Ma Ngân

Cũng Không Phải Vật Phàm


trước sau

Ngay lúc Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã nổi lên mạch nước ngầm bốn phía, trái lại ở Thiên Tế Tinh vẫn đang vững vàng có thứ tự phát triển các phương diện.

Cứ như vậy, thời gian một tuần vội vàng mà qua.

Ở nơi Cáp Thụy Sâm tu luyện, Tiêu Hoằng như trước đang ngồi xếp bằng ở trên tấm đệm ở lầu hai, cuối cùng một hạt Vặn đan ngậm đã được Tiêu Hoằng dùng, hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 24998 cổ, còn có hai cổ là có thể chính thức bước vào Đại Ngự Sư cấp ba. Giờ khắc này, Tiêu Hoằng đang hết sức chăm chú, tiến hành đến bước cuối cùng.

Có thể nói, tưởng tượng đến bên trong Hàn Võ che dấu thứ gì đó, tâm tình Tiêu Hoằng liền có một loại khẩn cấp thành tựu Đại Ngự Sư cấp ba. Tuy nhiên, bản thân Tiêu Hoằng rất rõ ràng, càng sắp đến gần thành công, lại càng không được nôn nóng.

Bởi vậy, thời điểm này, Tiêu Hoằng chỉ cố để cho tâm tính bảo trì bình thản, khoanh chân ngồi phía trên đệm, không nhúc nhích, tâm tình trầm tĩnh như nước.

Thời gian trôi qua hai mươi phút, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng rốt cục lên tới 25000 cổ, hoàn toàn triệt để thành tựu Đại Ngự Sư cấp ba!

Đồng thời Tiêu Hoằng cũng lập tức cảm nhận được, Ngự lực hóa sương mù trong cơ thể, đã bắt đầu rõ ràng trở nên kiên cố hơn lên, đồng thời tràn ngập một lực lượng kỳ dị, mà lực lượng này đúng là lực lượng không gian.

Nói cách khác, đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba thì miễn cưỡng có được lực lượng có thể quấy động không gian.

Có phát hiện như vậy, khóe miệng Tiêu Hoằng không kìm được co giật mấy cái, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Tuy nhiên, cũng không có tùy ý làm bậy, như trước hết sức chuyên chú khoanh chân ngồi ở trên đệm.

Bởi vì dược tính của Văn đan ngậm cũng chưa có hoàn toàn tan đi, Tiêu Hoằng chỉ có thể tiếp tục ổn định tâm thần, tiến thêm một bước tu luyện, đồng thời cố ý để chính mình dành lại một bộ phận Ngự lực cần thiết để thăng cấp Hàn Võ.

Lại một giờ qua đi, đợi dược tính viên ngậm toàn bộ tan hết, Tiêu Hoằng mới chậm rãi mở ra hai mắt, Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 25010 cổ.

Cầm lấy khăn mặt màu trắng giặt sạch trong bổn nước ở bên cạnh, Tiêu Hoằng liền lau sạch mồ hôi trên mặt và trên cổ. Sau đó thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, để cho mình buông lỏng một chút.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng không có ngừng lại lâu, khẩn cấp lấy ra Hàn Võ cầm trong lòng bàn tay, cũng từng chút từng chút rót Ngự lực trong cơ thể vào trong đó, bắt đầu tiến thêm một bước hòa tan năng lượng như biển ở bên trong Hàn Võ, ý đồ tìm hiểu bên trong biển năng lượng kia, rốt cuộc phong ấn thứ gì?

Theo biển năng lượng Hàn Võ không ngừng hòa tan, Tiêu Hoằng cũng đã có thể từng chút từng chút phát hiện, trong biển năng lượng đóng băng dân dân hiện ra một vật thể giống như cái mỏ neo, chỉ có điều có vẻ thon dài hơn rất nhiều, quái dị hơn rất nhiều, hiển nhiên chỉ là hình dạng hơi giống như mỏ neo, nhưng tuyệt đối không đơn giản như cái mỏ neo.

Vài giây sau, theo biển năng lượng tiến thêm một bước bị Tiêu Hoằng hòa tan, thời điểm này, Tiêu Hoằng liền có thể phát hiện rõ ràng: Một thanh vũ khí kỳ quái có dạng mỏ neo từ trong biển năng lượng dần lộ ra, làm cho người ta có cảm giác vô cùng to lớn. Tuy nhiên, bởi vì đây chỉ là thông qua cảm giác Ngự lực, cộng thêm là ở bên trong Hàn Võ, nên Tiêu Hoằng cũng không thể phán đoán ra chiêu dài thực tế của nó, phía trên dầu mút tay cầm mỏ neo có màu đỏ và màu xanh đậm đan xen vào nhau, còn có một bàn tay thật lớn nắm lấy vũ khí kỳ quái giống như mỏ neo này.

Mà bàn tay này giống như tay người, đều có năm ngón tay, nhưng lớp da thì đỏ như máu, phía trên lớp da rách nát lộ ra xương trắng dày đặc.

- Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Tiêu Hoằng ngồi xếp bằng ở trên đệm, khép hờ hai mắt, kìm lòng không được bật thốt ra như thế, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Nhưng mà ngay lúc Tiêu Hoằng còn muốn tiến thêm một bước thăm dò, lại đột nhiên phát hiện Hàn Võ đã thăng cấp hoàn thành, đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba, không thể tiếp tục tiến thêm một bước tìm hiểu rõ, bàn tay to lớn nắm vũ khí kỳ quái kia, rốt cuộc là thứ gì?

Tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến thế thôi.

Mở ra hai mắt, thật cẩn thận gắn lại Hàn Võ vào bên trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, Tiêu Hoằng mới từng chút từng chút từ trên mặt đất đứng lên, sau đó dùng lực uốn thắt lưng một cái.

Tuy rằng trải qua một buổi sáng tu luyện, cùng với thăng cấp cho Hàn Võ, Ngự lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, nhưng theo Tiêu Hoằng uốn éo thân mình, chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn ngập một nguồn lực lượng vô cùng kỳ lạ, cuồn cuộn không ngừng quanh quẩn trong cơ thể Tiêu Hoằng. Đây chính là lực lượng không gian.

Tuy rằng chỉ là lực lượng không gian sơ cấp nhất, nhưng đối với người thường mà nói, tuyệt đối là cao cao tại thượng, xa không thể với tới.

Nếu nói đạt tới Đại Ngự Sư đã là người phi thường, như vậy đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba so với người phi thường còn cao hơn một bậc, đã không ngừng tới gần Ngự Hồn lão quái.

Hoạt động thân thể vài cái, đi theo bậc thang xuống dưới lầu, Tiêu Hoằng liền thấy một mâm thức ăn cứ như vậy lẳng lặng đặt ở phía trên bàn gỗ. Các món ăn trên mâm vẫn như trước rất đơn giản, một chén mì lúa mạch xanh, còn có hai cái bánh kẹp thịt và rau dưa.

Mà mì lúa mạch xanh này, cũng là thức ăn truyền thống của chủng tộc Lạc Đan Luân, mỗi khi tới đêm trước Thánh Nguyên Tiết, từng nhà đều sẽ làm loại mì này, để nghênh đón mùa xuân sắp đến, mặt đất sắp sống lại. Mà truyền thống này cũng đã kéo dài không biết mấy ngàn năm. Đường như cổ xưa cùng thời với Thượng Chung.

Ngồi trên chiếc ghế giản dị, ngửi mùi mì lúa mạch xanh, lại cho vào một ít hành thái nhỏ, Tiêu Hoằng liền bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn vào. Tuy rằng đã đến gần cuối đông, nhưng nhiệt độ không khí nơi này vẫn còn rét lạnh. Sau lúc tu luyện buồn tẻ, có thể ăn vào một chén mì nóng như vậy, cũng là một chuyện thích ý không còn gì bằng.

Vài phút qua đi, Tiêu Hoằng nuốt ngấu nghiến như hổ đói ăn xong một chén mì lớn cùng với hai cái bánh, chỉ cảm thấy dạ dày đang lạnh giá, tràn đầy hơi ấm cuồn cuộn.

Hơi nhắm mắt dưỡng thần một chút, nghỉ ngơi chừng nửa tiếng, lại lật xem một chút về chế tạo Ma Văn không gian, Tiêu Hoằng mới chậm rãi đứng dậy phủ thêm áo choàng, đi ra nơi tu luyện.

Giờ phút này
bầu trời đã bay xuống điểm điểm bông tuyết. Tuy rằng tới gần cuối đông, nhưng nhiệt độ không khí dường như không có một chút ý tăng lên, giờ phút này nhiệt độ ở Tử La Lan Thành, đại khái quanh quẩn một chỗ ở mười mấy độ dưới 0, từng luồng gió nhẹ thôi qua, bông tuyết trên mặt đất lại lần nữa bị cuốn lên.

Ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời âm trầm, Tiêu Hoằng liền đội lên đầu mũ nối liền áo, lẳng lặng bước ra ngoài bức tường hợp kim, đi thẳng tới sân huấn luyện Ma Văn rộng lớn ở gần nơi tu luyện.

Dĩ vãng nơi này là sân huấn luyện Ma Văn của Cáp Thụy Sâm cùng với Tống Táng kỵ sĩ đoàn chuyên dùng, hiện giờ trở thành một chỗ sân huân luyện của thủ vệ quân vương điện. Phóng mắt nhìn tới, phía trên sân kim loại mềm to lớn kia, Ma Văn thu thập khí hình trụ lớn có nhỏ có san sát trong đó. Ở một bên quảng trường rộng lớn này còn có mấy gian phòng nghỉ xây bằng đá tảng.

Bởi vì hiện tại vừa mới đi vào buổi chiều, bởi vậy nơi này rất vắng vẻ, chỉ là ở trong phòng nghỉ, có hai gã thủ vệ quân vương điện vừa ăn mì, vừa trò chuyện với nhau.

