Ma Thần Máu

Thanh Minh


trước sau

Minh Tuệ rời khỏi động phủ, chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác bất an.

“Trời hôm nay vì sao lại u ám như vậy?” – Minh Tuệ nhìn lên cao, bởi vì U Minh Phủ nằm sâu trong lòng đất, đương nhiên sẽ không có bầu trời thực sự, chỉ có những đám mây minh khí xám xịt trôi lơ lửng.

Nàng chậm rãi bước đi, phố xá trong U Minh thành vẫn luôn như vậy, tương đối ảm đạm, nhưng cũng bình yên đến lạ thường.

“Tỷ tỷ!” – Bỗng có một âm thanh non nớt phát ra từ ngôi nhà nhỏ.

Minh Tuệ quay đầu lại nhìn, hóa ra là cô bé bữa trước. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo trắng, trêи mặt đeo chiếc mặt nạ nhỏ hình con thỏ.

“Tỷ mau lại đây.” – Cô bé chạy tới kéo tay Minh Tuệ, đi vào sát lề đường.

“Gã ca ca xấu kia không đi cùng tỷ chứ?” – Cô bé nhìn ngó xung quanh, giống như đang xem xem có người theo dõi hay không.

“Hắn ta không có ở đây.” – Minh Tuệ lắc đầu, nàng tò mò không biết cô bé muốn làm gì.

“Tỷ đi theo muội.” – Cô bé đột ngột nắm tay Minh Tuệ kéo đi.

“Muội muốn làm gì?” – Vị Minh Vương xinh đẹp nghi ngờ hỏi, nàng cảm thấy cô bé trước mắt giống như không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Tỷ theo muội thì biết, muội có chuyện làm ăn muốn bàn với tỷ.” – Cô bé nói với vẻ mặt lén lút, nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ.

“Làm ăn?” – Minh Tuệ ngẩn người, nhưng vẫn quyết định đi theo vì tò mò.

Bé gái giống như con thỏ nhỏ, nhanh nhẹn di chuyển qua những tòa nhà bằng đá, thỉnh thoảng lại rẽ vào một con hẻm nhỏ, nhưng chỉ một lúc sau lại đi ra một con đường khác.

Minh Tuệ bị cô bé dẫn đi vòng vòng hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới đến trước một ngôi nhà nhỏ ở góc ngoại thành.

Cô bé lấy ra một chiếc lệnh bài, đem trận pháp bên ngoài nhà khai mở.

“Mẫu thân! Hài nhi đã về.” – Cô bé vẫy tay với một bóng người nằm trêи giường, nhưng kỳ lạ là mẫu thân nàng lại không trả lời.

Minh Tuệ nheo nheo mắt, nàng nhìn kỹ thì phát hiện người mẫu thân kia lại là một cái xác khô, không biết đã chết từ bao giờ.

Da thịt đều đã trở nên khô đét, dính chặt vào xương.

Nàng lại nhìn quanh nhà, trong phòng không có quá nhiều đồ vật, mọi thứ đều đơn giản, mùi xác chết lượn lờ trong không khí, khá là khó chịu.

Ở góc tường treo vài chiếc túi trữ vật bằng da, tất cả đều đã cũ nát.

“Tỷ ngồi đi, muội đi lấy nước.” – Cô bé chỉ tay vào ghế mời Minh Tuệ ngồi.

Chỉ một lát sau đã cầm hai tách trà trở về.

Minh Tuệ cũng cởi bỏ mặt nạ và áo choàng, treo lên bờ tường.

“Oa! Tỷ tỷ thật xinh đẹp.” – Cô bé tròn xoe hai mắt, vô cùng kinh ngạc khi thấy dung nhan của Minh Tuệ, nàng chưa thấy ai đẹp như vậy bao giờ.

“Lớn lên muội cũng sẽ xinh đẹp giống ty.” – Vị Minh Vương nở nụ cười nói.

“Tỷ là Minh Tuệ, minh trong u minh, tuệ trong trí tuệ. Còn muội tên gọi là gì?” – Minh Tuệ khẽ hỏi.

“Mẹ đặt tên muội là Thanh Minh, muội cũng không biết nghĩa là gì.” – Thanh Minh trả lời.

“Kia là mẫu thân của muội sao? Nếu bà ấy đã qua đời, tại sao lại không chôn cất? Nếu để quá lâu sẽ tiến hành thi hóa, trở thành một cương thi nguy hiểm.” – Minh Tuệ tò mò hỏi.

