Cùng Trạch Như thành lập huyết mạch khế ước, chỉ là Thôn Thiên Hồn đồng tử tốc độ tu luyện chậm một chút, những thứ khác không bị ảnh hưởng.
Trạch Như tâm bất mãn hừ hừ, bao nhiêu người muốn gặp Thần Thú cũng khó khăn, bọn hắn lại trực tiếp cùng nó thành lập nghịch thiên huyết mạch khế ước, đây là thiên đại phúc khí đó!
Mặc dù là vì chữa trị thần hồn của mình, nhưng chỗ tốt nó mang lại tuyệt đối là thế gian khó cầu, gần như tuyệt tích.
Vậy mà không biết trân quý, còn đối với nó tỏ vẻ ghét bỏ, thực là được tiện nghi còn khoe mẽ, có mắt không tròng! Hừ!
"Mặc dù ta có thể đồng thời đem hai người các ngươi làm chủ, nhưng ta chỉ có thể cùng một người thành lập huyết mạch khế ước, bởi vì ở dưới đáy suối ta không cảm ứng được ai là người phù hợp nhất, nên ta chỉ có thể chờ các ngươi ra ngoài suối để tiến hành lựa chọn."
Nói rồi Trạch Như lắc lắc đầu, phía trên là hai cái sừng trắng nhỏ phát ra hai đạo vòng sáng bạc, ở trên không xoay một vòng, phân biệt chui vào mi tâm hai người, "Các ngươi thả lỏng tâm tình, không cần kháng cự lực lượng của ta!"
Hai người nghe lời thả lỏng, mặc cho lực lượng tiến vào linh hồn, lực lượng ấm áp khiến bọn họ hết sức thoải mái, vòng sáng bạc phân biệt xoay quanh hai viên ngọc châu đỏ ở tâm hai người.
Một lát sau, ngọc châu của Tịch Nhiêu khẽ run, cùng vòng sáng bạc chậm rãi hòa làm một, mi tâm nàng nhiều thêm một đôi sừng hươu tuyết trắng khéo léo đẹp đẽ, khiến nguyên bản dung nhan nàng đã xinh đẹp nay lại thêm mấy phần linh tuyệt tiên khí.
Mà vòng sáng bạc trong tâm Tương Yêu Tước điểm nhẹ ngọc châu, trong nháy mắt mở ra một đạo tâm môn, ôn nhuận lực lượng trong tâm hắn mãi không tắt, trằn trọc hai vòng liền bay trở về sừng nhỏ của Trạch Như.
Ngay sau đó, Tịch Nhiêu cảm giác sâu trong linh hồn nhiều thêm một đạo ấn ký linh hồn tuyết trắng, nàng ngước mắt nhìn phía Trạch Như.
Chỉ thấy Trạch Như hai móng trước hơi gập, đối với Tịch Nhiêu khẽ vuốt cằm, thu liễm tất cả khí tức, thanh âm mờ mịt lên tiếng gọi: "Chủ nhân."
Tịch Nhiêu có chút kinh hỉ, nhìn tư thái long trọng của Trạch Như, đưa tay ôn nhu vuốt đầu Trạch Như, trên người nó bóng loáng cảm giác thật dễ chịu: "Đây là nhận ta làm chủ?"
Trạch Như gật đầu, thân mật cọ cọ tay Tịch Nhiêu: "So với Tước chủ nhân, Nhiêu chủ nhân linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng hơn, giữa chúng ta thành lập khế ước có thể bổ sung lẫn nhau, đều có thể khôi phục, phù hợp nhất."
Linh hồn bị hao tổn khó có thể tu dưỡng, đã có Trạch Như, linh hồn Nhiêu Nhi khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.
Tương Yêu Tước đối với lựa chọn của Trạch Như vô cùng hài lòng.
Tịch Nhiêu ngơ ngác một chút, thần sắc tràn đầy mê hoặc.
Tương Yêu Tước linh hồn cũng bị hao tổn?
Trạch Như bị Tịch Nhiêu sờ đến thoải mái thở hổn hển hai tiếng, không hề có phong phạm tiên khí trước đó: "Bất quá, mặc dù Nhiêu chủ nhân cùng ta thành lập khế ước, nhưng Tương Yêu Tước cũng là chủ nhân của ta, chỉ là thứ tự hơi khác, bởi vì hai ngươi cũng đã thành lập huyết mạch khế ước."
Tương Yêu Tước nhíu mày: "Nói như vậy, bây giờ chúng ta có thể biết huyết mạch khế ước là gì rồi?"
"Đương nhiên." Trạch Như ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói, "Huyết mạch khế ước là khế ước cao quý nhất khó có được, nếu không phải nhờ ta, các ngươi mới không gặp chuyện tốt như vậy."
Hừ! Nó thế nhưng là Thượng Cổ Thụy Thú, được nó nhận chủ là ông trời ban phúc, những người khác đừng nói nhận chủ rồi thành lập huyết mạch khế ước, muốn gặp nó còn khó!
