Thời gian chỉ qua chừng năm giây, chỉ thấy Tiêu Hoằng thất tha thất thểu nắm thanh cự kiếm mỏ neo, quảng trường trung tâm hợp kim ở trước mặt kia đã biến mất một mảng lớn, hình thành một cái hố sâu đường kính ước chừng 50 thước đất đá, bên trong hố sâu đã biến thành một mảng cháy đen.
Không cần bất kỳ súc lực liền dễ dàng có thể đạt tới lực phá hoại như thế, Tiêu Hoằng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Cái này rốt cuộc là gì vậy?
Tiêu Hoằng đã không biết bao nhiêu lần bật thốt ra như thế, bởi vì trong mơ hồ Tiêu Hoằng có thể cảm thụ được thứ này vốn cũng không thuộc về Hàn Võ, bởi vì vật này dường như không có nửa điểm quan hệ với Hàn băng vạn năm. Hơn nữa ở trong tay Tiêu Hoằng, dường như cũng chỉ có thể phát huy ra mấy phần trăm uy lực mà thôi, thậm chí còn không đến.
Trái lại hai gã binh sĩ thủ vệ vương điện đang nghỉ ngơi trong phòng bị thanh âm như thế dọa cho hoảng sợ, trong đó một gã thủ vệ binh vương điện giật mình phun cả sợi mì trong miệng văng bắn ra ngoài.
- Rốt cuộc là ai vậy? Ngay giữa trưa, có thể hay không nề nép một chút, còn không cho...
Không đợi người binh sĩ thủ vệ vương điện này nói hết lời, kết quả thần sắc vừa động, vì ngay lúc đó, ánh mắt bọn họ liền nhìn thấy, nguyên vốn sân huấn luyện vô cùng kiên cố, ngay trung tâm kia đã bị vét sạch, còn có vật thể kỳ quái giống hình mỏ neo kia, cùng với Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải.
Đối với Tiêu Hoằng, thủ vệ quân vương điện sao có thể không biết? Tuy rằng bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ Lạc Lý Tư, nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng, nhân vật cấp bậc vương tử, bọn họ sao có thể dám không cung kính?
Ngay sau đó hai người liền nhìn lẫn nhau, vội vàng đi ra ngoài, liếc mắt nhìn cái hố sâu thật lớn kia, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vô cùng cung kính chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội:
- Vương... Vương tử điện hạ!
Tiêu Hoằng vẫn còn đang trong kinh ngạc mơ hồ khẽ quay đầu lại, nhìn thấy hai gã thủ vệ quân vương điện đứng ở cách đó không xa, đang vô cùng cung kính, không khỏi cố gượng áp chế mối nghi hoặc trong lòng, sau đó từng chút từng chút đình chỉ khởi động Ngự lực, lập tức thanh cự kiếm mỏ neo trong tay cũng theo đó biến mất.
Đồng thời cảm giác bàn tay kỳ dị nắm thanh cự kiếm mỏ neo trước đó, cũng từng chút từng chút tiêu tán đi.
- Đi tìm vài người, thu dọn nơi này một chút!
Tiêu Hoằng quay đầu lại phân phó cho hai gã thủ vệ quân vương điện một câu, liền xoay người đi tới hướng Đại Vệ Vương Thính.
Suốt dọc đường, trên mặt Tiêu Hoằng có thể nói tràn ngập nghi hoặc, trong óc không ngừng nghĩ đến cự kiếm mỏ neo bên trong Hàn Võ kia, cùng với bàn tay vô cùng to lớn kia, rốt cuộc là ai? Vật đó rốt cuộc là cái gì?
Một đường suy nghĩ miên man, qua chừng hai mươi mấy phút chậm rãi đi tới, rốt cục Tiêu Hoằng tới trước cửa Đại Vệ Vương Thính. Hai gã thủ vệ trước cửa vương điện nhìn thấy Tiêu Hoằng, liền khẽ cúi người cung kình chào hắn.
Tiêu Hoằng chỉ lơ đãng nhẹ phất tay áo xem như đáp lại, rồi chậm rãi đi tới cửa Đại Vệ Vương Thính, sau đó vươn tay, thật cẩn thận đẩy ra cửa gỗ to lớn của Đại Vệ Vương Thính.
Chính ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới đẩy cửa ra, một bầu không khí đầy tiếng ồn ào liền ập vào mặt, chỉ thấy bên trong các lão già Tống Táng kỵ sĩ đoàn vẫn như cũ đang tranh luận các hạng mục vấn đề của Thiên Tế Tinh, bên nào cùng cho mình là phải, dường như hợp lại chính là mồm mép.
Không sai, hiện giờ cuộc sống của dân chúng Thiên Tế Tinh có thể nói là rất yên ổn, nhưng tầng lớp trung tâm của Thiên Tế Tinh quả thật là một mảng lộn xộn, mỗi một hạng mục sách lược, dường như đều phải trải qua vô cùng vô tận nước miếng mới có thể quyết định.
Đương nhiên, cho dù nơi này có hỗn loạn mấy đi nữa, cũng còn tốt hơn nhiều so với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Một câu nói của Cao Triết Cơ chính là trực tiếp thông qua toàn phiếu, sau đó hô to Thần phụ anh minh, Thần phụ uy vũ.
Trái lại Lạc Lý Tư ngồi ở phía trên vương tọa, nhìn qua ít nhiều có vẻ rất suy yếu, dường như chỉ lắng tai nghe, mà không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đẩy cửa Đại Vệ Vương Thính đi vào, mười mấy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn bên trong Đại Vệ Vương Thính, mới đều ngậm miệng lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng. Bọn họ không biết Tiêu Hoằng đến đây đến tột cùng có chuyện gì?
Mà Tiêu Hoằng đi đến bên cạnh mấy người này, chỉ hơi cúi mình chào các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, sau đó liền vô cùng im lặng nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư:
- Tham kiến bệ hạ! Tiêu Hoằng đã thành tựu Đại Ngự Sư cấp ba, do đó tới báo cho bệ hạ biết!
Theo Tiêu Hoằng vừa thốt ra câu nói đó, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đều hơi biến sắc, bọn họ còn nhớ rõ thời điểm Tiêu Hoằng thành tựu Đại Ngự Sư cấp hai, đúng là ở một tháng trước, nhưng hiện tại không ngờ lại lập tức đột phá tới Đại Ngự Sư cấp ba.
Tuy nhiên, sau một lát kinh ngạc, trong đó vài lão già Tống Táng kỵ sĩ đoàn, không khỏi nghĩ tới tình hình một tháng trước, Lạc Lý Tư đã thu đi toàn bộ các thứ tốt liên quan về Ngự lực của bọn họ, tiếp theo liền dời ánh mắt “căm thù” kia nhìn ngay vào Lạc Lý Tư.
Lạc Lý Tư ngồi ngả người phía trên vương tọa, nghe nói như thế, bên trong hai mắt đục ngầu không kìm được hiện lên một chút ánh sáng mong manh, thân mình cũng không khỏi ngồi thẳng lên rất nhiều.
- Thật sự à?
Lạc Lý Tư chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, lên tiếng hỏi.
- Phải!
Tiêu Hoằng đáp lại, giọng điệu tràn ngập cung kính.
- Chúng ta, đi...
Lạc Lý Tư bỗng nhiên đứng lên, dùng hết toàn lực chống gậy, hơi có chút tập tễnh vịn tay Tiêu Hoằng đi xuống bậc thềm.
- Quốc vương bệ hạ! Hiện tại thân thể ngài không khỏe, hay là để chúng ta cùng đi với Tiêu Hoằng được rồi!
Một lão thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, bất nhẫn nói với Lạc Lý Tư.
- Không được! Ta phải đi! Ta hy vọng trong lúc còn sống, có thể nhìn thấy niềm hy vọng chân chính của Lạc Đan Luân!
Lạc Lý Tư nói với giọng điệu kiên quyết, bên trong lời nói không để cho từ chối. Đây cũng là tác phong trước sau như một của Lạc Lý Tư, một khi quyết định sẽ không thay đổi.
Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác thấy Lạc Lý Tư khăng khăng quyết ý, cũng không có ngăn cản, mà đều chậm rãi đi theo ra ngoài.
- Bệ hạ! Ta muốn
hỏi một chút, Cáp Thụy Sâm đại nhân trước kia trong chiến đấu, nhất là sau Đại Ngự Sư cấp ba, có sử dụng qua một loại vũ khí kỳ quái giống như mỏ neo để tác chiến hay không?
Trên đường, Tiêu Hoằng thử hỏi dò Lạc Lý Tư.
- Vũ khí kỳ quái giống như mỏ neo...
Lạc Lý Tư ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc lắc đầu:
- Không có!
Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác, nghe nói như thế lại hai mặt nhìn nhau, vũ khí kỳ quái hình dạng mỏ neo? Bọn họ trước đây dường như chưa từng nghe nói qua.
- Ngươi nói vũ khí có dạng mỏ neo kia, rốt cuộc hình dáng như thế nào?
Một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn hỏi.
Nghe nói như thế Tiêu Hoằng, sắc mặt hơi biến đổi, hiện tại Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng không còn nhiều lắm, mà thanh cự kiếm mỏ neo kia lại tiêu hao Ngự lực siêu cấp, không nói đến huy động nó để tác chiến, cho dù là triệu tập ra cũng sẽ tiêu hao tới 1000 cổ Ngự lực.
Tuy nhiên, nếu Tống Táng kỵ sĩ đoàn hỏi như vậy, Tiêu Hoằng chỉ có thể kiên trì sử dụng Ngự lực không còn nhiều lắm, một lần nữa khởi động Hàn Võ.
Sau một lát, phía sau Tiêu Hoằng Tiêu Hoằng liền hình thành một thanh cự kiếm mỏ neo dài hơn hai thước, theo thanh cự kiếm hình thành, một cổ áp bức vô hình lập tức đánh úp tới.
Đồng dạng nhìn thấy một vật như vậy, tất cả thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, bao gồNi Lạc Lý Tư đều biến sắc.