U Minh Phủ nằm sâu trong lòng đất, âm u vô cùng, quỷ khí lượn lờ, việc xác chết thi hóa thường xuyên xảy ra.

“Tỷ nói gì vậy? Cớ sao lại nguyền rủa mẫu thân của muội.” – Thanh Minh đột ngột hét lên, giống con thỏ bị dẫm phải đuôi.

“Mẫu thân chỉ đang bị bệnh, muội nhất định sẽ kiếm đủ tiền để chữa cho người.” – Thanh Minh nói tiếp.

“Bị bệnh? Muội kể đầu đuôi tỷ nghe xem.” – Minh Tuệ ngạc nhiên hỏi, nàng phải dùng thần thức kiểm tra lại thi thể vài lần, để chắc rằng đó là một xác chết.

“Muội từ nhỏ đã không có cha, chỉ có mẹ. Mẫu thân vì muốn kiếm minh thạch, thường mời những thúc thúc xấu về nhà. Mỗi lần như vậy mẫu thân đều đem muội giấu vào đây.” – Thanh Minh vừa kể vừa chỉ tay vào một chiếc tủ đá.

“Những thúc thúc xấu thường bắt mẫu thân làm những việc kỳ quái, đôi khi còn đánh đập mẫu thân. Nhưng mẹ lại tỏ ra rất thích thú, thường xuyên lấy lòng họ. Khi xong việc thì họ sẽ cho mẫu thân vài viên minh thạch, sẽ có tiền mua thức ăn.” – Thanh Minh kể bằng giọng nói nhỏ xíu, xen lẫn chút buồn rầu.

Minh Tuệ nghe xong liền hiểu, đây là cuộc sống của một người mẹ đơn thân, phải hành nghề mại ɖâʍ để nuôi con nhỏ.

“Vậy tại sao mẹ muội lại bị bệnh?”

“Có một lần mẫu thân dẫn về một đại hán cao lớn, hắn đối xử với mẫu thân vô cùng thô bạo, khiến mẫu thân đau đớn.”

“Muội trốn trong tủ vì quá sợ và thương mẫu thân, nên đã khóc thành tiếng, bị đại hán kia nghe được.” – Âm thanh của Thanh Minh trở nên trầm thấp, ánh mắt buồn bã, hai giọt lệ đọng lại ở khóe mắt.

“Sau đó hắn ta mở cửa tủ, phát hiện muội ở bên trong. Hắn liền yêu cầu mẫu thân để hắn làm chuyện kỳ quái với muội, hắn sẽ trả thêm tiền. Mẫu thân không đồng ý, cùng hắn xảy ra tranh cãi.”

“Hắn liền lấy ra vũ khí tấn công mẫu thân, muội vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy. Rất lâu muội mới trở về, khi trở về thì mẫu thân đã bệnh rất nặng, chỉ có thể nằm trêи giường, không thể di chuyển nữa.”

“Muội đem thức ăn đến thì mẫu thân ăn rất ít, sau một thời gian thì bệnh hoàn toàn biến xấu. Muội gọi cách nào cũng không tỉnh, cũng sẽ không nói chuyện và ăn uống.” – Thanh Minh khóc nấc lên.

“Lâu lâu có vài thúc thúc xấu đến tìm mẹ, muội lại trốn trong tủ, chúng thấy mẫu thân bị bệnh thì bỏ đi. Cũng có kẻ phát hiện ra muội, nhưng muội đều trốn thoát.”

“Muội đã thử chữa trị cho mẹ mà không được, thuốc trong thành không tác dụng gì.”

“Nhưng muội nghe nói có một loại thuốc có thể chữa bệnh cho mẹ, chỉ là giá cả rất đắt, tới hơn mười vạn minh thạch, muội tích cóp mãi cũng chỉ được mấy ngàn, còn thiếu rất nhiều.” – Thanh Minh nói tiếp, vẻ buồn bã của cô bé đã bị giấu đi.

“Vậy muội làm sao có thể sống đến bây giờ?” – Minh Tuệ vô cùng ngạc nhiên, theo lý mà nói thì sau khi mẫu thân gặp nạn, Thanh Minh đáng lẽ cũng sẽ chết đói.

Nhưng theo lời cô bé kể thì giống như cô bé vẫn có thể sống tốt.

“Tỷ xem.” – Thanh Minh nở nụ

cười, thân thể dần trở nên hư ảo, trông giống hệt một bóng ma.

