"Thừa Trạch, ngày mai xuống núi tìm người sửa nhà đi."
Đang đi lên, nghe Kỉ Tình căn dặn, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền gật đầu, ngoan ngoãn hồi đáp :"Vâng sư tôn, ngày mai ta sẽ đi."
"Ừ." Khẽ gật đầu, Kỉ Tình mới nói với bốn người bọn họ :"Tối nay ủy khuất các ngươi. Sáng mai ta sẽ kiểm tra linh căn, dạy các ngươi tu đạo."
"Đa tạ sư tôn." Đám tiểu tử ngay tức khắc liền vui mừng bái tạ, cũng không phàn nàn gì nữa.
Đêm rất nhanh liền đến, bốn người dùng đống pháp bào Kỉ Tình ban cho lúc nãy làm thành chăn, mền, bày ra ở xung quanh nhà gỗ.
Về phần Kỉ Tình? Đương nhiên là nghỉ ngơi ở trong phòng.
Lúc này, y cũng đang chuẩn bị đi tắm. Nhưng nghĩ tới bây giờ đã có bốn cái đồ đệ, y cũng không khỏi nhiều ra một chút ý định.
Đồ đệ là để làm gì?
Yêu thương? Cưng chiều? Xác thực cần, nhưng đồng thời cũng cần đem ra sử dụng a.
Y cũng không phải là người cao cả đến mức chỉ cần đưa ra, không cầu hồi báo.
Càng nghĩ, ý định này của Kỉ Tình cũng càng thêm kiên định. Rốt cuộc, y liền bắt đầu lựa chọn đối tượng.
Độc Cô Duy Ngã? Lục Dạ? Trên người bọn hắn vẫn còn có thương thế, không thể chạm nước.
Cố Thừa Trạch? Ài, đứa nhỏ này xác thực rất ngoan ngoãn, nhưng nếu việc gì cũng để hắn làm thì giống như có chút...không quá phúc hậu rồi a.
Vậy thì liền chọn tiểu tử Độc Cô Vô Song kia đi.
"Vô Song, đến đây."
Đang lót y phục xuống đất cùng với Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song liền ngẩng đầu nhìn sang, đáp :"Vâng, sư tôn."
Hắn lập tức đem y phục để xuống, bước vào trong nhà gỗ. Khi nhìn thấy Kỉ Tình, hắn liền cúi đầu vấn đạo.
"Không biết sư tôn có gì căn dặn?"
"Đi theo ta." Liếc mắt nhìn hắn, Kỉ Tình liền hướng về cửa sau đi tới. Thấy thế, Độc Cô Vô Song cũng không nói nhiều, đi theo sau lưng y.
Phía sau nhà tranh là một chỗ ôn tuyền nhỏ. Nước nóng trong ôn tuyền, là do Kỉ Tình dùng hỏa hệ linh thạch đến uẩn dưỡng. Nơi đây cũng là nơi tắm của riêng y, ngay cả bốn đồ đệ cũng không cho phép tiến vào.
Độc Cô Vô Song mặc dù không biết sư tôn vì sao lại đưa hắn đến đây. Nhưng đó cũng không trở ngại hắn bắt đầu đánh giá khung cảnh xung quanh.
Bốn phía sương trắng mịt mù, từng tảng ngọc thạch lỏm chỏm khắp nơi. Góc trái ôn tuyền trồng một cây mai trắng thật lớn, cánh hoa như tuyết trắng, không ngừng rơi rụng vào trong ôn tuyền, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Vốn đang thưởng thức khung cảnh xung quanh, Độc Cô Vô Song rất nhanh liền đã không còn tâm tình du ngoạn nữa. Bởi vì lúc này, Kỉ Tình lại đang đứng bên cạnh bờ hồ, đưa lưng về phía hắn, bắt đầu thoát y phục.
"Sư...sư tôn...ngài..." Độc Cô Vô Song cuống quýt kinh hô, cổ họng gần như sắp xoắn lại. Bị tràng cảnh trước mắt làm ngơ ngác tại chỗ.
Kỉ Tình tháo dây buộc tóc ra, một mái tóc đen liền tùy ý buông xuống đến hông. Bạch y bị y tiện tay cởi ra, rơi vào trên đất,