Ánh mắt của con vật khiến Tà Huyết nao núng.
"Có gì đó sai sai, sao nó lại nhìn mình như vậy chứ?"
"Phải nhanh chóng kết liễu nó, tránh đêm dài lắm mộng."
"Rịt!" - Trong lúc Tà Huyết còn đang suy nghĩ thì con gián đã lao đến tấn công trước.
Tà Huyết một lần nữa dễ dàng né tránh, bồi cho nó thêm một giáo vào lưng.
"Rịt! Rịt!" - Gián Đất giống như không sợ chết, bỏ mặc hai vết thương sâu hoắm đang túa máu, một lần nữa lao đến liều mạng với Tà Huyết.
Tà Huyết như cũ, nhanh nhẹn nhảy sang một bên né tránh. Nhưng lần này con gián đã thông minh hơn, khi nó gần va chạm với Tà Huyết thì đột ngột chuyển hướng sang trái, canh đúng thời điểm Tà Huyết tránh né mà tấn công.
"Hự!" - Tà Huyết ăn một cú húc trời giáng, bay ngược ra phía sau.
"Khụ, khụ, con gián chết tiệt!" - Tà Huyết lầm bầm chửi rủa, nó đã quá xem thường trí tuệ của con vật này.
Gián Đất thừa thắng xông lên, vỗ mạnh đôi cánh, dùng thế lấy thịt đè người lao tới. Cái miệng đầy răng nanh màu đen của nó mở rộng, nếu bị nó tóm được, Tà Huyết chắc chắn sẽ thành món ăn ngon trong bụng nó.
Tà Huyết giả vờ nằm im giống như bị thương nặng. Ngay khi con gián chỉ còn cách nó vài mét, Tà Huyết dựng thẳng mũi giáo về phía con vật, rồi lăn người né tránh.
"Phập! Rầm!" - Mặt đất rung lên dữ dội, Gián Đất đã tự mình áp mạnh lên mũi giáo, sau đó va mạnh xuống đất.
"Ghéc!" - Gián Đất đau đớn gào thét, nó bị Thương Tần xỏ xuyên qua người, vô cùng đau đớn. Con gián vùng vẫy, muốn dùng chân rút ngọn giáo ra khỏi ngực.
Tà Huyết không cho con gián cơ hội hồi phục, nó liền lượm lấy một tảng đá lớn gần đó, nhảy lên người con gián, điên cuồng ôm cục đá giáng xuống. . Truyện Ngôn Tình
"Bành! Bành! Bành!" - Tảng đá trong tay Tà Huyết giống như búa tạ, mỗi lần giáng xuống đầu con Gián Đất đều vị đập móp một mảng lớn.
Chỉ một lúc sau con gián gục xuống, không còn cựa quậy được nữa.
Tà Huyết ngồi bệt trên mặt đất, miệng thở dốc liên tục, trên người nó thấm đẫm máu gián màu nâu, vô cùng tanh tưởi.
Mặc dù đã được cải tạo lại thân thể, giúp thể chất tăng lên rất nhiều, nhưng việc cùng côn trùng vật lộn vẫn hơi quá sức với Tà Huyết.
"Mình phải rút máu của chúng rồi rời khỏi đây, nếu không lại có vài con côn trùng khác ngửi thấy mùi máu mà kéo đến."
Tà Huyết liền đứng dậy, uống cạn bình máu thứ hai mà Hải Lam đã chuẩn bị cho nó, sau đó ghé chiếc bình rỗng vào miệng vết thương của con gián.
Nó truyền năng lượng vào chiếc bình, khiến bình nhỏ phát sáng, rung lên nhè nhẹ. Từ bên trong bình nhỏ sinh ra lực hút, hấp thu máu của con gián vào bên trong bình.
Chiếc bình chỉ nhỏ bằng nắm tay, toàn thân trong suốt nhưng lại vô cùng thần kỳ, bao nhiêu máu đều có thể hút vào bên trong mà không đầy.
"Cái bình này hay thật đấy!"
Tà Huyết vui vẻ cất bình nhỏ vào trong túi da, chuẩn bị quay về nhà. Hôm nay là một ngày đi săn thành công đối với nó, dù có hơi chật vật một chút.
"Rịt! Rịt!" - Bỗng nhiên từ bụi cỏ cao chui ra một con Gián Đất hơn một mét.
Tà Huyết nheo mắt nhìn, nó nhận ra đây là con gián vừa bỏ chạy hồi nãy.
"Ủa? Nó quay lại nộp mạng sao?"
"Thịt nó luôn vậy, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Tà Huyết thì thào, nắm chặt Thương Tần trong tay hướng về phía con gián, muốn một giáo xiên chết nó.
"Rịt rịt!" - Đột nhiên có một con gián khác chui ra từ bụi rậm. Con này chỉ to hơn hai mét.
Tà Huyết nhìn lên bầu trời, vẫn còn khá sớm, chỉ khoảng ba bốn giờ chiều.
"Săn luôn hai con vậy, cho dù thêm vài con nữa cũng không sao." - Tà Huyết lẩm bẩm.
Giống như nghe hiểu được lời nói của Tà Huyết. Hai con gián liên tục kêu vang.
"Rịt rịt rịt rịt!" - Cả khu rừng vang lên tiếng gián kêu, vô số con gián dần dần ló đầu ra từ trong bụi rậm.
"Một hai ba bốn năm sáu bảy tám...." - Tà Huyết nhẩm đếm bầy gián.
"Hai năm hai sáu... Ba mươi!" - Khuôn mặt Tà Huyết trở nên tái mét, nó bị cả một đàn gián bao vây.
"Rịt rịt! Rịt rịt rịt rịt! (Giết nó! Giết nó! Trả thù!)" - Đàn gián gầm rú