốt cuộc làm sao kiên trì được tới đây?
Hi Kim khẽ thì thầm, tiếp theo bắt đầu điều trị cho Tiêu Hoằng từng chút một, mở ra những vết thương mà Tiêu Hoằng dùng sợi mây tước tự mình may lại, sau đó dùng biện pháp điều trị chính quy. Cùng may, đa số đều là vết thương ngoài da.
Ờ tầng trệt sở điều trị, đang tiến hành trị liệu cho các tù nhân còn sống sót.
Cơ Ma ở lại sở điều trị một lúc, xác định không có vấn đề lớn, liền trực tiếp đi ra, thông qua khe nứt không an đến thành Tử La Lan.
Ở Đại Vệ Vương Thính, Lạc Lý Tư đã sớm biết được tình trạng của Tiêu Hoằng, nhất thời không thể tin được vào tai mình. Băng qua biển nội địa Lý Tư Giai, tiến vào Thiên Tế Tinh, đây là chuyện mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
Thực tế dù là phía Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ngàn năm qua cũng chỉ có những ghi chép xuyên qua thành công tính trên đầu ngón tay.
Thấy Cơ Ma chống gậy đi tới, Lạc Lý Tư trên vương tọa không khỏi thẳng người, vội hỏi:
- Tình huống thế nào?
- Cũng còn may, chỉ là thương thế không nhẹ. Mặt khác, chúng ta còn phát hiện một người, hình như là Phất Lạc, chẳng qua bị vô số tra tấn, nhưng thương thế tốt hơn.
Cơ Ma chầm chậm nói.
Nghe thế, trong đôi mắt đục ngầu của Lạc Lý Tư không khỏi lấp lánh ánh sáng vui mừng.
Đã thật lâu rồi, Thiên Tế Tinh không nhận được tin tức tốt như thế.
- Đi, dẫn ta đi xem đứa nhỏ kia.
Lạc Lý Tư nói xong, chống gậy đứng lên, không cần người dìu, giống như trẻ ra mấy tuổi.
Theo khe nứt không gian đi sở điều trị bên bờ biển, Lạc Lý Tư coi như lần đầu tiên gặp được Tiêu Hoằng đang nằm trên giường bệnh. Nhìn chuỗi trang sức Hoàng Kỵ trước ngực Tiêu Hoằng, trên mặt Lạc Lý Tư không khỏi toát ra thần sắc từ ái.
- Tuy rằng hắn mang theo chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, nhưng hiện giờ, chúng ta còn không biết hắn có phải người thừa kế Cáp Thụy Sâm hay không.
Cơ Ma nói nhỏ với Lạc Lý Tư, sợ quấy nhiễu Tiêu Hoằng.
- Ta biết, phải để đứa nhỏ này đi Ma Đỉnh Sơn, thăm viếng di thể Cáp Thụy Sâm, mới có thể biết chắc chắn.
Lạc Lý Tư già nua nói, sau đó lấy ra một bình thuốc nhỏ trong tay áo, giao cho Dược sư Hi Kim.
- Hiện giờ thương thế của đứa nhỏ rất nặng, cho nó dùng thứ này đi.
Lạc Lý Tư dặn dò Hi Kim.
Nhìn Lạc Lý Tư đưa ra bình thuốc xanh nhạt, sắc mặt Hi Kim không khỏi biến đổi. Tốt xấu gì hắn cũng là thành viên trọng yếu trong quận Lý Hải, tự nhiên biết cái bình thuốc xanh nhạt của Lạc Lý Tư là gì, đây là Tử Hồn Đan, Lạc Lý Tư đã cất giữ hơn 1000 năm.
Công hiệu của Tử Hồn Đan, chính là có thể tăng mạnh cơ năng thân thể, còn có thể nháy mắt tăng Ngự lực lên cả một mảng lớn, đúng là chí bảo. Lạc Lý Tư cất giữ cả ngàn năm cũng không bỏ dùng được là biết, những tài liệu phối thuốc đều là gặp mà không tìm được, muốn gom đủ, đã khó càng thêm khó.
- Bệ hạ, thương thế của đứa nhỏ này cũng không nặng như ngài nghĩ, dự tính điều dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể khôi phục hoàn toàn, cái này...
Hi Kim hơi do dự, nhìn bình thuốc xanh nhạt kia. Nói thật ra, Hi Kim cùng đau lòng thay Lạc Lý Tư, Tử Hồn Đan đó, cái này là chí bảo mà.
- Dùng.
Lạc Lý Tư chỉ nói một chữ, không lớn lắm, nhưng tuyệt đối kiên quyết.
Cơ Ma ở bên cạnh thấy thế, sắc mặt không ngừng thay đổi, Lạc Lý Tư cố chấp có tiếng, hắn đã quyết định, tám con ngựa cũng không kéo lại được. Mà Lạc Lý Tư lấy ra Từ Hồn Đan, đủ để nói Lạc Lý Tư coi trọng Tiêu Hoằng cỡ nào.
Dù là mọi người còn không thể xác định 100%, Tiêu Hoằng chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm.
Thấy Lạc Lý Tư một mực khăng khăng, Hi Kim cũng không nói thêm, biết không lay chuyển được ý của Lạc Lý Tư, đành phải hai tay tiếp nhận bình thuốc, nhẹ nhàng mở ra.
Bình thuốc vừa được mở ra, cả phòng bệnh liền tràn ngập mùi hương thuốc, khiến người ta như say như mê.
Tiếp theo, Hi Kim cẩn thận đặt viên thuốc Tử Hồn Đan sáng bóng vào miệng Tiêu Hoằng, rót nước để Tiêu Hoằng nuốt xuống.
Khoảng khắc sau, Tiêu Hoằng đang trong hôn mê, thân thể bỗng rung lên, sắc mặt trắng bệch cũng trở nên hồng hào.
Nhìn Tiêu Hoằng như thế, Lạc Lý Tư cười thản nhiên, da mặt cũng nhăn hơn.
- Nếu đứa nhỏ khôi phục thân thể, dẫn nó tới gặp ta. Lạc Lý Tư khẽ dặn một tiếng, liền bước đi.
Hi Kim cúi người nghe lệnh, sau đó tiếp tục điều trị cho Tiêu Hoằng và các thành viên đội quân tù nhân.
Lạc Lý Tư ra khỏi phòng bệnh, đến phòng bệnh Phất Lạc xem một chút, xác định chắc chắn là Phất Lạc, sắc mặt không khỏi rung động. Bộ dạng Phất Lạc hiện giờ đúng là cực kỳ thê thảm, chỉ nhìn mặt thôi thì rất khó nhận ra đây chính là Phất Lạc.
Nhưng mặc kệ thế nào, Phất Lạc còn sống, thành công quay về Thiên Tế Tinh, không có gì làm người ta vui mừng hơn chuyện này.
Đứng ngoài phòng Phất Lạc khoảng 10 phút, Lạc Lý Tư mới chầm chậm bước đi.
Một ngày đêm trôi qua, Thiên Tế Tinh lại tới buổi sáng, chẳng qua bình mình chỗ này không có ánh mặt trời, chỉ có âm trầm ẩm ướt giá lạnh, nhiệt độ không khí thấp hơn 4-5 độ so với nơi cùng vĩ độ.
- Khụ khụ.
Đang trong hôn mê, Tiêu Hoằng bỗng ho khẽ, ngón tay
co lại.
Đã hôn mê một ngày đêm, Tiêu Hoằng từ từ mở mắt, trần nhà màu trắng đập vào mắt Tiêu Hoằng, dần dần trở nên rõ ràng, trong bụng có dòng nước ấm áp không ngừng chảy qua thân thể, làm cho Tiêu Hoằng có phần kinh ngạc. Bản thân hắn là Dược sư, theo lý mà nói, ở trong trạng thái này, không nên có cảm giác thoải mái như thế.
Hơi quay đầu, dụng tới những vết thương mới khép trên người, làm cho Tiêu Hoằng hơi đau đớn, Tiêu Hoằng có thể nhìn mọi đồ vật trong phòng, bên cạnh là máy theo dõi, biểu hiện tình trạng thân thể Tiêu Hoằng. Ở không xa là bàn làm việc, cùng một chiếc giường trống gấp chăn sạch sẽ.
Ngoài cửa sổ có phần âm trầm, cây cối cao to đang lắc lư trong gió, dù là không có ánh mặt trời, nhưng tô thêm một phần im lặng thoải mái, làm người ta có cảm giác an lành. Cảm giác này, khiến cho Tiêu Hoằng luôn đi ra từ trong đống người chết, cảm giác rất thoải mái.
- Nơi này là chỗ nào?
