Editor: Tiêu Tương Ma Quân sau khi đi ra ngoài, thì không trở lại nữa. Ngay cả buổi tối lúc đi ngủ, cũng là hai tiểu nha đầu tới, dẫn nàng đi nghỉ ngơi. Chẳng lẽ là vì không muốn đưa máu của Bạch Hổ cho mình, cho nên ngay cả gặp mặt cũng không dám sao? Diệp Tuyết nằm ở trên giường suy nghĩ miên man...... ...... Trong giấc ngủ, có thứ gì đó lạnh lạnh chạm lên mặt mình. Diệp Tuyết đưa tay gạt, lại chạm phải một cánh tay cường tráng có lực. "Sao ngài lại ở đây?" Vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là gương mặt tuấn tú phóng đại của Lạc Băng, nhưng cho dù nhìn ở khoảng cách gần như thế, cũng không phát hiện chút tỳ vết nào. "Đã tỉnh rồi sao?" Lạc Băng khẽ cười hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mai của nàng ra sau tai. di,e.nd;an. l/eq;uy,don "Ừm." Diệp Tuyết không để lại dấu vết kéo dãn khoảng cách của hai người. Mặc dù đối với việc hắn chạm vào, nàng không ghét, nhưng tư thế mập mờ như vậy, lại nàng cảm thấy có chút xấu hổ: "Ngài quyết định xong chưa? Lúc nào thì đưa cho ta?" "Ta có thể cho nàng, nhưng nàng phải đồng ý với ta một yêu cầu." Thấy mắt hắn sáng lên, Diệp Tuyết có dự cảm không tốt: "Ngài nói thử xem." "Ta muốn ngủ chung với nàng." "(⊙o⊙) Hả!" Đầu óc của Diệp Tuyết trở nên rối bời: "Ngài...... Ngài có ý gì?" Nàng cũng không phải là người tùy tiện như vậy, tuyệt đối sẽ không bán thân ** để đạt được mục đích của mình. "Tuyết Nhi, ta chỉ muốn nằm chung một giường với nàng, không có ý gì khác." Mình là Băng Hồn biến ảo thành, cho nên toàn thân lạnh lẽo, không có nhiệt độ. Duy chỉ khi nằm chung với nàng, thân thể mới có thể ấm lên một cách lạ kỳ. Cảm giác kia, thật tốt, thật hạnh phúc. "Bản thân ngài có giường, tại sao lại muốn nằm chung với ta? Chưa từng nghe nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Nàng có nên tin tưởng lời hắn nói không? Đều nói lời nói của nam nhân không thể tin, ngộ nhỡ đến lúc đó hắn không giữ lời hứa, động tay động chân với mình, vậy chẳng phải là...... "Như vậy nếu, Bạch Hổ cũng đỡ phải mất máu." Lạc Băng hiếm khi làm khó nàng: "Mặc dù nàng chỉ cần một chén máu, thế nhưng không phải chút máu này cũng phải cần bổ thật lâu mới có thể bù lại sao? Tiểu Bạch trung thành tận tâm với ta, cố gắng hết lòng hết dạ làm việc, tội gì ta phải cắt một đao lên người của nó chỉ vì một người không liên quan chứ, đúng không?" "Ta...... Ngài nằm ngủ nửa giường bên ngoài, ta ngủ nửa bên trong, không cho vi phạm." Diệp Tuyết vơ chăn đặt ra giữa giường, dọn ra hơn một nửa giường cho hắn nằm. Hắn muốn ngủ chung với nàng, hơn nữa chỉ là nằm vậy, đây là sao? Biểu hiện điển hình nhất của người thiếu tình thương của mẹ sao! "Ta biết rồi." Lạc Băng mừng thầm trong lòng, bắt đầu cởi y phục. "Ngài làm gì vậy? Không cần cởi y phục đâu, cứ mặc như vậy ngủ đi." "Làm sao có thể như thế chứ, mặc y phục đi ngủ, sẽ làm y phục nhăn hết, hơn nữa ngủ cũng sẽ không thoải mái." "......" Được rồi, coi như ngài nói đúng. Nhưng...... Nếu sợ mặc y phục đi ngủ sẽ bị nhăn, thì cởi áo khoác đi là được rồi, hắn làm gì mà ngay cả quần áo bên trong cũng đều cởi chứ? Không sai, cơ bụng rắn chắc này quả thật rất hấp dẫn; da thịt óng ánh trong suốt, thật sự rất kỳ lạ! Nhưng tất cả tới đây là được rồi, tại sao hắn vẫn còn tiếp tục cởi? "Dừng tay!" Diệp Tuyết nhắm chặt hai mắt của mình, tay run run chỉ vào hắn: "Ngài...... Ngài...... Rốt cuộc ngài muốn làm gì?" "Ngủ mà." di,e.nd;an.l/eq;uy,don "Cởi trần đi ngủ?" Không mảnh vải che thân? "Có vấn đề gì sao?" "Không có!" Nhìn hắn trả lời siêu tự nhiên, siêu bình thường, Diệp Tuyết không nhịn được mà nghi ngờ có phải mình lạc hậu quá rồi hay không. Có lẽ lúc này, cởi trần ngủ đã sớm trở thành một thói quen, chứ không phải mốt! "Vậy thì ngủ đi." Lạc Băng chỉ kéo chăn che đi nơi cần che, khẽ cười với nàng một tiếng. Diệp Tuyết lập tức choáng váng đến nỗi không phân biệt được Đông – Tây, Nam - Bắc, buộc mình nhắm mắt lại, không thèm nghĩ đến nam tử trần trụi ngủ bên cạnh mình nữa. Không nghĩ đến nam tử lõa thể nữa, không nghĩ nam tử lõa thể nữa, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, nam tử lõa thể...... Nam tử lõa thể, nam tử lõa thể! A a a a...... Một chuyện kích thích thần kinh như vậy, làm sao có thể không nghĩ đến nữa chứ? Hơn nữa vóc dáng của người này đẹp đến quá đáng, làm cho nàng nhìn thấy cũng không nhịn được mà chảy nước miếng. Trái tim đập nhanh dữ dội, nàng có thể nghe được tiếng đập rõ ràng. Đầu óc của nàng càng ngày càng mù mịt, ngược lại, tiếng hít thở của người nằm bên cạnh lại dần dần ổn định. Đã ngủ rồi sao? Nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn, nhưng đối diện cũng là đôi mắt ưng lấp lánh có hồn, sâu trong con ngươi hiện lên ý cười nồng đậm: "Tuyết Nhi, không cần phải lén lén lút lút đâu." Muốn nhìn thì quang minh chánh đại mà nhìn, hắn nửa chữ cũng sẽ không nói. |