Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Nàng Chết Ta Vong (1)


trước sau

"Nghe nói Tịch Nhiêu đem Nguyệt Quang Châu về, chắc hẳn chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa a? Ngươi không đi bảo hộ, đến chỗ ta phá cửa làm gì?"

"Cứu nàng!" Tương Yêu Tước sắc mặt trầm đến đáng sợ, mắt đỏ nổi lên tức giận cuồng bạo.

"Đây là?" Phát giác Tương Yêu Tước không thích hợp, Minh Thần tiếp nhận tàn hồn kim sắc từ tay Tương Yêu Tước.

"Đây là tàn hồn Nhiêu Nhi!" Tương Yêu Tước hai mắt muốn nứt ra, thanh âm run rẩy.

Minh Thần đại kinh thất sắc, bưng lấy hồn phách kim sắc, cơ hồ không cảm nhận được khí tức sinh mệnh, tựa như lúc nào cũng có thể tiêu tán giữa thiên địa: "Làm sao lại biến thành dạng này? Truyền thừa thất bại?"

"Không, là do Miểu Vân Nguyệt." Tương Yêu Tước nhớ lại hình ảnh lúc hắn chạy đến, huyết mâu nháy mắt trào lên sát khí, nện một quyền như điên xuống bàn, cái bàn trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

Kẻ kia, đúng là đáng chết!

Chỉ thiếu chút nữa... trên thế giới này đã không có Tịch Nhiêu rồi, thậm chí ngay cả hồn phách cũng không còn.

Nếu hắn đến chậm một giây, sợ là ngay cả tia thần hồn cuối hắn cũng không lấy được.

Minh Thần không rõ lắm, nhưng giờ không thể hỏi nhiều, nhìn tia tàn hồn, cau mày: "Cứu nàng, trả giá đại giới đấy."

"Vô luận cái gì đại giới, chỉ cần nàng sống lại, ta đều chấp nhận!" Hắn không thể chịu đựng được, cũng không thể tiếp thu được chuyện tính mạng Nhiêu Nhi biến mất trên tay hắn.

Minh Thần thần sắc phức tạp, thở dài, trầm giọng nói: "Cần tất cả tu vi của ngươi, cùng một nửa linh hồn chi lực, nhưng cho dù ta có làm nàng sống lại, e rằng hồn phách cũng không còn nguyên vẹn."

"Chỉ cần nàng có thể sống, cứ việc làm đi!" Tương Yêu Tước không chút do dự, mày cũng không nhăn lại một chút.

Linh hồn có thể tu bổ, tu vi có thể tu luyện lại, nhưng những cái này đối với tính mạng Nhiêu Nhi tính cái cọng lông, không thể bằng một phần vạn trọng yếu sinh mệnh của nàng!

Làm bạn tốt duy nhất của Tương Yêu Tước, nhìn hắn bộ dạng hận không thể chết thay Tịch Nhiêu, vạn phần đau lòng: "Đáng giá không? Ngươi vì nàng làm nhiều như vậy, nàng hoàn toàn không biết, cũng không thể trao tình cảm cho ngươi, đến cùng có đáng giá không?"

"Đáng giá! Thời điểm ta đem chân tình trao cho nàng, không nghĩ đến việc nàng hồi báo." Tương Yêu Tước đỏ mắt nhìn về phía tàn hồn kim sắc, tràn ngập lệ khí nơi đáy mắt đều tan ra thành nhu tình, "Bớt nói lời vô ích, nhanh lên cứu nàng! Tu vi hồn lực cầm hết đi!"

Minh Thần biết rõ Tương Yêu Tước yêu Tịch Nhiêu tới tận xương tủy, không tiếp tục khuyên nữa, hắn biết giờ có nói tên kia cũng chẳng thèm nghe.

Làm bằng hữu, chỉ có thể cố hết sức mà thỏa mãn tâm nguyện của hảo hữu, hắn bất đắc dĩ nói: "Quá trình sẽ có chút đau nhức, ngươi nhịn một chút."

Minh Thần cầm lấy Nhiếp Hồn Châu, linh quang u lục hướng tới tâm môn Tương Yêu Tước, toàn tâm đau nhức khiến hắn không tự giác gầm nhẹ một tiếng, từng đạo từng đạo thần lực đỏ liên tiếp bị lấy ra, thẳng đến khi tất cả thần lực bị kéo ra, ngưng tụ thành một viên cầu đỏ.

Ngay sau đó một đạo lục quang lại hướng tới chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn, hắn cảm giác linh hồn mình đang bị chia làm hai, tê tâm liệt phế đau nhức khiến hắn không nhịn được gào thét lên tiếng, giống như dã thú bị thương gào thét.

Tinh thần Tương Yêu Tước có chút hoảng hốt, ý thức dần trở nên mơ hồ.[nguồn Truyện 5s]

Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một đạo bóng hình xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều khiến hắn rung động.

Hắn không tự chủ vươn tay, run rẩy muốn chạm vào.

Nhiêu Nhi...

Ngay khi hắn sắp chạm đến thì nháy mắt, bóng hình xinh xắn bỗng nhiên vặn vẹo, trên người hừng hực liệt hỏa, rất nhanh liền hóa tro tàn, tiêu tán trước mắt hắn...

Đừng... đừng mà... không cần...

