Bà Mary nhìn Lora rời khỏi phòng, ánh mắt liền thay đổi từ hiền từ thành lạnh lùng.
"Ông định kết tội Lora thật sao Henry?" - Bà Mary hỏi với giọng lạnh lùng.
"Đương nhiên là không, chuyện này làm sao có thể công khai cho dân chúng biết. Nếu lọt tiếng gió ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn đến bạo loạn. Vốn dĩ muốn đe dọa con bé một chút, để nó biết nghe lời, ai ngờ con bé lại ngu ngốc như vậy." - Ông Henry thở dài, hai người vốn tính diễn một màn vừa đấm vừa xoa, nhưng những hành động của Lora lại vượt khỏi suy đoán của họ.
"Vậy chúng ta làm theo kế hoạch cũ, chỉ cáo buộc Lora tội danh sử dụng tàu thăm dò khi chưa được phép. Mọi người không có ý kiến gì chứ?" - Bà Mary nhìn một lượt những người trong phòng.
"Vậy cái chết của ba mươi ngàn thường dân thì sao? Ai sẽ là người chịu trách nhiệm?" - Phía bên dưới vang lên tiếng chỉ trích của một người đàn ông, hắn chính là kẻ liên tục chỉ trích cách làm việc của chính phủ ở nhà ăn tập trung cho công dân hạng D.
"Tôi nhắc lại lần cuối! Những người đó chết vì dịch bệnh!" - Bà Mary trầm giọng.
"Ngài Achiles có thể bất mãn với cách làm việc của hội đồng, nhưng ngài đừng quên ngài cũng là một thành viên trong hội đồng, việc gì nặng việc gì nhẹ, việc gì nên làm việc gì không nên làm thì ngài cần hiểu rõ."
"Vậy bà nhất quyết bao che cho Lora vì cô ta là cháu gái của bà? Luật pháp Othelo sẵn sàng tử hình một đứa trẻ nếu nó dám ăn cắp một ổ bánh mì, nhưng bà lại bao che cho kẻ giết chết ba mươi ngàn người?" - Ngài Achiles không chịu yếu thế.
"Tôi không bao che cho ai cả, xin ngài cẩn thận lời nói của mình. Lora chỉ sử dụng tàu thăm dò trái phép, những việc khác không liên quan đến con bé."
"Hơn nữa ngài đừng quên, Lora cũng là cháu gái của ngài, trong cơ thể con bé có gien Chính Trực của ngài. Nó còn là hậu duệ duy nhất của Ngài Robert, nay Ngài Robert vừa đi xa, ngài đã muốn giết đứa cháu duy nhất của ông ấy sao?" - Bà Mary nhìn trực diện Ngài Achiles.
"Tốt, vậy chuyện này không nói đến nữa." - Ngài Achiles đành nhượng bộ.
"Nhưng bà đã quên lý do ban đầu chúng ta thành lập Băng Nguyên rồi sao? Một vương quốc với nền dân chủ, tự do và công bằng. Giờ thì sao chứ? Xã hội bị phân cấp nghiêm trọng, công dân hạng D thì phải sống trong những khu nhà cũ nát, còn công dân hạng A B thì sống trong nhung lụa." - Ngài Achiles tức giận chất vấn.
"Sự phân hóa giai cấp không phải do chúng ta quyết định, việc những người làm việc được hưởng thành quả và những người không chịu làm việc chỉ được cung cấp lượng tài nguyên đủ để sống qua ngày là do chính người dân đưa ra. Nếu bây giờ một lần nữa cào bằng điểm cống hiến, dù làm việc hay không vẫn được sử dụng tài nguyên như nhau thì sẽ dẫn tới bất mãn một lần nữa." - Bà Mary bình tĩnh trả lời.
"Bà nói hay lắm! Bởi vì bà chỉ ngồi trên chiếc ghế đó nên mới có thể nói như vậy. Tôi mỗi ngày đều sống cùng những người thuộc Tầng Lớp Vô Dụng, cùng ăn cùng ngủ với họ. Bụng thì lúc nào cũng sôi réo, sống trong môi trường tệ hại khiến sức khỏe trở nên yếu ớt, xung quanh lại có vô số người chết vì dịch bệnh."
"Bà cảm thấy đó là một cuộc sống của con người sao?" - Achiles nói như gào thét, có thể nhìn thấy khóe mắt ông ta dần ẩm ướt.
"Vậy theo ngài tôi phải làm gì?" - Bà Mary bình tĩnh hỏi.
"Làm gì? Bà là quan hành chính cơ mà, trách nhiệm của bà là chăm lo cho cuộc sống của người dân, sao bà có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?" - Achiles tức giận hỏi.
"Tôi hiểu rõ cảm xúc của ngài, ba ngày một lần tôi và Ngài Job đều đi thăm họ, sao tôi có thể không nhìn ra cuộc sống khổ cực của họ cơ chứ? Nhưng tôi có thể làm gì đây? Ngoài việc nhìn họ chết dần chết mòn."
"Bà có thể nâng cao mức sống cho họ, gia tăng thêm ngân sách cho thực phẩm trợ cấp. Điều đó không phải quá dễ dàng sao?" - Ngài Achiles đưa ra đề nghị.
"Quả thực việc nâng cao mức sống cho người dân rất dễ dàng, nhưng ngài nhìn bảng số liệu này đi." - Bà Mary trình chiếu một loạt bảng thống kê.
"Số lượng công dân hạng D hiện tại là sáu lăm ngàn người, mỗi năm họ sử dụng bảy mươi phần trăm năng lượng, nếu bây giờ tôi tăng gấp đôi mức sống cho họ, thì sẽ cần một trăm bảy mươi phần trăm năng lượng. Nguồn năng lượng này bắt buộc phải lấy từ kho dự trữ, vậy thì chỉ sau năm năm kho năng lượng dự trữ sẽ cạn sạch."
"Giờ ngài hiểu rồi chứ? Không phải tôi không muốn làm, mà là làm không được, nếu làm như vậy thì sẽ dẫn đến sự sụp đổ của Băng Nguyên sau năm năm." - Bà Mary đáp trả.
"Chuyện này... Vậy chúng ta cứ tiếp tục nhìn người dân chết dần chết mòn như vậy hay sao? Chúng ta phải làm gì đó đi chứ?" - Ngài Achiles lại oán trách, việc liên tục phải nhìn thấy những người dân vô tội chết đi mà không thể làm gì đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần của ông ta.
"Othelo giống như một con tàu đang chìm, tôi đã cố gắng hết sức để giữ con tàu tiếp tục nổi, nhưng sức người có hạn. Có lẽ bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu mong sự thương xót của Đấng Polaris." - Bà Mary thở dài.
"Không nói việc này nữa, bây giờ chúng ta sẽ biểu quyết việc nên tin tưởng Lora hay không."
"Riêng tôi thì tôi hoàn toàn ủng hộ và tin tưởng Lora, con bé là một Người Hoàn Hảo