Tô Linh Phong nghe vậy thì cau mày: "Mặc Vấn Trần, ý huynh nói là ta tự đổ lỗi cho mình, trách sao ta không tự bào chữa cho bản thân?"
"Ngươi cũng có thể cho là như vậy." Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng: "Nhưng chuyện ngươi đổ lỗi của người khác lên chính mình là sự thật, Phong Nhi, ngươi không cảm thấy mình rất ngốc sao?"
"Cứ cho là vậy đấy thì sao?" Tô Linh Phong với sắc mặt khó coi, giọng điệu sắc bén: "Nếu do sự tùy hứng của bản thân mà làm tổn thương đến người thân của mình thì sao? Lại còn là người thân nhất nữa? Vậy thì còn có thể bào chữa sao?"
Mặc Vấn Trần sửng sốt, người thân? Tổn thương người thân nhất? Hắn đã điều tra rõ ràng thân phận và người nhà của Tô Linh Phong.
Những năm gần đây, người nhà của nàng dường như không hề coi nàng ra gì, sự tồn tại của nàng trong Tô gia như thể có cũng được mà không có cũng chả sao, ngay cả người mẫu thân đứt ruột sinh ra nàng cũng vô cùng lạnh nhạt với nàng, bà ta thậm chí chưa từng thân thiết với nàng.
Vậy thì người thân nhất trong miệng nàng nói là ai?
Tô Linh Phong thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Mặc Vấn Trần thì mới phản ứng lại, nhận ra mình vừa nói điều không nên nói bèn tự trách bản thân quá bốc đồng, nói mà không suy nghĩ! Không biết đã bao lâu nàng chưa gặp lại loại cảm xúc khó kiềm chế này...
Mặc Vấn Trần tuy rất nghi ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Tô Linh Phong thì rất biết điều, không hỏi rõ thắc mắc trong lòng nữa mà đưa tay ra nâng khuôn mặt của nàng lên, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Phong Nhi, tin ta, những người thân thực sự yêu thương ngươi, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy ngươi đau khổ vì họ, ngược lại họ càng hy vọng ngươi sẽ trút bỏ được gánh nặng trong lòng mà sống thật vui vẻ"
"Thật sao...?" Vẻ mặt của Tô Linh Phong mờ mịt, bất định.
"Ừ." Mặc Vấn Trần gật đầu, nhìn vào mắt Tô Linh Phong, dịu dàng nói: "Phong Nhi, có thể thử tin ta không?"
"..." Tô Linh Phong hơi hé miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Lòng nàng hiện giờ rất rối bời nên không biết phải trả lời Mặc Vấn Trần như thế nào.
Đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh cha mẹ toàn thân bê bết máu, vẻ mặt lập tức thay đổi, lát sau, nàng lại nghe thấy tiếng cha mẹ chửi rủa nàng vì quá tùy hứng, không hiểu chuyện nên hại chết họ, chốc lát lại có giọng nói dịu dàng của cha mẹ nàng nói với nàng rằng họ không trách nàng, chỉ mong nàng sau này có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ...
"Ồ, Trời ơi....!Ta nhìn thấy cái gì vậy nè?" Đúng lúc này, Tiểu Bạch ở trong lĩnh vực tinh thần của Tô Linh Phong đột nhiên hưng phấn kêu lên "Oa...Đây là Yêu tinh chúc phúc sao? Grao grao! Trời ơi! Ta đúng là một cự long may mắn..."
Tô Linh Phong bị tiếng la kỳ quái của Tiểu Bạch cắt ngang suy nghĩ trong lòng.
Nàng cũng quên luôn chuyện đang khiến mình rối bời, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn, thứ đó là gì vậy?
Chỉ thấy trong rừng hoa đột nhiên xuất hiện một đàn yêu tinh đủ mọi màu sắc.