Cảm giác đau đớn cực hạn khiến hắn chịu không nổi, liên tiếp phun mấy ngụm máu tươi, sau đó dần dần khôi phục thần trí, thanh tỉnh lại.

Minh Thần đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của hắn, đem đặt lên ghế nằm, cho hắn ăn một viên An Hồn đan.

Hắn nói: "Tốt, la bàn hồn của ta cảm ứng được ở phàm trần có một thân thể, linh hồn nàng cùng cỗ thân thể kia phi thường hoàn mỹ, trước để nàng tu dưỡng ở phàm trần a, chờ nàng đột phá gông cùm xiềng xích đến Thần giới, ta lại mang nàng đến bên cạnh ngươi."

Tương Yêu Tước đã từng uy thế hơn người, tư thái càn rỡ, giờ bởi vì linh hồn suy yếu đã biến mất hoàn toàn.

Dung nhan tuấn mỹ không có chút máu nào, cả khuôn mặt tái nhợt quỷ dị, nhưng yêu nghiệt tuyệt thế phong hoa lại không giảm chút nào, hắn

nhẹ thở gấp nói: "Ta... muốn đi cùng..."

Huyễn cảnh xuất hiện trước mắt hắn, quá chân thực rồi...

Nhìn cảnh nàng biến mất rõ mồn một trước mắt, khiến hắn luống cuống.

"Đừng hồ nháo, linh hồn ngươi đã bị lấy phân nửa, ở phàm trần căn bản không có biện pháp tu dưỡng." Minh Thần nghiêm túc nói.

"Ta... muốn tiếp tục...bồi nàng trưởng thành." Tương Yêu Tước thân thể vô cùng suy yếu, âm thanh run rẩy, cố gắng muốn thuyết phục Minh Thần.

Chỉ có tận mắt nhìn nàng bình yên vô sự, hắn mới an tâm.

"Tuyệt đối không được! Chuyện này không phải do ngươi quyết định!" Minh Thần trầm mặt cự tuyệt, hắn nhận thương tổn lớn như vậy, nếu xuống phàm giới, muốn khôi phục lại, gần như không có khả năng.

Chỉ có ở lại Thần giới mới có thể chữa trị linh hồn của hắn, Minh Thần hắn tuyệt không cho tên kia đâm đầu vào chỗ chết!

"Ta... đã bỏ lỡ...một kiếp của Nhiêu Nhi, ta...không muốn lỡ nàng... kiếp này... lần nữa." Tương Yêu Tước giương mắt nhìn Minh Thần, thần sắc cầu xin.

"Xin lỗi, ta không làm được, ta không thể để ngươi tự làm hại mình được. Ta cam đoan với ngươi, một khi nàng đột phá Thần giai, ta lập tức đưa nàng đến trước mặt ngươi."

Minh Thần thần sắc nghiêm nghị, đối với Tương Yêu Tước, hắn ngoại trừ đau lòng, còn có bất đắc dĩ.

Hắn quay mặt sang chỗ khác, không đành lòng nhìn.

"Cộp!"

Minh Thần nghe tiếng vang, quay đầu lại, chỉ thấy người từng quát tháo phong vân Tu La Thần Quân, giờ phút này kéo lấy thân thể hư nhược, hai đầu gối hơi gấp chuẩn bị quỳ xuống.

Minh Thần tay mắt nhanh lẹ chặn lại hành động của Tương Yêu Tước, vừa sợ vừa giận: "Tương Yêu Tước, ngươi điên rồi phải không!"

Huyết Sát Tu La, người khiến Thần giới Ma giới nghe tin là sợ mất mật, nào có giống bây giờ, không tiếc quỳ gối cầu xin hắn!

Tương Yêu Tước bộ dạng nhắm mắt phục tùng, nguyên bản mắt đỏ huyết sát giờ phút này lưu quang ảm đạm, phảng phát như kẻ mất hồn.

Hắn thấy được, thần phách kim sắc đổ huyết lệ, khiến hắn đau thấu tim gan.

Hắn sợ hãi mất đi nàng, cho dù nàng không phải của hắn.

Thanh âm hắn trầm thấp mà bi ai, thần tình thành khẩn: "Xin ngươi."

Nào biết hắn vừa dứt lời, Minh Thần giận không kiềm chế được, mắng như lôi đình, đinh tai nhức óc.

"Tương Yêu Tước ngươi không phải không đem kẻ nào để vào mắt, cuồng ngạo phách lối không ai bì nổi sao? Bây giờ vì Tịch Nhiêu ngươi lại có thể nói chữ xin! Vì bảo hộ nàng, ngươi nhận bao nhiêu tổn thương, nhận qua bao nhiêu lần truy sát, nàng biết không?! Bây giờ vì cứu nàng, ngươi từ bỏ tu vi, bỏ cả mệnh, cả tôn nghiêm cũng không cần! Ngươi làm mọi thứ, nàng biết không?! Ngươi đến cuối cùng có từng cân nhắc qua, ngươi rốt cuộc sống vì ai không?!

Minh Thần nhìn thấy hắn hạ thấp tôn nghiêm, bộ dạng ăn nói khép nép, nhịn không được tâm sinh lửa giận, phẫn nộ rống lên một tiếng, cuồng bạo linh khí từ trên người hắn dâng lên, tất cả đồ vật xung quanh đều vỡ nát.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện