Ác Quỷ Máu đang ngủ thì nó đột ngột mở mắt, đôi mắt của nó đỏ ngầu, ác niệm bắt đầu lan tràn khắp sơn động.
“Chàng làm sao vậy?” – Tiểu Bạch đang tu luyện thì bị nó dọa sợ.
“Có kẻ muốn giết ta!” – Ác Quỷ Máu gằn giọng nói.
“Ai chứ? Hay là chàng gặp ác mộng?” – Tiểu Bạch ôm lấy Ác Quỷ Máu, vỗ về trấn an nó.
“Ta không biết nữa, ác quỷ như ta rất nhạy cảm với ác niệm, chỉ cần có người cùng ta sinh ra ác ý thì ta sẽ biết.”
“Rầm… Rầm… Rầm…” – Tiếng đổ vỡ vang lên từ phía bên ngoài, âm thanh người dân la hét hỗn loạn.
“Xem ra quả thực là nhắm vào ta.” – Ánh mắt Ác Quỷ Máu trở nên âm trầm, nếu bình thường nó sẽ không sợ bất kỳ ai, nhưng bây giờ nó lại đang rơi vào trạng thái cạn kiệt năng lượng.
“Tiểu Bạch, phía bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, nàng tạm thời trốn tránh một chút.” – Ác Quỷ Máu lo lắng nói.
“Không! Thϊế͙p͙ muốn ở bên chàng.” – Tiểu Bạch lắc đầu phản đối.
“Ta đâu có bắt nàng rời đi, ta có một không gian di động, vô cùng an toàn, nàng trốn vào đó là được.”
Ác Quỷ Máu phất tay lên, không gian trước mặt rung động, một lỗ hổng không gian lớn hơn một mét xuất hiện.
Bên kia lỗ hổng là một căn phòng hơn hai mươi mét vuông, có một cỗ quan tài, một cô gái mặc áo tím có gương mặt rất xinh đẹp, còn có một con rắn béo và một con rết đỏ rực.
Ngồi ở một góc phòng là một đứa bé hơn hai tuổi, toàn thân bốc cháy lửa đỏ, đứa bé nheo mắt nhìn hai người bên ngoài, sau đó khóc ầm lên.
Con rết lửa thấy vậy thì bò lại gần đứa trẻ, dùng cái đuôi ve vẩy dỗ dành.
“Ngươi có thể ngưng đi khắp nơi hái hoa bắt bướm được không? Mấy hôm trước vừa đem về một cái nữ nhân, hôm nay lại thêm một cái nữa.”
“Long Nữ sắp bị ngộp chết rồi.” – Con rắn béo ngóc cái đầu dậy, miệng phun nhân ngôn nói.
“Thật xin lỗi, đợi thời điểm thích hợp ta sẽ tìm một căn nhà khác lớn hơn cho mọi người.”
“Phu quân, họ là ai vậy?” – Tiểu Bạch hoảng sợ hỏi, trong mắt nàng thì cái không gian này thật kỳ lạ.
“Chuyện rất dài dòng, đợi thoát khỏi nguy hiểm ta sẽ giải thích sau. Nàng tạm thời chịu ủy khuất một lát.”
“Phu quân nhớ cẩn thận.” – Tiểu Bạch rốt cuộc cũng ngoan ngoãn đi vào.
“Đánh không lại thì thả ta ra, Long Nữ xé xác chúng.” – Long Nữ hung hăng nói.
“Được, bị đuổi giết thì ta thả nàng ra rồi bỏ chạy, để chúng đem nàng làm món rắn chiên bơ.” – Ác Quỷ Máu lên tiếng trêu chọc, sau đó liền đóng cửa không gian lại.
Hắn lấy ra áo choàng tàng hình khoác lên người, thân thể giống như tan vào hư vô, không còn chút tung tích.
Minh Tuệ kéo Thanh Minh ra ngoài cửa, nhìn về phía thành nam.
Một con vượn xám cao bằng với tường thành, đang liên tục vung gậy đập phá tường thành.
“Sơn Nhạc Cự Viên! Tên Hầu Vương kia làm sao lại thoát ra được.” – Minh Tuệ vô cùng sửng sốt.
Thạch Hầu Vương là một trong Thất Đại Yêu Ma, nếu hắn thoát ra được thì những kẻ khác cũng đã trốn thoát.
“Ha ha ha! Lão tôn đập chết các ngươi! Lũ kiến hôi ngu ngốc.” – Tôn Tề Hạo hai mắt đỏ rực, nó đem nỗi bi phẫn bị giam cầm vạn năm trút xuống đầu người dân U Minh thành.
Mỗi một gậy giáng xuống đều phá hủy một ngôi nhà, đem người ở bên trong đập thành thịt nát.
Khắp nơi vang lên tiếng than khóc, người người vì bỏ chạy mà dẫm đạp lên nhau.
“Quái vật! Mau chạy đi.”
“Con vượn đó ở đâu ra vậy? Người của U Minh Phủ đâu?”
“U Minh Phủ bị đập nát rồi, tù nhân ở đó trốn ra ngoài, chí ít có gần trăm cao thủ Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp Kỳ vừa thoát ra ngoài.”
“Minh Vương ở đâu? Hàng năm chúng ta đều phải đóng thuế, để nhận lấy sự che chở?”
“Tại sao lúc quan trọng nhất lại không thấy ngài.”
“Không biết, có lẽ là đã bỏ trốn trước tiên rồi, yêu ma nhiều như vậy, dù là Minh Vương cũng vô dụng thôi.”
“Cũng có thể là táng thân trong bụng yêu thú rồi, U Minh Phủ đã bị phá hủy hoàn toàn, ông ta có thể là kẻ chết đầu tiên.”
Những người dân vừa chạy vừa bàn tán, kẻ thì trông chờ vào phép màu từ bề trêи.
“Tỷ tỷ, chúng ta cũng chạy mau. Thứ kia đáng sợ quá.” – Thanh Minh sợ co rúm lại, gương mặt cô bé tái xanh, biến thành trạng thái U Linh.
“Em theo thành bắc chạy ra ngoài đi, tỷ là Minh Vương, lúc này tỷ phải bảo vệ người thân của mình.”
“U Minh Hóa Thân – Minh Vương Chân Thân.” – Minh Tuệ thi triển thần thông, dòng máu của U Minh Thần chảy xuôi trong cơ thể nàng.
Minh khí trong cơ thể nàng trở nên cuồng bạo, hóa thành những chiếc vảy rồng bao lấy cơ thể. Bộ U Minh Bào giống như chiến giáp, hóa thành một tầng bảo vệ.
“Minh Vương đại nhân!”
“Minh Vương hiển linh rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi.”
Tiếng người dân hô hào vang lên.
“Mọi người theo phía bắc chạy tới khu vực Minh Vụ lẩn trốn, bản vương sẽ tự mình đem lũ yêu ma kia diệt sát, nhưng để đảm bảo thì đợi vài năm hãy quay về.” – Minh Tuệ ra lệnh.
Những đoàn người dân chạy đến phía bắc, vừa ra khỏi thành thì trêи trời xuất hiện quái điểu. Toàn thân con thú mọc đầy những chiếc lông vũ bằng vàng, phát ra kim quang óng ánh.
“Ó!!” – Quái điểu xà xuống gần