“Cô đánh nhau thì cứ đánh đi, gọi ta ra làm quái gì.” – Ác Quỷ Máu tức giận nói, Minh Tuệ đã khiến hành tung của nó bị bại lộ.
Suốt quãng thời gian này nó vẫn trong trạng thái ẩn thân, âm thầm hấp thụ năng lượng từ những người dân bị Tôn Tề Hạo giết chết.
“Ngươi không thấy người dân đang bị yêu ma sát hại hay sao? Mau giúp ta giết lũ yêu ma này, đem dân chúng cứu vớt.” – Minh Tuệ tức giận yêu cầu.
Nàng sở hữu Tuệ Nhãn, có thể nhìn thấy mọi chân lý và sự thật. Ác Quỷ Máu vừa xuất hiện đã bị nàng nhận ra.
“Xì! Thật buồn cười! Ta vì sao phải cứu họ chứ?”
“Cô là Minh Vương, người dân hàng năm đóng thuế cho cô thì khi có nguy hiểm cô phải bảo vệ họ. Còn ta chỉ là khách qua đường, cùng nơi này không thân không thích, họ có bị giết sạch cũng chẳng liên quan gì đến ta.” – Ác Quỷ Máu cười khinh miệt.
“Sao ngươi có thể như vậy? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhìn thấy người khác bị sát hại chẳng lẽ ngươi không thấy thương cảm?”
“Hắc hắc, ta là Ác Quỷ, không phải Thánh Mẫu. Thế gian này sinh ra rồi chết đi, kẻ mạnh tàn sát kẻ yếu là chuyện đương nhiên. Chúng bị giết là do chúng yếu ớt, cô muốn chết cũng đừng kéo ta chết chung.”
“Mấy vị đạo hữu, ta và Yêu Ma tộc có quan hệ rất tốt. Ân oán giữa các người và U Minh Phủ ta sẽ không can dự, muốn giết chóc đập phá thế nào cũng được.” – Sau đó Ác Quỷ Máu hướng về mấy tên Ma Vương nói.
“Cô ả kia có mấy phần nhan sắc, mời các ngươi từ từ thưởng thức. Ta đi trước một bước, cáo từ.”
“Ngươi…” – Minh Tuệ vô cùng tức giận, nàng không ngờ Ác Quỷ Máu lại là kẻ vô tình như vậy, thấy chết mà không cứu.
“Đại ca, kẻ đó giống như là Thiên Ma.” – Hỏa Ma Vương truyền âm.
“Là hắn! Tạm thời đừng ra tay với hắn, đợi đem Minh Vương giết chết trước, sau đó bảy huynh đệ chúng ta lại liên thủ, đem Thiên Ma diệt sát.” – Hỗn Thế Quân truyền âm trả lời.
“Đạo hữu xin dừng bước. Nếu đạo hữu cùng Yêu Ma Tộc chúng tôi có giao tình, chi bằng giúp chúng tôi đem Minh Vương diệt sát. Sau khi xong việc chúng ta cùng kết giao bằng hữu, tài vật lấy được từ U Minh Phủ cũng sẽ chia cho đạo hữu một phần.” – Ngưu Ma Vương hướng về phía Ác Quỷ Máu chắp tay nói, hắn muốn mượn tay Thiên Ma đem Minh Tuệ đánh bại, vừa giải quyết được một đối thủ cứng đầu, vừa làm Thiên Ma tổn hao ma lực.
“Ha ha ha! Muốn nhờ ta giúp đương nhiên có thể, tài vật thì ta không cần. Nhưng sau khi đánh bại nữ nhân này, các ngươi phải để cho ta thượng cô ta trước.” – Ác Quỷ Máu cười ha hả đáp lời.
“Cùng người hào sảng như đạo hữu kết bạn là phúc phần của huynh đệ chúng tôi. Yêu cầu này chúng tôi đồng ý, mời đạo hữu ra tay, đem Minh Vương đánh bại.” – Hỗn Thế Quân gật đầu đáp ứng.
“Ta không ra tay với nữ nhân! Giao đạo hữu, pháp bảo này ngươi bắt lấy, chỉ cần truyền ma lực vào là có thể sử dụng. Nó là một cực phẩm ma bảo, dùng xong nhớ trả lại cho ta.” – Ác Quỷ Máu lấy ra Thương Tần, hướng về phía Hắc Giao Vương ném tới.
Giao Yêu Vương thấy Thương Tần bay tới liền đưa tay ra chụp, đem yêu lực truyền vào ngọn giáo.
Thương Tần lập tức sáng rực, tỉa ra uy áp vô cùng mạnh mẽ.
“Pháp bảo tốt! Đa tạ đạo hữu cho mượn.” – Hắc Giao Vương hô lớn.
Thương Tần trong tay hắn giống như một con rồng uốn lượn, mỗi lần hắn phách thương đánh tới đều khiến không gian rung lên, uy lực mười phần.
Minh Tuệ chật vật sử dụng U Minh kiếm đón đỡ, nhưng Hắc Giao Vương có được vũ khí tốt liền như rồng gặp mây. Thương thương đánh tới, đánh cho Minh Tuệ liên tục bại lui.
“Ác Quỷ Máu! Ngươi là thứ vô tình bạc nghĩa! Là bản vương có mắt như mù, nên mới định cứu ngươi.” – Minh Tuệ vô cùng phẫn nộ.
“Hắc hắc, cô tốt nhất nên tiết kiệm sức lực, để lát nữa còn hầu hạ bọn ta.” – Ác Quỷ Máu cười ɖâʍ đãng, nhưng ánh mắt lâu lâu lại nhìn về mấy tên Ma Vương ở phía xa.
“Choang… Choang… Keng…” – Âm thanh ca chạm giữa U Minh kiếm và Thương Tần liên tục vang lên.
Lúc này Thương Tần đã được Hắc Giao Vương nạp đầy năng lượng, trêи thân ngọn giáo xuất hiện những tia máu li ti màu tím, trông vô cùng quỷ dị.
“Long Bài Vĩ!” – Hắc Giao Vương hô lớn, đem Thương Tần xoay một vòng tròn, hóa ra hư ảnh một con hắc long đánh thẳng vào người Minh Tuệ.
“Gào…” – Hắc long gầm thét bay múa, khiến không gian giống như nứt vỡ, Minh Tuệ rốt cuộc chống đỡ không