Thấy sân huấn luyện rộng lớn như vậy không có ai, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới trung tâm sân huấn luyện, đồng thời lại một lần nữa khởi động Hàn Võ. Trong nháy mắt, phía trên cánh tay Tiêu Hoằng liền bốc cháy lên đỏ như máu, đồng thời giờ khắc này, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, năng lượng thể bao bọc trên cánh tay, hình dáng đã trở nên càng thêm rõ ràng, phảng phất giống như một cái ma trảo có màu vàng mờ nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác rất non nớt.

- Đây lại là cái gì nữa?

Tiêu Hoằng lộ vẻ mặt mù mịt! Giờ khắc này, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm thụ được, bên trong Hàn Võ này cất giấu quá nhiều bí mật, thậm chí Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được bí mật này rất có thể là kinh người lắm đây!

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng không có dừng lại lâu, liền bắt đầu sử dụng Ngự lực bản thân thăm dò Hàn Võ, sau đó dựa theo bản năng từng chút từng chút điêu động Hàn Võ.

“Bá!

Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng kích hoạt kỹ năng mới của Hàn Võ, chỉ thấy phía sau Tiêu Hoằng đột nhiên xuất hiện một cái chuôi kiếm thật lớn, mà chuôi kiêm này nếu so với Băng Tín Ngưỡng còn lớn hơn gấp mấy lần, làm cho người ta có cảm giác quả thực tỉ lệ không xứng chút nào so với bàn tay của Tiêu Hoằng, cho dù là bàn tay to của Phất Lạc kia, phỏng chừng so ra vẫn còn kém.

Đồng thời, theo Tiêu Hoằng rót Ngự lực cuồn cuộn không ngừng vào bên trong chuôi kiếm này, hơi nghiêng đầu nhìn lại, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy phía trên chuôi kiếm, đã từng chút từng chút bắt đầu mọc dài ra thân kiếm, màu đỏ và màu xanh đậm đan vào cùng một chỗ, nhìn qua cũng không hoa lệ ngược lại nhìn như cũ xưa, thậm chí còn có hơi sứt mẻ.

Ước chừng rót vào bên trong chuôi kiếm này 1000 cổ Ngự lực, Tiêu Hoằng mới giựt mình kinh ngạc phát hiện, thanh cự kiếm phía sau cái chuôi này dài ra chừng hơn hai thước, lại có hình dạng giống như cái mỏ neo, màu đỏ và xanh đậm đan vào thân kiếm, như trước vô cùng cũ kỹ, dường như bị năm tháng ăn mòn ngàn vạn năm.

Hơn nữa càng làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy kinh ngạc chính là, thanh cự kiếm mỏ neo này, cũng không phải từ Hàn băng vạn năm tạo thành, cũng không là thực thể, càng không phải là năng lượng thể, mà là một loại vật chất đặc thù cấu thành.

- Rốt cuộc là chuyện gì đây?

http://truyencuatui.ne

t/Tiêu Hoằng một lần nữa không kìm lòng được bật thốt ra như thế. Có thể nói từ khi Tiêu Hoằng phát hiện biển năng lượng cất giấu các thứ này nọ, từng kiện từng kiện Tiêu Hoằng không thể hiểu được, cứ liên tiếp hiện ra.

Tuy nhiên, dù trong lòng vô cùng kinh dị, nhưng Tiêu Hoằng vẫn chậm rãi vươn tay ra, dùng hai tay cố gắng nắm chặt thanh cự kiếm mỏ neo kia, sau đó liền dùng hết toàn lực trong người vung tới trước một cái.

“Ông!

Theo Tiêu Hoằng huy động thanh cự kiếm mỏ neo, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rành mạch, theo quỹ tích của cự kiếm mỏ neo xẹt qua, không gian đã mơ hô bắt đầu vặn vẹo, dường như muốn cắt mở ra không gian vậy.

Thân kiếm đánh trên trụ Ma Văn to lớn ở trước mặt, trụ Ma Văn kia dường như không có mảy may năng lực chống cự, đương trường nổ nát.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được, mặc dù thanh cự kiếm mỏ neo này, trải qua vô số năm tháng ăn mòn, nhưng dường như cũng có chứa một lực lượng khổng lồ, hơn nữa Tiêu Hoằng có thể cảm thụ được: Đây còn không phải là toàn bộ uy lực của thanh cự kiếm này.

Đồng thời chỉ cần cầm cái chuôi của cự kiếm, Tiêu Hoằng còn có một loại dục vọng không kìm nổi muốn vung lên, dường như câu thông với một cỗ sát phạt khí nào đó.

Cố gắng cử thanh cự kiếm mới mạnh xuống mặt đất.

“Ầm!

Sau một tiếng nổ, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, mặt đất kim loại mềm bằng phẳng kia, đầu tiên là hơi vặn vẹo một chút rồi trực tiếp rạn nứt, sau đó nổ tung lên!

Kim loại mềm kia giống như ở dưới nhiệt độ cực nóng, trong nháy mắt hóa thành vô số nước thép, bắn tung tóe rạ khắp nơi. Đồng dạng dường như đã tỏ rõ cho Tiêu Hoằng biết: Thanh cự kiếm này cũng không phải vật phàm!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện