“Mẫu thân!” – Vừa về đến nhà Thanh Minh liền hét lớn, bàn tay nhỏ nắm chặt lọ đan dược thất thải, nhanh chóng chạy tới bên giường.
Cô bé nhanh chóng gỡ nút, đổ ra một lọ đan dược đen thui, có lẽ bởi vì bị bỏ trong lọ nhiều năm hoặc vì nguyên nhân nào đó, nên trêи viên đan dược xuất hiện nấm mốc, nhìn qua liền biết thuốc đã hỏng.
Nhưng Thanh Minh không quan tâm mấy chuyện vụn vặt này, nàng đem miệng của xác khô tách ra, nhét viên thuốc vào bên trong.
Không gian trong phòng chìm vào yên lặng, có thể nghe thấy trái tim của Thanh Minh đang liên tục nhảy lên. Còn Minh Tuệ lẳng lặng ngồi trêи ghế, yên tĩnh theo dõi kỳ biến.
Năm phút, mười phút, một canh giờ… Thời gian trôi qua từng chút một.
“Tỷ tỷ, tại sao mẫu thân không phản ứng gì?” – Thanh Minh nhìn Minh Tuệ hỏi.
“Em tách miệng bà ấy ra xem.” – Minh Tuệ nói với giọng trầm ổn.
Khi hàm răng khô quắt bị Thanh Minh tách ra, viên đan dược mốc meo vẫn nằm yên bên trong.
“A! Mẫu thân! Sao người không uống nó đi!” – Thanh Minh hét lên, cố gắng dùng ngón tay đẩy viên thuốc xuống cổ họng, nhưng yết hầu của thi thể đã sớm khô quắt, dính liền vào nhau, cô bé không cách nào ép viên thuốc xuống được.
“Tỷ tỷ, sao mẫu thân lại không chịu uống thuốc. Em đã rất mong chờ nó, sao mẫu thân không chịu sống lại.” – Giọng nói của Thanh Minh dần trở nên nghẹn ngào, vẻ u buồn lại bám lấy cô bé.
“Người chết rồi sẽ không thể sống lại, cho dù muội có thần dược thực sự thì họ cũng không thể uống nó nữa. Huống chi đây chỉ là một viên thuốc giả.”
“Muội hãy chấp nhận sự thật đi, đừng cố gắng dùng ảo vọng để huyễn hoặc bản thân nữa.” – Minh Tuệ cố gắng thuyết phục.
“Không, mẫu thân chỉ đang bị bệnh, muội sẽ tìm cách khôi phục cơ thể của người trước, sau đó lại dùng Hồi Sinh Đan cứu người sống lại.” – Thanh Minh lắc đầu, cô bé vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật.
“Vậy tỷ giúp muội một lần nữa, đây là nước suối Hoàng Tuyền, có tác dụng khôi phục sinh cơ, dù là thi thể cũng có thể khôi phục.” – Minh Tuệ lấy ra một lọ nước suối có màu vàng nhạt.
“Nhưng nếu vẫn không thể sống lại, nước Hoàng Tuyền sẽ biến thành chất kịch độc, đem thi thể của mẹ em ăn mòn, hóa thành dịch lỏng.” – Minh Tuệ nói rõ ràng từng chữ một, ánh mắt nhìn chăm chú Thanh Minh, để cho cô bé tự đưa ra quyết định.
“Muội hiểu rồi, ngày mai muội sẽ đem thi thể của mẫu thân chôn cất. Bình nước này tỷ giữ lại đi.” – Thanh Minh ánh mắt trở nên ảm đạm.
Cô bé gục đầu bên thi thể của mẹ mà khóc nức nở.
“Muội có muốn ta cũng đem muội chôn cất, giúp muội sớm siêu thoát?” – Âm thanh của Minh Tuệ lại vang lên, mặc dù vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người khác sởn tóc gáy.
Cánh cửa tủ quần áo đột ngột bật mở, để lộ ra bên trong là một thi thể đã khô của một bé gái, bộ váy trắng trêи người cô bé đã sớm mục nát.
“Tỷ biết từ bao giờ?” – Thanh Minh không hề xoay người, chỉ có chiếc cổ của cô bé là xoay nửa vòng tròn.
Ánh mắt của cô bé cũng biến từ màu đen thành ngọn lửa xanh lơ.
“Ngay từ khi vào nhà tỷ đã biết không ổn, thấy muội biến thành U Linh thì tỷ chắc chắn muội đã chết.” – Minh Tuệ điềm đạm trả lời.
“Vậy sao còn nói nhiều với muội như vậy? Tỷ không sợ sao? Một người đã chết từ lâu, nhưng lại vẫn tồn tại như muội, có phải là rất đáng sợ?” – Vừa nói Thanh Minh vừa biến thành hình dạng thực sự của cô bé.
Da thịt trêи người trở nên khô khắt, hốc mắt hõm sâu, hai ngọn quỷ hỏa liên tục nhấp nháy trong hốc mắt trống rỗng, bộ dạng biến thành vô cùng khủng khϊế͙p͙ ghê rợn.
Nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống, có thể thấy những làn sương mờ mịt xuất hiện.
“Muội đừng hiểu lầm, nếu muội không muốn siêu thoát thì thôi vậy, tỷ sẽ không làm hại muội.”
“Về sau đi theo tỷ đi, không cần ở lại đây nữa, tỷ vẫn muốn làm nghĩa tỷ của muội.” – Minh Tuệ vuốt ve khuôn mặt hốc hác của Thanh Minh, không hề tỏ ra sợ hãi.
“Tỷ tỷ…hu hu hu…” – Thanh Minh òa khóc, cô bé lại biến thành hình dạng bé gái, màn sương mờ mịt trong phòng cũng biến mất.
Phải một thời gian lâu sau cô bé mới bình tĩnh lại.
“Tại sao đều là đã chết, nhưng mẫu thân lại tan biến, còn muội thì bị kẹt lại, không thể siêu thoát?” – Thanh Minh nhìn Minh Tuệ hỏi.
“Tỷ cũng không biết, có lẽ là do ông ngoại thấy muội dễ thương, nên không muốn đưa muội đi. Cũng có thể là do mẫu thân của tỷ lười biếng, đem Lục Đạo Luân Hồi phá hỏng.” – Minh Tuệ nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói.
Trước đây Lục Đạo Luân Hồi do phụ thân của nàng cai quản, chuyên điều khiển quá trình đầu thai chuyển kiếp của vạn vật sinh linh. Nhưng sau khi Lục Đạo Minh Đế qua đời thì do Minh Linh Minh Đế cai quản, sau này khi Minh Tuệ hoàn toàn trưởng thành, có được Minh Đế thực lực, thì nàng sẽ là người cai quản luân hồi.
“Liệu sau này muội có thể gặp lại mẫu thân không? Muội rất nhớ người.” – Thanh Minh ảm đạm hỏi, cô bé nhìn về thi thể người mẹ, lại khóc nấc lên.
“Có lẽ là không, phụ thân của tỷ là Minh Đế, nhưng khi ông chết cũng giống như những sinh linh bình thường khác, biến mất không có tung tích. Tỷ và mẫu thân từng nhiều lần năn nỉ ông ngoại đem phụ thân trở về, nhưng người dù là U Minh Thần cũng không có cách gì.”
“Vạn vật sinh linh có sinh ra sẽ có chết đi, cho dù là thế giới chúng ta đang sống, đến một ngày nào đó cũng sẽ hủy diệt. Lúc đó chúng ta cũng không thể nhìn thấy nó nữa. Cả tỷ và muội cũng như thế, đến một ngày nào đó sẽ chết đi rồi biến mất.” – Minh Tuệ liền giảng giải.
“Nhưng muội chết rồi cơ mà?” – Thanh Minh nghẹo cái đầu nhỏ nhìn Minh Tuệ.
“Đúng rồi, có lẽ muội là trường hợp đặc biệt, dù chết đi nhưng lại không biến mất, không vào luân hồi.”
Minh Tuệ suy nghĩ hồi lâu cũng không thể suy đoán được lý do Thanh Minh tồn tại.
“Lần sau về thăm nhà, tỷ sẽ hỏi ông ngoại vậy.”
“Giờ an táng cho mẫu thân muội thôi.”
Minh Tuệ dùng thần thông đem thi thể mẫu thân