Tất cả, thật giống như chứng minh sự tồn tại của cậu...... Là sự vọng tưởng của mình.
Nhưng mình hiểu rõ, cậu xác thật đã từng tồn tại, bằng không, phòng của mình tại sao lại có hai cái giường? Trong tủ quần áo của mình lại có quần áo không phải size của mình? Trong tủ giày của mình, có hai loại size giày là 36 và 38 sao?
Rõ ràng hơi thở của của đang ở bên cạnh mình, nhưng tại sao...... Cậu giống như chưa từng xuất hiện?
"Tuyết, cậu mau trở lại đi, chẳng lẽ cậu quên mất, chúng ta từng nói một ngày nào đó sẽ kết hôn cùng ngày, sau đó vài năm nữa sẽ sinh con, nếu là một nam một nữ, tương lai sẽ để cho bọn chúng kết hôn, nếu như là hai nam hoặc hai nữ, sẽ để chúng trở thành bạn bè thân thiết giống như chúng ta. Tuyết, cậu từng nói với mình, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cậu sẽ không rời khỏi mình, tuyệt đối không giống cha mẹ chúng ta vứt bỏ chúng ta, chẳng lẽ...... cậu mau nuốt lời vậy sao? Tuyết, Tuyết Nhi...... Cậu nghe được lời của mình sao? Cậu mau trở lại, mau trở lại......" Âm thanh trong gian phòng vắng vẻ trống trải truyền ra, đụng vào trên tường rồi bắn ngược lại, phát ra một tiếng hồi âm......
Mã Toa Toa gào thét xong, càng cảm thấy trong lòng càng khó chịu, ôm đầu gối, ô ô khóc lớn lên.
Đang đau lòng, đột nhiên trên cửa sổ truyền đến một tia sáng mãnh liệt, đâm vào mắt cô cơ hồ mở không ra......
"Người nào ở đó?" Bởi vì khẩn trương, ngược lại quên mất sự đau lòng của mình, lau lau nước mắt, cảnh giác nhìn về hướng cửa sổ.
Ánh sáng dần dần tắt đi, một bóng người mơ hồ đi về phía cô......
Mình người đuôi rắn......
"Chẳng lẽ bà...... Bà...... Bà là......" Mã Toa Toa lắp bắp hiểu được suy nghĩ của mình thì bịt miệng lại, lời nói không lưu loát được.
"Không sai, ta là Nữ Oa."
Tia sáng hoàn toàn mờ đi, một cây châm giữ búi tóc thật cao, nữ tử đứng trước mặt mặc trên người bộ chiến bào màu vàng kim với chiếc đai lưng kim hoàng mỉm cười, nửa thân dưới là rắn, đuôi rắn dài có lực lay động trong căn phòng.
Có lẽ nhìn ra đối phương không có ác ý gì, thần kinh căng thẳng của Mã Toa Toa dần buông lỏng: "Bà tìm tôi làm gì?"
"Liên tiếp nhiều chuyện lạ, ngươi không muốn biết nguyên nhân hay sao?"
"Bà biết Tuyết Nhi ở nơi nào có đúng hay không?" Mã Toa Toa khẩn trương từ trên giường nhảy lên, tha thiết nhìn bà. Đúng vậy, Nữ Oa là người tạo ra vạn vật,
chuyện gì mà nàng không biết?
"Nói cho tôi biết Tuyết Nhi ở đâu được không? Van cầu bà Nữ Oa nương nương!"
"Ta đương nhiên biết Diệp Tuyết ở nơi nào, nhưng nói cho ngươi biết cũng vô ích, bởi vì năng lực bây giờ của ngươi, căn bản không đến chỗ đó được."
"Chỉ cần bà nói cho tôi biết, mặc kệ là nơi nào, tôi nhất định sẽ tìm được Diệp Tuyết. Tôi có thể chịu khổ, cũng sẽ không sợ nguy hiểm, van cầu bà, Nữ Oa nương nương."
"Nàng ở một thời không khác."
"Một thời không khác?" Sắc mặt Mã Toa Toa lập tức trở nên xấu: "Chẳng lẽ...... ý bà nói là địa phủ?"
Nàng đã từng nói với Diệp Tuyết, nói rằng lá gan của mình thật ra rất lớn, chỉ là không để cho người khác biết mà thôi.
Đây là một bí mật, tuy có tình cảm tốt với Diệp Tuyết, mình cũng không nói ra.
Bởi vì sợ mình sẽ hù sợ nàng, từ nhỏ mình đều không giống những người khác, có thể nhìn thấy người chết đi lại, cũng chính là Quỷ Hồn trong truyền thuyết, hơn nữa còn có thể nói chuyện cùng những quỷ hồn kia.
"Không phải." Nữ Oa lạnh nhạt mở miệng, "Thế giới này do rất nhiều không gian khác nhau tạo thành, "thế giới" trong miệng của các ngươi, chẳng qua là một trong những thời không đó mà thôi."
Mặc dù không hiểu rõ, nhưng Mã Toa Toa mặc kệ, điều cô muốn biết chính là bí mật ở phía sau: "Vậy như làm sao tôi mới có thể đi đến thời không nơi Diệp Tuyết ở?"
"Ta nói rồi, lấy năng lực của ngươi bây giờ, không đi được."
"Vậy bà mau nói cho tôi biết, như thế nào mới có thể tăng cao năng lực của tôi?" Lúc trước cứ cho rằng Diệp Tuyết vứt bỏ nàng, rốt cuộc hiện tại biết là không phải, mà là đến một thời không khác, trong lòng vừa vui lại lo lắng, chỉ có thể tha thiết nhìn Nữ Oa ở trước mặt. Nếu Nữ Oa nương nương hạ thấp thân phận tìm đến mình, khẳng định không chỉ là vì muốn nói đến tình trạng của Diệp Tuyết thôi đâu.