Ôm chút hiếu kỳ, Tương Yêu Tước và Tịch Nhiêu đồng thời vận chuyển linh lực về phía ngọc châu đỏ, không có lực cản, hai người phi thường thuận lợi tiếp nhận tất cả tin tức về huyết mạch khế ước.
Nửa ngày sau, tiếp nhận xong hết, hai người phản ứng hoàn toàn khác biệt.[nguồn Truyện 5s]
Tương Yêu Tước ngước mắt nhìn về phía Tịch Nhiêu, môi cười yếu ớt, ý vị thâm trường nói: "Thành lập huyết mạch khế ước, đích thật là chuyện tốt."
Tịch Nhiêu lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn về phía Tương Yêu Tước: "Hóa ra người đã cứu ta... lại là ngươi."
Huyết mạch khế ước là khế ước cường đại nhất thiên địa, điều kiện tiên quyết để thành lập là lực lượng linh hồn Thần thú, có nó thì Khế Ước Giả mới huyết mạch tương liên, viên ngọc châu đỏ ở tâm chính là tâm mạch của bọn họ.
Huyết mạch khế
Huyết mạch khế ước cường đại ở chỗ, bản thân có thể biết, hưởng lực lượng, cảm xúc, ký ức, kể cả sinh mệnh của đối phương và ngược lại. (nói chung 2 ac giờ dích thành một cục rồi =)))
Cùng hưởng lực lượng, tức có thể sử sụng lực lượng của đối phương, điều kiện tiên quyết là có đủ linh lực chèo chống, nếu ở cùng một chỗ tu luyện thì hiệu quả gấp đôi.
Cùng hưởng cảm xúc, nếu một bên tâm tình bất ổn dị thường, tâm mạch sẽ đem cảm xúc trong vòng một canh giờ này, toàn bộ hiện lên tâm mạch bên kia.
Cùng hưởng ký ức, không có cái gì hạn chế, có thể tùy ý điều tra tất cả ký ức đối phương, điều tra thời điểm cần hao phí đại lượng tinh lực.
Cùng hưởng sinh mệnh, cũng không hạn chế gì cả, thông qua tâm mạch có thể cùng đối phương liên hệ, có thể cảm ứng trạng thái tính mạng đối phương, đồng thời cùng sinh cùng diệt.
Bọn họ tiếp nhận xong tất cả tin tức về quan hệ huyết mạch khế ước, đồng thời cũng bị cưỡng chế tiếp nhận tất cả ký ức hoàn chỉnh của đối phương.
Trong trí nhớ Tương Yêu Tước, nàng nhìn thấy toàn bộ quá trình nàng trùng sinh, cũng thấy hắn vì nàng mà làm hết thảy.
.....
Trong Tu La Thần điện.
"Thần Nữ đã bình an đem Nguyệt Quang Châu về, giờ này đang trên đường đến trước Nguyệt Quang Thần điện." Thuộc hạ áo đen quỳ dưới đất hồi báo hết thảy tin tức về Tịch Nhiêu.
Tương Yêu Tước thân mang hắc bào, ngồi phía trên cao, tuấn nhan lạnh lùng tràn đầy sát khí đột nhiên nở nụ cười: "Phải không, Thần điện ở đâu?"
"Phía ngoài Thần." Thuộc hạ áo đen cung kính trả lời.
"Biết rồi, ngươi lui xuống đi." Tương Yêu Tước quơ quơ ống tay áo, thuộc hạ liền lui xuống.
Một giây sau, Tương Yêu Tước biến mất không thấy đâu, thân ảnh nhanh như gió hướng phương nam lao đi.
Truyền thừa Thần điện quá mức nguy hiểm, hắn không tới nhìn thật sự không yên tâm.
Tu La Thần điện cách phía ngoài Thần có chút xa, chờ hắn lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới, chính là thấy khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo của Miểu Vân Nguyệt, trên tay chính lả một khối hồn phách kim sắc đang bị thiêu đốt.
Trực giác nói cho hắn biết hồn phách kia chính là Tịch Nhiêu, Miểu Vân Nguyệt sau đó liên tục mắng chửi khẳng định ý nghĩ của hắn.
Cảm xúc sợ hãi lan tràn, trái tim hắn như bị ai bóp chặt, đau khiến hắn không thể hô hấp.
Cơ hồ ngay lập tức, thần lực dạng xích đen cấp tốc hướng về phía hồn phách, từ trên tay Miểu Vân Nguyệt lấy đi một tia hồn phách cuối cùng của Tịch Nhiêu.
Bỏ qua tâm trạng cuồng bạo lửa giận lập tức rời đi, hắn thận trọng bảo hộ hồn phách Tịch Nhiêu một đường chạy về Minh Vương Điện, chỉ muốn nhanh chóng cứu sống Tịch Nhiêu.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, đại môn Minh Vương Điện trực tiếp bị oanh sập trên mặt đất.
Thiếu niên tuấn mỹ tóc xanh mặc lục y uể oải nằm trên ghế, tay cầm một trái nho tím trong suốt bỏ vào miệng, nghe động tĩnh ngoài cửa, mí mắt nhấc lên một chút, híp híp nhìn người đang tới.