Editor: Tiêu Tương
"Ngài mới lén lén lút lút, không ngủ sao lại giả bộ ngủ chứ." Diệp Tuyết tức giận quay đầu lại, ôm chăn quay mặt vào tường.
"Được rồi, là ta sai." Lạc Băng kéo kéo cánh tay của nàng: "Nằm ngửa, ngủ ngon."
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi? Ta thích ngủ như thế nào thì ngủ như thế." Diệp Tuyết giận dỗi với hắn, còn cố ý kéo kéo chăn, lại càng tìm một tư thế thoải mái, nằm nghiêng.
"Nghe lời ta." Hắn không nóng không lạnh, đưa tay từ phía sau vuốt mái tóc dài của nàng.
"Không nghe, không nghe, nhất định không nghe." Tính tình của nàng mà bùng phát, chín trâu cũng kéo không lại.
"Vậy thì đừng trách ta ra tay đấy." Đột nhiên, Lạc Băng từ trên giường ngồi dậy, làm như sẽ nhào tới. di,e.nd;an.l/eq;uy,don
"A...... Không được." Diệp Tuyết lập tức nằm ngửa, động tác so với binh sĩ được huấn luyện trong quân đội còn muốn nhanh hơn. Tính tình ngang bướng gì gì đó, đều như mây bay mất. Nữ nhân tốt không chịu thiệt trước mắt mới là chân lý!
"Bây giờ mới ngoan." Lạc Băng cũng nằm ngửa thân mình, vươn tay trái ra, nắm lấy tay phải của nàng: "Đừng động, cứ để như vậy đi."
"......" Diệp Tuyết thử nhiều lần, muốn rút tay lại khỏi cơ thể người bên cạnh mình, nhưng đều là vô dụng, chỉ có thể buông tha. Được rồi, bản thân mình cũng không phải là loại người cổ hủ, nắm tay gì đó, cũng không quá quan trọng: "Ngủ đi."
Mặc dù không thấy được thời gian, nhưng nhìn bầu tời này, hẳn là không còn sớm, nếu còn không ngủ, có lẽ trời sẽ sáng!
Lạc Băng không trả lời nàng, nhắm mắt lại làm bộ như đã ngủ. Cho đến khi tiếng hít thở đều đều đã vang lên ở bên cạnh, hắn mới chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn nàng: ba vạn năm, ngoài công lực và tu vi, hình dáng gì gì đó quả thật là giống nhau như đúc so với ba vạn năm trước.
Tu vi hơn 400 năm, ở trong thế giới hiểm ác này, thật sự là quá yếu. Mặc dù có mình bảo vệ, nhưng cũng không thể bảo đảm thời thời khắc khắc đều bảo vệ ở quanh nàng. Cho nên hắn mới có thể mặt dày mày dạn mà nói muốn ngủ với nàng một buổi tối, cũng chỉ vì truyền tu vi cho nàng một chút mà thôi.
Mà bởi vì khi truyền sẽ có một phần chân khí tiết ra ngoài, để tránh chân khí bị quần áo ngăn trở, bắn ngược lại sẽ làm mình bị thương, hắn mới không thể không cởi hết y phục, thế cho nên mới để cho nàng nghĩ là hắn là đang giở trò lưu manh.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển, sau đó hội tụ đến trên tay trái, đi qua nắm tay của hai người, từng chút truyền qua cơ thể nàng......
Tu vi hai ba ngàn năm, đối với hắn mà nói cũng không đáng là gì, nhưng đối với Diệp Tuyết mà nói, chính là gấp mấy lần tu vi của bản thân nàng, vô cùng cao rồi.
Nếu như có thể, hắn thật muốn truyền cho nàng nhiều công lực hơn nữa, nhưng năng lực chịu đựng của một thân thể là có hạn, giống như một cái chậu, chỉ có thể chứa đựng một lượng nước nhất định, tiếp tục đổ vào nữa, cũng chỉ là lãng phí.
Nhưng truyền công lực được một nửa, hắn đã phát hiện ra có điểm khác thường. Trong cơ thể nàng lại có một luồng năng lượng mà bằng vào tu vi của nàng bây giờ tuyệt đối sẽ không thể có được. Hơn nữa năng lượng này, rất không ổn định, rục rịch, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, phá nát thân thể của nàng.
Chẳng lẽ có người động tay động chân với thân thể của nàng?
Lạc Băng bắt đầu lo lắng. di,e.nd;an. l/eq;uy,don
Dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt.
Lạc Băng nghiêng người, muốn đưa tay lay nàng tỉnh dậy, nhưng nghĩ lại, đêm khuya, hay là để cho nàng nghỉ ngơi trước. Chuyện lớn gì, cũng chờ ngày mai hãy nói.
......
Mỗi sáng sớm, chuyện đầu tiên Diệp Tuyết tỉnh lại chính là nhìn ra ngoài cửa sổ xem bầu trời có sáng hay không. Hôm nay cũng vậy, vừa mở mắt ra đã tìm kiếm
nơi sáng sủa, mới chợt phát hiện mình đã đến Ma giới. Ngồi bật dậy, bên cạnh một mảnh trống không, chẳng biết Ma Quân đã đi đâu. Chân không bước xuống giường, bước đi mở cửa sổ.
Kết quả giống hệt như suy nghĩ của nàng: bầu trời tối tăm, tuyết vẫn đang rơi.
"Chẳng lẽ ở Ma giới, sẽ không có thời tiết khác sao?" Nàng ghé lên cửa sổ lầm bầm lầu bầu, gió lạnh như bang đánh vào, khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Mặc y phục vào, kẻo cảm lạnh." Lạc Băng không biết đã đi vào từ lúc nào, trên tay bưng một chén canh thức ăn nóng hổi không biết tên gọi là gì, nhưng nhìn qua rất ngon. Hắn đặt thức ăn lên trên bàn, sau đó cầm y phục khoác lên người nàng, cũng thuận tay đóng cửa sổ lại: "Nhân lúc còn nóng qua ăn đi, để nguội thì mùi vị sẽ không ngon."
"Ừm." Diệp Tuyết mặc y phục Lạc Băng vừa khoác lên người nàng, nghe lời mà đi đến bên cạnh bàn, nâng cái chén nhỏ làm bằng ngọc bích lên, dùng cái muỗng múc, từ từ ăn từng miếng từng miếng một, năng lượng lập tức lấp đầy bụng, lại có thể ấm người, vô cùng dễ chịu.
"Đã có ai làm gì với thân thể của nàng hay chưa?" Kiên nhẫn đợi nàng ăn xong, Lạc Băng mới không nhanh không chậm mở miệng. Dùng giọng nói rất bình thản, làm cho người ta không rõ nguyên nhân lời hắn hỏi.
"Có ý gì?" Diệp Tuyết kinh hãi. Ý của hắn là sao? Là có người từng đụng chạm đến thân thể của nàng không sao?
Nếu đúng là như vậy, hắn đã biết rõ rồi còn hỏi. Lần trước trên không trung, Không phải Yêu Vương đã vạch vết hôn trên lưng nàng ra ngay trước mặt nhiều người như vậy rồi sao?
"Chính là...... Gần đây nàng có cảm thấy thân thể có chỗ nào không được thoải mái hay không? Hoặc là cảm thấy thân thể rất đặc biệt, rất khó chịu ở đâu?" Hắn hết sức chuyên chú phân tích, cho nên căn bản không biết suy nghĩ vừa rồi trong lòng nàng.
"Không thoải mái ở chỗ......" Diệp Tuyết từ suy nghĩ không tốt của mình tỉnh lại, đầu óc nhanh chóng tìm kiếm: "Hình như không có." Ngoài tâm trạng không được tốt, đối với thân thể của mình, từ trước đến nay nàng đều rất tự phụ cho là cực kỳ tuyệt vời đấy!
"Suy nghĩ cẩn thận lại một chút?" di,e.nd;an.l/eq;uy,don
"Thật sự không có." Diệp Tuyết không nhịn được mà cao giọng nói. Nàng cũng không phải là đứa trẻ lên ba, làm sao mà ngay cả thân thể của mình có vấn đề hay không cũng không biết?
"Thôi được rồi." Thấy nàng bực mình, Lạc Băng không tiếp tục tìm hiểu vấn đề này nữa. Chỉ hi vọng cảm giác của mình là sai, thân thể của nàng cũng không có gì bất thường! Từ trên eo lấy ra một cái bình nhỏ, đặt lên bàn.
"Đây là?"
"Thứ nàng muốn."
"Máu của Bạch Hổ?" Nàng mừng rỡ. Không tệ không tệ, người này xem ra cũng có chữ tín.
"Ừm." Thấy nàng vui vẻ, trong lòng của hắn cũng vô cùng ấm áp: "Đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa đi."
"o(n_n)o~ Lạc Băng, ngài thật tốt!”