- Đây là cái gì? Là kỹ năng của Hàn Võ ư? Ta như thế nào chưa từng thấy vậy?
Lại một lão thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, nghi hoặc nói.
Tiêu Hoằng đi ở phía trước, nhìn thấy Tống Táng kỵ sĩ đoàn làm bạn với Cáp Thụy Sâm thời gian lâu dài nhất mà đều lộ vẻ mặt mờ mịt như vậy, không kìm được khẽ lắc lắc đầu, sau đó liền bất đắc dĩ thu hồi thanh cự kiếm mỏ neo. Hiển nhiên bọn họ cũng không biết rõ ràng lắm, mà điều này không thể nghi ngờ làm cho mối nghi hoặc trong lòng Tiêu Hoằng còn lớn hơn nữa.
Hay đây là ở thời điểm cuối đời Cáp Thụy Sâm mới ngưng luyện ra? Nhưng bàn tay to kia thì giải thích như thế nào chứ? Hay là trong khoảng thời gian 1000 năm giữa Cáp Thụy Sâm và Tiêu Hoằng, cũng có người từng sử dụng nó? Không có khả năng, nếu như có người sử dụng, như thế nào không có ghi lại một chút xíu gì.
Trái lại Lạc Lý Tư cũng không có bày ra bộ dáng tò mò kia, cả người có vẻ suy yếu không chịu nổi, hiển nhiên ngay cả khí lực để tò mò hoặc đưa ra ý kiến đều đã cố hết sức.
Cứ nghi hoặc như thế, mãi đến lúc đi tới đỉnh Ma Đỉnh Sơn mới tạm hết. Thời điểm này Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn Vương Giả Khôi đóng băng phía trên, lại nhìn Lạc Lý Tư một đường mệt nhọc, hiển nhiên suy yếu không chịu nổi, trong lòng rồi lại bắt đầu sinh ra một chút khẩn trương.
Tuy nhiên, dù vậy, Tiêu Hoằng vẫn hít sâu một hơi, tiếp theo tiến lên vài bước, nửa quỳ ở phía trước di hài Cáp Thụy Sâm, sau đó nhẹ giọng nói:
- Bái kiến Cáp Thụy Sâm đại nhân! Ta đã trong thời gian không tới một tháng, đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba, hy vọng có thể nhận được ngài tán thành!
Di hài của Cáp Thụy Sâm không nhúc nhích chút nào, không có truyền đến tiếng băng nứt vỡ, vẫn bình thường như trước.
Ước chừng đợi thời gian một phút đồng hồ, di hài Cáp Thụy Sâm như trước không có mảy may phản ứng.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Giả Khôi thâm trầm kia vẫn như trước chìm bên trong hàn băng, không nhúc nhích mảy may nào, Tiêu Hoằng hoặc ít hoặc nhiều có hơi chán nản.
Chẳng lẽ trong thời gian một tháng thành tựu Đại Ngự Sư cấp ba, liều mạng thăng cấp, rồi lại còn không nhận được Cáp Thụy Sâm tán thành toàn bộ?
Tiêu Hoằng có chút không cam lòng.
Mà một điểm trọng yếu hơn là, cố gắng một tháng qua này chính là Lạc Lý Tư đã dùng vô số chí bảo tích tụ như vậy, mà lại không có hiệu quả?
- Bái kiến Cáp Thụy Sâm đại nhân! Vãn bối Tiêu Hoằng, ở trong vòng một tháng thành tựu tới Đại Ngự Sư cấp ba, hy vọng có thể nhận được ngài tán thành. Hiện tại Thiên Tế Tinh đang sống lại, quật khởi!
Tiêu Hoằng nửa quỳ ở trên mặt băng, nhìn Vương Giả Khôi, lại nói rõ từng chữ, trong lòng tràn ngập không cam lòng.
Kết quả, nghênh đón Tiêu Hoằng vẫn như trước là hoàn toàn yên tĩnh, di hài Cáp Thụy Sâm không có mảy may biến hóa.
Hay là Tiêu Hoằng ta đạt tới cấp bậc bao nhiêu không có quan hệ với tán thành của Cáp Thụy Sâm? Mà là phải lập được loại kỳ công có một không hai nào đó?
“Phù phù! Leng keng!
Ngay lúc Tiêu Hoằng nhìn Vương Giả Khôi đóng băng, một tiếng vang nhỏ bỗng nhiên truyền đến bên tai Tiêu Hoằng.
Theo thanh âm nhìn lại, Tiêu Hoằng cùng với các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác đều biến sắc, chỉ thấy Lạc Lý Tư đã ngất ở một bên, cây gậy trong tay đã rơi xuống.
Tiêu Hoằng nhìn thấy một màn như thế, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, tiếp theo cuống quít đứng dậy, rất nhanh vươn tay ôNi Lạc Lý Tư vào trong ngực, chỉ thấy Lạc Lý Tư đã có triệu chứng hấp hối, hai mắt đục ngầu đã mất đi phần lớn ánh sáng, thân thể vô cùng suy yếu.
- Bệ hạ, bệ hạ!
Tiêu Hoằng kêu to hai tiếng, giọng điệu tràn ngập lo âu.