"Đúng vậy, mẫu thân ta rất vĩ đại.
Khi ta mới bảy tuổi, biết được thân phận của mình, nhưng trong khoảng ba năm sau, ta đã bắt đầu chán ghét sự vĩ đại của bà ấy, và tôi cũng căm ghét chính mình..." Mạc Vấn Trần vừa nói vừa lắc lắc ly rượu trong tay, đưa lên miệng nhấp một ngụm nói: "Bà ấy dùng cả đời để thể hiện tình mẫu tử và tận tụy, mà ta lại trở thành hung thủ giết chết mẫu thân của mình.
Khi đó, ta luôn nghĩ rằng nếu ta không đến thế giới này thì bà ấy sẽ không chết, bà ấy đã hy sinh mạng sống của mình để sinh ra ta, người lẽ ra nên biến mất trên thế giới này.
Dù đó là tình yêu, nhưng đó cũng là tình yêu ích kỷ.
Bà ấy ra đi, được giải thoát được thanh thản rồi, chỉ còn ta phải gánh chịu một mình với nỗi đau trong lòng, ta phải gánh chịu tội lỗi với bà ấy cả đời...!"
Tô Linh Phong đã cố gắng hết sức để kìm nén nỗi đau trong lòng, nàng cũng vậy, nàng luôn tin rằng nếu không phải do nàng cố ý thì phụ mẫu của nàng đã không chết một cách bi thảm đến vậy, nàng sẽ không phải sống trong đau đớn và hối hận.
Bây giờ, ngay cả khi còn sống là một con người, nàng cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp đó...
Mạc Vấn Trần uống rượu trong ly của mình rồi nói tiếp: "Ta đã trở nên thụ động, mơ hồ và không muốn tiến bộ trong ba năm, trong ba năm đó,ta còn cố tình lảng tránh sinh thần của mình..."
Nói đến đây, Mạc Vấn Trần dừng lại, im lặng một lúc lâu...
“Sau này thì sao?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt to mơ màng hỏi.
Nhưng nó đã quen với kiểu giao tiếp trong im lặng với thú cưng của Tô Linh Phong, vì vậy nó không hỏi bằng miệng, Mạc Vấn Trần không thể nghe thấy.
Tô Linh Phong cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh hơn, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Mạc Vấn Trần nói với vẻ mặt kỳ lạ, nói với giọng điệu có phần oán giận: "Sau đó, ta đã gặp một nữ nhân! không! Đó là một con mụ già thì đúng hơn! Bị nàng ta giày vò đến chết đi sống lại!" Mạc Vấn Trần hơi ngừng lại, mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Nhưng nàng ta cũng đã dạy ta rất nhiều điều, khiến ta hiểu ra vài sự thật..."
“Ồ?” Đây là lần thứ hai Tô Linh Phong nghe thấy từ “con mụ già” từ Mạc Vấn Trần, nàng nhìn Mạc Vấn Trần, chờ ông ta nói tiếp.
Mạc Vấn Trần không tiếp tục nói về "con mụ già" mà ông ta đang nói đến nữa, mà chậm rãi nói: "Thực ra, mẫu thân ta làm vậy chỉ vì muốn con mình được sống.
Trong tiềm thức của bà ấy, mạng sống của hài nhi trong bụng quan trọng hơn cả tính mạng mình, ta không có lý do gì để ghét bà ấy..."
Mạc Vấn Trần lại rót cho mình một ly rượu, ngửa người uống cạn, cười nói: “Lúc đó ta không có cách nào xoay chuyển được quyết định của mẫu thân, chỉ có thể âm thầm tiếp nhận cống hiến của bà, cũng không có cách nào khống chế được sự oán giận hay thương hại khi mình còn chưa đầy đủ ý thức, tốt hơn hết là nắm lấy vận mệnh của chính mình, sống tốt thay phần họ, hoàn thành tâm nguyện chưa thành của phụ mẫu, đi trên con đường mà họ chưa đi, bù đắp cho những tiếc nuối còn thiếu trong cuộc đời họ, bởi vì cuộc sống của ta không chỉ thuộc về ta, mà còn là sự tiếp nối cuộc sống và hy vọng của họ..."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không, nhìn Mạc Vấn Trần bằng đôi mắt xanh biếc to tròn đầy ngưỡng mộ, người này nói chuyện thật thâm thúy...
Sau khi nghe những lời của Mạc Vấn Trần, Tô Linh Phong rơi vào trạng thái hoang mang.
Nàng hiện giờ liệu có phải chính là Mạc Vấn trần ba năm trước hay không? Không, nàng vẫn khác với ông ta, sau tai họa khủng khiếp đó, nàng không sống theo kiểu đầu óc hỗn loạn, mà chọn con đường Kinh Kha, cái mà người thường sẽ không bao giờ đi, nàng nghĩ rằng mình đã trở nên mạnh mẽ và lạnh lùng hơn rồi.
Thật ra, nàng chỉ muốn bản thân ngày càng mạnh hơn, mạnh đến mức có thể khiến kẻ hãm hại gia đình nàng lẫn