Đầu của chúng gần bằng ngón tay cái, sau lưng là đôi cánh trong suốt, tóc của chúng có nhiều màu sắc khác nhau, trên người toả ra vầng hào quang trùng với màu tóc, chúng vui cười nhảy múa và giao tiếp với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà loài người không thể hiểu, dường như chúng đang lao về phía Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần...
Giọng nói của chúng rất nhỏ, lúc nãy Tô Linh Phong vẫn luôn tập trung suy nghĩ nên không để ý tới.
"Chúng tới rồi..." Mặc Vấn Trần mỉm cười nói.
"Chúng là gì vậy?" Tô Linh Phong mở to hai mắt hỏi.
Vừa rồi nàng bị ảnh hưởng bởi tiếng hét chói tai của Tiểu Bạch nên cũng không chú ý Tiểu Bạch nói gì.
"Là bạn của ta.
Người ta thường gọi chúng là Yêu tinh chúc phúc." Mặc Vấn Trần trả lời.
"Yêu tinh chúc phúc?" Tô Linh Phong nhíu mày, lặp lại.
Hình như nàng đã nghe qua bốn chữ này ở đâu rồi.
A! Nghĩ ra rồi! Hai mắt Tô Linh Phong đột nhiên sáng ngời, nàng đã đọc được đoạn miêu tả loài yêu tinh này trong cuốn Du Ký của Giản Khinh Hàn! Đây là một loại tiểu yêu tinh hiếm gặp.
Truyền thuyết nói rằng chỉ có người có tấm lòng thuần khiết, không thẹn với bản thân, cũng không thẹn với người khác, hoặc xứng đáng được người khác tha thứ mới có thể nhìn thấy chúng.
Còn người có bản chất đen tối thì coi như là cả đàn yêu tinh có đi qua trước mắt cũng không thể nhìn thấy.
Truyền thuyết cũng nói nếu người nào gặp được Yêu tinh chúc phúc thì sẽ liên tục gặp may mắn...
Tấm lòng thuần khiết? Không thẹn với người khác? Nàng sao? Tô Linh Phong sửng sốt, nàng rõ ràng là kẻ có thói quen sống đen tối, hai tay đã sớm dính đầy máu tươi...
"Phong Nhi, ngươi đã nghe về Yêu tinh chúc phúc chưa?" Mặc Vấn Trần nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt Tô Linh Phong thì biết nàng đã nghe về loài tiểu yêu này.
"Ừ." Tô Linh Phong nhìn chằm chằm những yêu tinh đang chạy tới, gật đầu hơi cứng nhắc.
"Phong Nhi, ngươi có thể nhìn thấy tiểu yêu này thì chứng tỏ rằng ngươi không thẹn với lòng.
Nó khẳng định người kia đã tha thứ cho ngươi.
Điều bây giờ ngươi cần chính là tự tha thứ cho chính mình." Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, nói đầy dịu dàng.
"Tha thứ....!cho chính mình?" Vẻ mặt Tô Linh Phong có chút hốt hoảng, nàng có thể tha thứ cho mình sao...
Lúc này mấy con Yêu tinh chúc phúc đã chạy tới trước mặt hai người, có hai tiểu yêu còn bò lên vai của Mặc Vấn Trần, cọ cọ vào mặt hắn vô cùng thân thiết.
Còn có một tiểu yêu màu tím vỗ cánh bay đến trước mặt Tô Linh Phong, mở to đôi mắt tím như quả nho, tò mò nhìn thẳng vào Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong ngây ngẩn nhìn nhóc yêu tinh nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt mình, không biết nên phản ứng thế nào.
Tiểu yêu tinh nhìn Tô Linh Phong một lát, bỗng nhiên vươn hai cánh tay nho nhỏ ra, nâng một bên mặt Tô Linh Phong lên, "Chụt" một tiếng, hôn một cái lên mặt nàng, sau đó đỏ mặt, cười hi hi vui sướng bay trở về đàn yêu tinh.
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, vừa rồi nàng thấy rõ ràng tiểu yêu tinh kia có dáng dấp của một thiếu niên.
Nàng còn thấy lúc nó hôn nàng xong