Phản ứng đầu tiên của Diệp Tuyết chính là muốn bò dậy, tìm cái gì đó che lấp mình lại, nhưng phát hiện rằng chuyện đó thật đáng buồn, mình cư nhiên vừa động đều không động được......
Nước mắt tràn ra không chút kiêng kỵ, mắt cũng trở nên vừa đau vừa xót, so với bị kim đâm còn đau hơn.
Nhưng nàng không muốn dừng lại, cũng không khống chế được nước mắt của mình rơi, có lẽ...... Khóc đến mù còn hơn, không cần đối mặt với thế giới hắc ám này nữa!
Thấy nàng khóc đến đau lòng tuyệt vọng như vậy, trong lòng của Tích Phong bỗng dâng lên một tia tình cảm khác thường. Khi ý thức được tình cảm này đối với nàng là đồng tình cùng không đành lòng thì hắn hung hăng hất tay áo lên, hóa giải định thân chú cho Hoa Cơ: "Tới đây thay Bổn vương mặc quần áo."
Trong lòng cho dù có một ngàn một vạn điều bất mãn, Hoa Cơ cũng không dám có ý không vâng lời hắn nữa.
Nàng thật không dám...... Không dám lấy mạng đứa bé của chính mình ra nói giỡn.
Từng bước một đi qua, tận lực để cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn giống như thường ngày.
Bởi vì nàng biết, bây giờ Diệp Tuyết đã bên bờ sụp đổ, mặc kệ đồng tình cũng tốt, an ủi cũng được, Diệp Tuyết đều không cần. Gian nan vươn tay ra, từ trên giường cầm lên y phục của Yêu Vương, sau đó yên lặng trở lại, đứng ở bên cạnh Yêu Vương, từng cái từng cái giúp hắn mặc vào.
"Quả nhiên chỉ còn ái phi là hiền huệ dịu dàng, nhớ, về sau không cho không vâng lời của bổn vương lần nào nữa, bằng không, Bổn vương trừng phạt cũng sẽ không đơn giản giống mới vừa rồi đâu."
"Vâng." Hoa Cơ nhỏ giọng đáp một tiếng.
"Ha ha ha...... Rất tốt, đi, đi đến Bách Hoa Các nào." Yêu Vương dường như thấy nàng thuận theo cực kỳ hài lòng, cười lớn ôm bả vai của nàng, mang nàng rời đi. Thời điểm đi tới cửa, tựa hồ mới nhớ tới người trên giường: "Người tới."
"Đại Vương." Thần Tịch cùng Triêu Lộ vội vàng đẩy cửa ra, quỳ rạp xuống. Thấy Yêu Vương tức giận đằng đằng mang theo nương nương đi vào phòng, hai người liền vội như kiến bò trên chảo nóng, rồi lại chỉ có thể lo lắng suông. Thân là thị nữ hèn mọn nhất trong cung, chỉ có thể...... Đứng chờ đợi ở ngoài cửa.
"Đi vào hầu hạ chủ tử của các ngươi cho tốt, nhớ, Bổn vương muốn nàng thật tốt. Nếu
nàng có chút gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người ở Ỷ Phượng Các phải chết, có nghe hay không?"
"Vâng." Hai nha đầu nghe xong, bị sợ đến nỗi trán dán chặt trên mặt đất, không dám làm một cử động nhỏ nào.
Yêu Vương...... Hình như càng ngày càng đáng sợ......
Diệp Tuyết nằm ở trên giường, nghe được lời nói ở cửa ra vào rất rõ ràng. Nói lớn tiếng như vậy, là sợ nàng không nghe được sao?
A, cư nhiên hèn hạ dùng mạng của tất cả mọi người ở Ỷ Phượng Các tới uy hiếp nàng, muốn nàng không dũng cảm không sợ chết sao, Yêu Vương à Yêu Vương, ngươi không sợ sẽ bị thiên lôi đánh sao?
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, sống không vui, chết lại không được......
Toa Toa, ta rốt cuộc nên làm cái gì??
......
Thế kỷ 21--
Hơn hai giờ sáng, Mã Toa Toa đang ngủ đột nhiên tim cứng lại, mở choàng mắt ra từ trên giường ngồi dậy, không kiềm hãm được gọi ra tiếng: "Tuyết Nhi......"
Nghe tới bốn phía yên tĩnh, thời điểm không chút động tĩnh nào, mới yên lặng bật đèn trên tủ đầu giường. Tầm mắt dừng lại ở chiếc giường trống trải lạnh băng không ai nằm......
Tuyết Nhi, cậu rốt cuộc đi đâu? Một năm cũng đã qua, vẫn không có tin tức về cậu. Bọn cảnh sát bên kia đã kết án, bọn họ nói...... Tinh thần của mình có vấn đề, nói mình có chứng vọng tưởng, vì vậy trên đời...... cậu căn bản cũng không tồn tại.
Không biết vì sao, mình đưa cho bọn họ xem ảnh chụp chung của chúng ta, lại phát hiện bên trong chỉ còn lại một mình mình, một mình mình lẻ loi trơ trọi, tái nhợt cười trong bức ảnh. Mình nói cho bọn họ biết cậu mất tích ở sở thú Cửu Vĩ hồ ly, nơi đó có camera, có thể điều tra cặn cẽ, nhưng điều tra tới băng ghi hình, bên cạnh mình...... Lại là một người xa lạ khác......