Cô bé dễ dàng đi xuyên qua bàn ghế, mà không bị cản lại.

“U Linh Thân Thể!” – Minh Tuệ thốt lên, vô cùng ngạc nhiên.

U Linh Thể là một loại thể chất vô cùng hiếm gặp, có thể tự do chuyển đổi giữa thực thể và hư ảo. Trong trạng thái hư huyễn thì giống như U Linh, có thể đi xuyên qua vạn vật, không sợ công kϊƈɦ từ đao kiếm, cũng chẳng sợ thủy hỏa ngũ hành, tất cả đều không thể đánh trúng bản thể.

Khuyết điểm duy nhất là sợ hãi thần hồn công kϊƈɦ, nhưng người sở hữu U Linh Thể đều là những quỷ tu cường đại, đem thần hồn luyện đến xuất thần nhập hóa, khiến cho khuyết điểm là linh hồn cũng biến mất.

Từ đó khiến cho người sở hữu U Linh Thể trở thành cùng giai vô địch thủ, chỉ khi nào bị cường giả có tu vi cao hơn rất nhiều chặn đánh thì mới rơi vào bại thế.

“Mỗi lần bị thúc thúc xấu đuổi, muội sẽ biến thành thế này, có thể chạy xuyên qua tường, họ sẽ không bắt được muội.”

“Muội thường thường sẽ đứng ngoài đường, giả vờ va phải mấy thúc thúc xấu, rồi đem túi trữ vật của họ lấy trộm.”

“Đôi khi muội cũng sẽ tự mình đem bán thân, chờ mấy gã người xấu đó muốn làm chuyện kỳ quái, muội sẽ lấy túi trữ vật rồi bỏ chạy.”

“Mấy kẻ đó thật ngốc!” – Thanh Minh cười khanh khách, giống như rất vui vẻ.

“Vậy lần trước cũng là muội cố tình va vào Hắc Hộ Pháp, muốn ăn trộm túi tiền của hắn?” – Minh Tuệ nghe xong liền không vui hỏi.

“Đúng vậy! Nhưng người đó tu vi rất cao, muội không dám lấy trộm.” – Thanh Minh gật đầu thừa nhận.

“Muội có biết ăn cắp và lừa gạt là rất xấu? Nếu bị người của U Minh Phủ biết được sẽ có quỷ sai đến bắt muội giam vào Địa Phủ?” – Minh Tuệ nghiêm mặt hỏi.

“Muội biết chứ, nhưng đâu còn cách nào khác, những thúc thúc đó đều rất xấu, lấy tiền của họ cũng không sao cả. Quỷ sai muội không sợ, họ cũng không bắt được muội.” – Thanh Minh dùng ánh mắt đen láy nhìn Minh Tuệ.

“Vậy muội mời tỷ đến đây làm gì?”

“Bàn chuyện làm ăn! Thứ này cho tỷ, muội không đủ thực lực mở nó ra, nhưng bên trong chắc chắn có rất nhiều đồ quý giá.” – Thanh Minh đem một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Minh Tuệ.

Nhẫn trữ vật là một loại mặt hàng xa xỉ, bên trong có không gian rộng bằng cả căn phòng, lớn gấp mười lần túi trữ vật. Nhưng nguyên liệu chế tác hiếm hoi, cần trình độ luyện khí thượng thừa mới có thể chế tạo.

Đương nhiên giá cả của nhẫn trữ vật cũng vô cùng đắt đỏ, chỉ có những cường giả mạnh nhất mới có tư cách nắm giữ.

“Thứ này muội trộm của ai?” – Minh Tuệ nắm lấy tay Thanh Minh, nghiêm giọng tra hỏi.

“Muội không trộm, có một ông lão già nua trước khi chết đã đem nó cho muội.”

“Ông ấy nói thứ này rất trân quý, ông dùng cả đời cũng không thể mở nó, nhưng lại vì nó mà bị người khác cả đời đuổi giết.”

“Nên nói muội phải giấu thật kỹ, khi nào tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ thì mở ra mà lấy bảo vật bên trong.” – Thanh Minh chậm rãi giải thích.

“Vậy sao muội lại tin tưởng giao nó cho tỷ? Không sợ tỷ giết muội rồi chiếm đoạt sao?” – Minh Tuệ nhìn chăm chú Thanh Minh.

“Không phải muội nói đồ vật bên trong đều cho tỷ tỷ sao? Tỷ cần gì phải giết muội.”

“Hơn nữa tỷ chắc chắn là người tốt, những lần muội ăn trộm đều sẽ vờ té ngã, nhưng người bên đường không ai quan tâm, nhiều người còn mắng chửi muội.”

“Chỉ có tỷ là đỡ muội dậy, hơn nữa ca ca xấu kia có tu vi rất mạnh, còn tỷ thì muội không cách nào dò xét tu vi, có lẽ chỉ có cường giả Độ Kiếp Kỳ mới mạnh như vậy.” – Thanh Minh giải thích.

Minh Tuệ khẽ phì cười, đem chiếc nhẫn đặt vào tay cô bé.

“Tỷ vừa kiểm tra chiếc nhẫn, bên ngoài có một tầng cấm chế cường đại che phủ, bên trong đúng là sẽ có bảo vật.”

“Nhưng thứ này là cơ duyên của muội, tỷ sẽ không cưỡng đoạt, muội chờ mình tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ rồi tự mình mở ra.”

“Không, muội không cần bảo vật, tỷ mau mở ra đi, muội chỉ lấy minh thạch, bảo vật đều cho tỷ, cả mấy thứ này cũng đều cho tỷ.” – Thanh Minh vùng tay khỏi Minh Tuệ, lấy mấy túi trữ vật ở góc tường đem cho nàng.

Minh Tuệ nhìn qua một lượt, đều là vũ khí, đan dược và ít đồ dùng của tu sĩ cấp thấp, tổng cộng cũng khoảng vài ngàn minh thạch.

“Muội chỉ cần minh thạch, muội muốn mua đan dược chữa bệnh cho mẫu thân.” – Thanh Minh nói tiếp.

“Hài…” – Minh Tuệ thở dài một hơi.

“Mẫu thân của muội đã qua đời, thế gian không có cách nào cứu được.”

“Tỷ thực ra là Minh Vương của U Minh Phủ, nay tỷ muốn nhận muội là nghĩa muội, muội đồng ý hay không?” – Minh Tuệ nhẹ nhàng hỏi, nàng cảm thấy tình cảnh của Thanh Minh và nàng rất giống nhau, thậm chí là bi thảm hơn nàng rất nhiều, nên muốn nhận nuôi cô bé, tránh nàng dấn sâu vào ma đạo.

“Không! Muội không cần, vụ làm ăn này tỷ không đồng ý thì thôi, muội tìm người khác. Muội sẽ ở lại đây với mẫu thân, chờ đủ tiền sẽ chữa bệnh cho mẹ, lúc đó muội và mẫu thân có thể sống vui vẻ như trước.” – Thanh Minh đột ngột thay đổi thái độ, đem toàn bộ túi và nhẫn trữ vật cất đi.

“Đứa bé này…” – Minh Tuệ lắc đầu, nàng không trách cô bé, sự cố chấp đó chính là lòng hiếu thảo biến thành.

“Có lẽ chỉ để Thanh Minh cứu chữa thất bại, mới có thể thuyết phục nàng tin sự thật.” – Minh Tuệ nghĩ thầm.

“Đây là mười vạn minh thạch, ta cho muội. Mau đi mua đan dược đi.” – Minh Tuệ đem một túi trữ vật đặt lên bàn, cái túi nặng trĩu, muốn đem cả chiếc bàn làm gãy.

Thanh Minh đem thần thức truyền vào túi, sau đó khuôn mặt cô bé biến thành sửng sốt, mắt chữ a miệng chữ o nhìn Minh Tuệ trân trân.

“Tỷ thực sự là Minh Vương? Số tiền này thực sự cho muội?”

“Đúng vậy, dẫn tỷ đi gặp kẻ bán đan dược, từ nay tỷ sẽ là nghĩa tỷ của muội.” – Minh Tuệ xoa đầu Thanh Minh, nàng là công chúa của Minh Giới, ông nàng là U Minh Thần, chút tiền bạc này đối với nàng chẳng nghĩa lý gì.

“Thứ này cho tỷ, đồ vật bên trong muội không cần. Cả mấy thứ này nữa, tất cả đều cho tỷ. Sau này muội sẽ xem tỷ là người thân thiết nhất.” – Thanh Minh nở nụ cười vui vẻ, nàng nhanh chóng chộp lấy túi minh thạch, rồi đem nhẫn trữ vật và túi trữ vật toàn bộ cho Minh Tuệ.

Trêи khuôn mặt của cô bé nở nụ cười rạng rỡ, tất cả mọi buồn phiền đều trôi đi mất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện