“Tỷ tỷ! Muội muốn đi mua thuốc ngay bây giờ, muội muốn mẫu thân tỉnh lại.” – Thanh Minh vội vã đeo chiếc mặt nạ con thỏ, chạy vụt ra khỏi nhà.
“Có lẽ muội sẽ rất sốc khi biết sự thật, nhưng tỷ không thể để muội sống trong ảo vọng như vậy.” – Minh Tuệ ảm đạm nghĩ thầm, nhanh chóng đi theo phía sau để bảo vệ Thanh Minh.
Tốc độ của cô bé rất nhanh, thoăn thoắt băng qua những tòa nhà trêи phố, nàng chạy một mạch từ tường đông sang tường tây.
Trêи đường có rất nhiều hiệu thuốc lớn, bán đủ các loại đan dược trân quý thì cô bé đều không ghé vào, chỉ đến khi tới một góc phố nhỏ, nằm tận cùng dãy phố.
U Minh thành vốn đã ít người, góc phố này hoàn toàn chẳng có ai qua lại, những cửa tiệm ở đây đều là cửa tiệm nhỏ, tồi tàn cũ nát do vắng khách.
Thanh Minh đi đến trước một cửa tiệm, ngoài biển ghi ba chữ Hồi Sinh Đường.
“Ông chủ! Ông chủ! Cháu muốn mua đan dược!” – Thanh Minh đập bình bình vào cửa tiệm, cô bé đang vô cùng nôn nóng.
Phải một lúc sau mới có một lão giả râu tóc bạc phơ xuất hiện. Ông lão nheo mắt nhìn, phát hiện đối phương là khách quen.
“Tiểu ni tử lại tới mua kẹo sao? Lần này bản điếm có kẹo hồ lô, mứt dừa, táo đỏ, kẹo que…” – Lão giả mời Thanh Minh vào tiệm, bắt đầu giới thiệu những mặt hàng mới nhập về.
Mặc dù đây là một tiệm thuốc, nhưng bên trong lại chẳng có bao nhiêu đan dược. Hồi Sinh Đường từng là một cửa tiệm lớn ở giữa U Minh thành, nhưng truyền đến đời lão giả thì làm ăn lụn bại.
Lão cả đời đam mê luyện dược, nhưng tài chế thuốc lại rất kém, đan dược luyện chế thường xuyên bị nổ lô, có luyện thành công thì cũng là hàng thứ phẩm, chất lượng kém hơn những cửa tiệm khác.
Dẫn đến càng làm ăn càng thua lỗ, phải bán cửa tiệm lớn giữa phố, chuyển đến đây mưu sinh.
Minh Tuệ nhìn xung quanh, chỉ thấy có vài bình đan dược chữa thương cấp thấp, tác dụng chẳng ra gì. Phần lớn đồ vật trêи kệ đều là những loại bánh kẹo trẻ em thích ăn.
“Đây thực sự là tiệm thuốc sao? Sao lại giống như tiệm đồ ăn vặt vậy?” – Minh Tuệ khó hiểu hỏi.
Câu hỏi vu vơ của nàng đâm vào nỗi đau trong lòng lão giả, khiến ông ta mặt mày đỏ bừng, vô cùng tức giận.
Chẳng là trong một lần chế thuốc, lão giả lại chế nhầm ra một viên kẹo, ăn vào không có tác dụng chữa thương, nhưng lại rất thơm ngon. Vậy là lão chuyển từ luyện chế đan dược sang luyện kẹo, tài nghệ của lão về khoản này thì vô cùng tài ba, không có ai so được.
Nhiều người khuyên lão nên chuyển sang buôn bán kẹo sẽ tốt hơn, nhưng vì nghề thuốc là nghề gia truyền, lão không cách nào bỏ được, chỉ có thể vừa bán thuốc vừa bán kẹo như vậy.
“Cô nương đây nói sai rồi! Hồi sinh đường của ta đã có danh tiếng hơn hai ngàn năm, ai ai lại không biết cơ chứ?”
“Tất cả các loại đan dược chữa thương, hồi minh khí, tăng trưởng tu vi,… Bản điếm đều có.”
“Chất lượng đều là cực phẩm trong cực phẩm, không cửa hàng nào so sánh được…” – Lão chủ tiệm liền ba hoa một trận, kể về Hồi Sinh Đường trong quá khứ, khi mà nó vẫn còn là một tiệm thuốc lớn.
Minh Tuệ nghe xong liền phì cười, cảm thấy lão già rồi nên hồ đồ.
“Cô cười cái gì? Thấy thứ kia không?” – Lão giả chỉ tay vào chiếc kệ cao nhất, có để một lọ đan dược trông vô cùng đẹp mắt, được làm từ ngọc thạch bảy màu, tỏa ra ánh sáng huyền ảo.
Trêи lọ đan dược có dán nhãn Hồi Sinh Đan, phía dưới lại đề giá mười vạn minh thạch.
“Nói cho tiểu oa nhi biết! Nhà ta ba đời bán thần dược, có thể chữa bách bệnh! Kia chính là siêu phẩm Hồi Sinh Đan, đệ nhất đan dược của tam giới.”
“Viên đan dược này lợi hại vô cùng, người già uống vào sẽ trẻ lại, người bệnh nhiều năm chỉ cần ngửi một hơi thì mọi bệnh tật sẽ tan biến. Kẻ trúng độc dù nặng đến mấy chỉ cần cắn một miếng sẽ ngay lập tức giải độc.”
“Kẻ bị trọng thương sắp chết chỉ cần ăn một phần liền có thể khôi phục thương thế. Chính là ngay cả người đã chết từ lâu, chỉ còn là xác khô, chỉ cần đem đan dược này uống vào thì có thể xương khô mọc thịt, trọng sinh sống lại.”
“Cũng chính vì vậy mà viên thuốc có tên Hồi Sinh Đan, nhưng cũng bởi vì công năng thần hiệu, giá cả cũng rất đắt đỏ, không có mười vạn minh thạch đừng mong chạm vào.”
Lão giả lấy toàn bộ sức lực, liên tục giao giảng về công năng của viên đan dược, càng nói càng hăng say, giống y như thật.
Đây chính là chiêu bài của lão giả, mỗi cửa tiệm đều sẽ có một bảo vật để làm trấn điếm chí bảo, dùng để mời chào quan khách đến mua hàng. Lão giả vô