Trước khi tàu dừng tại sân ga, qua cửa kính anh đã nhìn thấy bóng dáng người tới đón. Mình mặc áo rét màu xanh hải quân, đầu đội mũ len đen. Cổ quàng một chiếc khăn lớn nên không trông rõ mặt, nhưng có đeo cặp kính gọng tròn nên không thể nhầm lẫn được. Đó là dấu hiệu nhận mặt mà anh được dặn qua điện thoại.
Cửa đã mở nên Nasuno bước xuống thềm sân ga, đứng đó. Trời không lạnh như anh dự đoán. Chỉ có những cơn gió lạnh phả vào khuôn mặt nóng bừng, rất dễ chịu.
Cô gái đeo kính gọng tròn tới gần. "Anh là anh Nasuno ạ?"
"Vâng. Chào chị."
"Chào anh. Để tôi mang hành lý giúp anh."
"À, cảm ơn chị nhé."
Cô gái nhận lấy chiếc túi thể thao mà Nasuno đưa ra. Cô đeo găng tay len.
"Từ đây chúng ta sẽ đi ô tô à?"
"Vâng. Tôi đậu nó ở bên dưới."
"Có xa không?"
"Tôi nghĩ đi mất khoảng mười lăm phút."
Họ bước xuống cầu thang của nhà ga, đi qua cửa soát vé tự động. Ra khỏi nhà ga, những vật thể trắng muốt bay lất phất. Quả là xứ Bắc có khác.
Nasuno vừa để ý từng bước chân của mình vừa đi theo cô gái đeo kính gọng tròn. Tuyết không chất đống trên đường đi bộ, nhưng rõ ràng có một số chỗ đường bị đóng băng. Nếu trượt chân ngã rồi gãy xương ở đây thì chẳng vui chút nào.
Chiếc xe đậu tại bãi đỗ là xe RV loại nhỏ. Nhìn biển số, anh biết đây là xe đi thuê.
Cô gái đeo kính gọng tròn mở khóa bằng điều khiển từ xa, rồi chui vào ghế lái. Nasuno mở cửa ghế sau, đặt mình xuống hàng ghế rộng.
Sau khi nổ máy, cô gái nói "Chúng ta xuất phát nhé", rồi cho xe chạy.
Nasuno nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Tuyết chất cao bên lề đường, nhưng lòng đường đã được dọn sạch. Chiếc xe này có vẻ là xe truyền động bốn bánh, hẳn cô gái sẽ không gặp vấn đề gì khi lái.
"Hôm nay bắt đầu quay từ mấy giờ thế chị?" Nasuno hỏi.
"Tôi nghĩ bắt đầu từ sáu giờ sáng nay."
"Sáu giờ à. Thế thì vất vả nhỉ."
Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Mới hơn ba giờ rưỡi chiều một chút.
"Thú thực là tôi đã rất ngạc nhiên." Nasuno nói. "Trong mơ tôi cũng không nghĩ tới có ngày anh Yoshioka lại gọi tới tôi. Đạo diễn Yoshioka cơ đấy!"
"Thế ạ." Giọng điệu cô gái chẳng có chút cảm xúc nào. Cô ta vô cảm trước niềm vui của người khác chăng.
"Tôi biết mình đóng thay cho một người khác, nhưng không rõ tôi thế chỗ ai chị nhỉ?"
Trước câu hỏi của Nasuno, cô gái khẽ nghiêng đầu. "Tôi cũng không biết."
"Nhưng chị biết bảng phân vai đúng chứ? Người nào có tên trên đó mà lại không tới diễn vậy?"
Với câu này cô gái cũng chỉ nghiêng đầu.
"Xin lỗi anh. Tôi không hỏi cụ thể. Tôi chỉ được dặn là tới nhà ga đón anh thôi ạ."
"Ồ, thế à. Thế thì đúng là không biết thật."
"Tôi xin lỗi." vẫn hướng về phía trước, cô gái khẽ cúi đầu.
"Không sao, chị không cần xin lỗi đâu." Nasuno thở dài, bắt tréo chân.
Hôm qua, anh nhận được điện thoại từ một người đàn ông tên Kimura. Anh ta nói đạo diễn điện ảnh Yoshioka Munetaka đang quay bộ phim mới, nhưng một diễn viên đã được phân vai đột nhiên không tham gia được nữa, rồi hỏi anh có thể tới diễn thay người đó hay không. Kimura có vẻ là trợ lý đạo diễn.
"Có một điều kiện, đó là cần phải biết trượt tuyết. Anh Nasuno này, hồi đi học anh ở trong câu lạc bộ trượt tuyết nhỉ. Thế nên tôi rất muốn nhờ tới anh."
Theo lời Kimura, đây là một bộ phim phiêu lưu lấy bối cảnh là núi tuyết, dự định công chiếu vào cuối năm nay.
Lâu lắm rồi anh mới tham gia diễn xuất một bộ phim tử tế. Lại còn là phim chiếu Tết nữa. Thù lao diễn cũng không tệ. Dạo gần đây tiền dần cạn, anh đang phải tính kế sinh nhai. Tuy có đơn vị quản lý, nhưng họ không có vẻ gì là sẽ tìm việc giúp anh cả. Anh có nhận việc bên ngoài mà không xin phép chắc cũng chẳng ai kêu ca gì, vì thế anh đã nhận lời luôn, không đắn đo thêm nữa.
"Chi tiết thế nào thì đợi tới khi gặp tôi sẽ nói rõ với anh. Tôi sẽ cử người tới nhà ga đón. Người đón là một cô gái đeo kính gọng tròn. Anh chỉ cần mặc bộ đồ nào có thể đi lại trên tuyết là được."
Kimura nói họ sẽ trả chi phí đi lại nên dặn anh hãy giữ lại hóa đơn tàu xe.
Không biết đây sẽ là vai diễn gì, nhưng hy vọng nhờ nó mà sự nghiệp của mình khỏi sắc lên một chút, lơ đãng hướng ánh mắt về phía trước, Nasuno nghĩ.
Rồi anh đưa mắt sang bên cạnh. Cô gái đeo