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, tiếp theo dùng sức ngồi dậy. Chỉ là khiến Tiêu Hoằng thêm bất ngờ, đó là bị trọng thương, hôn mê hồi lâu, thân thể lại không có chút suy yếu kiệt sức, ngược lại cảm giác tràn đầy sức lực.
Nếu không phải trên người mấy chục vết thương to nhỏ đang nhắc nhở, Tiêu Hoằng thật có một loại cảm giác như được ngủ một giấc ngon lành sau cơn mỏi mệt.
- Ngươi tỉnh rồi?
Trong lúc Tiêu Hoằng đang kinh ngạc, Hi Kim bước từ bên ngoài vào, sắc mặt lạnh nhạt toát ra một chút quan tâm.
- Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Ta mê man đã bao lâu rồi?
Tiêu Hoằng trực tiếp ném ra một đống câu hỏi, mặt đầy khó hiểu.
- Ngươi mê man bao lâu? Chúng ta cũng không biết, nhưng từ lúc chúng ta phát hiện ngươi ở bờ biển quận Lý Hải, đến giờ đã một ngày đêm rồi.
Hi Kim xỏ tay vào túi áo, bình thản đáp.
- Quận Lý Hải? Nơi này là Thiên Tế Tinh?
Sắc mặt Tiêu Hoằng chợt động, hỏi tiếp.
Hi Kim không đáp, khẽ gật đầu.
- Cuối cùng cùng đến.
Tiêu Hoằng thì thào, tiếp theo liền trở nên căng thăng, vội vàng hỏi:
- Người của ta? Bây giờ sao rồi?
- Có thể sống sót, đều còn sống, tổng cộng 500 người. Ngươi dùng Hàn băng vạn năm bịt kín vết thương, phương pháp rất tốt, hẳn là ngươi cùng có trụ cột Dược sư?
Hi Kim vẫn thản nhiên đáp.
Nghe thế, Tiêu Hoằng mới thả lỏng, sau đó khó hiểu hỏi:
- Các ngươi đã dùng phương pháp gì điều trị ta, trong cơ thể ta vẫn có một dòng nước ấm đang chạy.
- Tử Hồn Đan.
Hi Kim nói thẳng.
- Tử Hồn Đan?
Nghe thế, Tiêu Hoằng không khỏi nhướng mày, kinh ngạc không thể tin nổi. Hẳn cũng biết Tử Hồn Đan là gì, nó là tuyệt thế trân bảo.
- Dùng Tử Hồn Đan trị liệu cho ta? Thật là quá đáng đi chứ?
Tiêu Hoằng tràn đầy kinh ngạc.
- Đây là ý của Lạc Lý Tư bệ hạ, đó là thứ ngài ấy cất giữ ngàn năm, cũng là một viên duy nhất Thiên Tế Tinh.
Hi Kim lại nói tiếp. Nói thật, đến bây giờ hắn vẫn còn thấy đau lòng. Đúng thế, nếu Tiêu Hoằng là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, là người rất quan trọng, nhưng chỉ cần không có địch ý, người Lạc Đan Luân cũng sẽ đối đãi tử tế.
Nhưng chỉ vì làm cho Tiêu Hoằng khôi phục nhanh hơn, liền trực tiếp dâng lên Tử Hồn Đan vô giá, không khỏi xa xỉ quá đi chứ.
Tiêu Hoằng cũng nghe qua đám người Thiết Nam nói qua Lạc Lý Tư, cho nên cũng không xa lạ. Mà nghe được Thiên Tế Tinh chỉ có một viên Tử Hồn Đan, hơn nữa còn cho mình dùng, không khỏi làm Tiêu Hoằng cảm thấy được sủng mà sợ.
Đồng thời Tiêu Hoằng cùng kiểm tra Ngự lực cua mình, kết quả liền bị dọa. Thoáng cái, Tiêu Hoằng cảm nhận được Ngự lực có tăng trường rất lớn, vọt tới 18. 722 cổ, tăng lên đến 3000 cố, chí cằn thêm 1000 cổ nữa là có thể đạt tới trình độ Đại Ngự Sư cấp hai.
Hiển nhiên Tiêu Hoằng không phải dùng Tử Hồn Đan bình thường, mà là một viên Từ Hồn Đan đinh cao còn được Ngự lực tẩm bổ.
Phát hiện điều này, tâm tình Tiêu Hoằng không biết là hưng phấn hay có gì khác. Nói ngắn lại, Tiêu Hoằng biết mình thiếu người ta ân tình rất lớn.