Phi kiếm rơi vào trước Đỉnh Tiêu Dao. Kỉ Tình vẫn chưa kịp bước xuống, thì từ phía bên cạnh liền đã xuất hiện một lão giả.
Đối phương mặc một thân đạo bào, gương mặt thiên về uy nghiêm, chính khí, râu tóc bạc trắng, xõa dài. Tay nắm phất trần, tràn đầy khí tức tiên phong đạo cốt.
Nhìn thấy Kỉ Tình, lão liền khom người thi lễ :"Tiểu bối Ôn Chấn tham kiến sư thúc tổ."
Nét mặt có chút giãn ra, nhưng biểu cảm của Kỉ Tình vẫn vô cùng lạnh nhạt. Nhưng ở phía sau y, một khắc nhìn thấy Ôn Chấn xuất hiện, con ngươi của Cố Thừa Trạch liền khẽ co lại. Hơi lắp bắp dò hỏi.
"Mạo muội hỏi...tiền bối liệu có phải là tông chủ - Vãn Kiếm Chân Nhân của Ngự Kiếm Thần Tông hay không ạ?"
"Phải, chính là lão đạo." Lúc này, Ôn Chấn mới chú ý tới bốn tiểu oa nhi đang đứng sau lưng Kỉ Tình. Không khỏi nghi hoặc thỉnh giáo :"Sư thúc tổ, đây là?"
"Bọn họ là đồ đệ ta vừa nhận." Không mặn không nhạt trả lời, Kỉ Tình cũng có phần kinh ngạc.
Mị Linh tộc từ trước tới nay đều lánh đời, ít khi pha lẫn vào chuyện tranh đấu, thế khái ở nhân gian.
Nhưng điệu bộ của tiểu tử Cố Thừa Trạch này, lại giống như trước kia đã từng trông thấy qua Ôn Chấn. Xem ra, thân phận của hắn xác thực vẫn còn có chút mê a.
Lúc này, nghe Kỉ Tình giới thiệu những thiếu niên kia là đồ đệ của y, Ôn Chấn liền giống như gặp phải chuyện lạ, dùng ánh mắt đánh giá hóa thạch tiền sử mà quan sát bọn họ.
Nhưng đồng thời, cũng không quên vuốt mông ngựa :"Đúng là đồ đệ của sư thúc tổ a. Mỗi người đều là nhân trung long phượng, khí thế như hồng."
"........." Kỉ Tình hơi khiêu mi, vô cùng hưởng thụ lời nịnh bợ của lão. Nhẹ gật đầu :"Ân, nhãn giới không tồi."
Lúc này, dù chỉ là đôi ba câu nói, nhưng Ôn Chấn rõ ràng cũng đã nhận ra được sự ưu ái của Kỉ Tình dành cho bốn cái đồ đệ này. Vì vậy, ngay tức khắc, lão liền chắp tay cúi chào bọn họ, da mặt dày vô cùng, mặt không đỏ, tim không đập cung kính hô.
"Sư điệt Ôn Chấn, tham kiến chư vị sư thúc."
Chúng nhân : ........................
Ngự Kiếm Thần Tông là gì? Là thiên hạ đệ nhất kiếm tông! Uy danh chấn thiên hạ không nói, thực lực cũng càng thêm kinh khủng.
Nhưng hôm nay, bốn người lại được tông chủ của Ngự Kiếm Thần Tông - hơn nữa còn là một lão quái vật gọi sư thúc, tâm tình của bọn họ nhất thời là một lời khó nói hết.
"Chân nhân xin đừng đa lễ." Cố Thừa Trạch lập tức cuống quýt xua tay, thụ sủng nhược kinh.
Nhưng không để Ôn Chấn đáp lời, Kỉ Tình đã trước hết nói :"Thứ bậc, lễ nghĩa không thể xáo trộn. Hắn là sư điệt của các ngươi, không cần khiêm nhường."
"Sư thúc tổ nói rất đúng, chư vị sư thúc không cần phản đối." Ôn Chấn lập tức tươi cười phụ họa.
Cả hai đều đã nói thế, bốn người cũng không phản ứng quá kịch liệt nữa.
Chỉ là, rất nhanh liền phát hiện ra một kiện sự tình...
Ôn Chấn là tông chủ của Ngự Kiếm Thần Tông, nhưng vẫn phải gọi Kỉ Tình là sư thúc tổ. Kia, thân phận của Kỉ Tình sẽ là gì?
"Hàn Ảnh Chân Quân?" Bốn tiểu tử ngay tức khắc liền nghĩ tới cái tên này. Cũng lập tức bị suy đoán này của mình dọa sợ.
Khắp thiên hạ, các ngươi có thể không biết ngũ đại thần tông, hai đại hoàng triều, hay tam đại thế gia là gì. Nhưng lại không thể không biết đến tiên danh của Hàn Ảnh Chân Quân.
Bởi vì y, chính là một huyền thoại!
Từ một đệ tử vô danh tiểu tốt của một cái tam lưu môn phái, từng bước một leo lên trở thành đệ tử thân truyền, trưởng lão.
Vị hôn thê bỏ trốn cùng dã nam nhân.
Sư phụ độc ác sợ y cướp đoạt chức vị mà hạ sát thủ.
Lúc còn nhỏ yếu liền đã kết thù với vô số đại thế lực.
Nhưng dù quấy đến long trời lở đất, nhưng y vẫn như cũ dùng chính sức mình mở ra một mảnh thương khung.
Hàn Ảnh Chân Quân nổi danh nhất là gì? Không phải thiên phú cao bao nhiêu, hay hậu trường có bao nhiêu vững chắc.
Mà là làm người đủ điên, đủ cuồng, đủ tàn nhẫn, cũng đủ ngoan độc.
Ấn tượng nhất chính là khi đắc tội với thái tử của một cái hoàng triều. Y đã nói lên một câu :
"Tại sao ta lại không dám giết