Tốc độ của họ vô cùng nhanh, chỉ vài hơi thở đã về đến U Minh Phủ.
Minh Linh nhìn đống đổ nát, trong lòng cảm thán.
“Mấy vạn năm trước bổn cung cùng Minh Tuệ cãi nhau, mẹ con phân ly. Minh Giới giống như biển lớn, bao nhiêu chỗ đất tốt nó không ở, lại nhất định chọn cách hạ giới, chuyển đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này sinh sống, có lẽ cũng chỉ vì tránh mặt ta. Ta cũng chỉ có thể chiều theo ý nó, xây cho nó một cái phủ ở đây, để nó tạm thời sinh sống, trong lòng vẫn luôn mong nó sớm trở về. Ngờ đâu thấm thoát liền đã mấy vạn năm, nếu không có cơ sự lần này, chẳng biết đến bao giờ nó mới chịu nhìn mặt ta.”
“Là công chúa không hiểu chuyện, khiến Minh Đế phiền lòng.” – Hai nữ tướng quân an ủi.
“Không phải đâu nghĩa mẫu, thực ra tỷ tỷ rất nhớ người.” – Thanh Minh dùng giọng nói non nớt nói.
“Chỉ là tỷ tỷ rất ghét đàn ông, tất cả đàn ông là thúc thúc xấu. Tỷ nói người lại thường xuyên cùng những kẻ đó làm chuyện kỳ quái, nên tỷ tỷ mới không chịu trở về, chứ thực ra đã từ lâu không còn giận người.”
“Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng con bé vẫn giận ta.” – Minh Linh thở phào nhẹ nhõm, vứt xuống mối lo trong lòng.
“Thanh Minh cũng rất ghét đàn ông, tất cả bọn họ đều là thúc thúc xấu, thân mẫu của con chính là bị bọn họ hại chết. Vì sao nghĩa mẫu lại thích giao du với họ, còn cùng họ làm việc kỳ quái nữa?” – Thanh Minh tò mò hỏi.
Vừa nghe câu hỏi này thì Yên Lan Yên Nhi biến sắc, hai nàng đi theo Minh Đế đã lâu, biết rõ đây là điều cấm kỵ, tuyệt đối không thể nói ra.
“Tiểu yêu vô lễ! Đừng tưởng mi được Minh Tuệ công chúa nhận làm nghĩa muội, thì muốn nói gì cũng được.”
“Nhanh cùng Minh Đế tạ tội!”
Hai nữ tướng nhanh miệng quát lên, trông thì vô cùng hung dữ, nhưng thực ra lại là đang muốn giúp cô bé.
“Tại sao chứ? Thanh Minh đâu nói gì sai.” – Thanh Minh dùng ánh mắt vô tội hỏi lại.
“Còn không mau xin lỗi!” – Yên Lan quát lớn, đem Thanh Minh dọa sợ.
“Không cần, Thanh Minh chỉ là trẻ con, bổn cung sẽ không trách mắng nó. Về sau các ngươi cũng phải gọi Thanh Minh là công chúa, bởi vì ta đã nhận nó là nghĩa nữ.” – Minh Linh xoa đầu Thanh Minh, ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai thân vệ.
“Yên Lan Yên Nhi xin tạ tội với công chúa.” – Nghe vậy hai nữ tướng quân liền quỳ xuống.
Minh Linh nhìn cung điện đổ nát, bắt đầu giải thích.
“Mẫu thân thực ra cũng rất ghét đàn ông, mỗi lần hầu hạ chúng đều cảm thấy buồn nôn. Nhưng bởi vì có nỗi khổ riêng, nên không thể không cùng bọn chúng qua lại.”
“Việc này con còn quá nhỏ, ta có nói con cũng không thể hiểu được.”
“Bây giờ ta sẽ đem U Minh Phủ sửa lại, con đứng xa ra một chút.” – Minh Linh từ tốn nói, bộ áo choàng của nàng không hề có gió, nhưng lại tung bay phấp phới.
“Công chúa mau lại đây.” – Yên Nhi liền tiến tới bế Thanh Minh ra xa, lại tạo ra một lá chắn năng lượng bảo vệ cho cô bé.
“U Minh Vô Thượng Thần Thông – Minh Thánh Khống Thiên Địa!” – Minh Linh giơ hai tay lên cao, miệng nàng đọc từng câu chú ngữ khó hiểu, mỗi một chữ nàng nói ra đều khiến thế giới rung lên, giống như đang cùng nàng câu thông hô ứng.
“Nghịch Chuyển Thời Không!” – Minh Đế hô lớn, từ cơ thể nàng Thánh Minh lực cuồn cuộn tuôn trào, bao phủ lấy trời đất.
Cả thế giới rung chuyển dữ dội, những viên gạch vỡ đồng loạt bay lên cao, Minh Linh sử dụng thần thông đem vạn vật trong mười dặm xung quanh quanh quay ngược lại so với quỹ tích ban đầu.
Những viên gạch bắt đầu láp ráp lại với nhau, giống như thời gian tua ngược, từng viên từng viên xếp chồng lên nhau, tạo thành những bức tường.
Đồ vật vốn đã gãy vỡ cũng được dựng lên, lắp ghép lại lằn lặn. Chỉ sau một lúc toàn bộ U Minh Phủ đã biến về như lúc ban đầu, giống như chưa từng bị phá hủy, tất cả mọi thứ được khôi phục hoàn toàn.
Chỉ là xác chết của những quỷ sai thì vẫn còn nguyên vẹn, vết máu dính trêи nền gạch cũng không thể xóa bỏ. Thần Thông Nghịch Chuyển này có thể khôi phục những vật vô tri vô giác, còn người chết rồi chẳng cách nào hồi sinh lại được.
Sắc mặt Minh Đế hơi có vẻ mệt mỏi, dù nàng là cường giả Minh Thánh Cảnh hậu kỳ thì thần thông này vẫn tiêu hao rất nhiều năng lượng.
“Mẫu thân không sao chứ? Trông người rất mệt mỏi? Có muốn hay không con đấm bóp cho người?” – Thanh Minh chạy lại ôm lấy chân Minh Linh, nhẹ nhàng nắn bóp, cô bé tỏ ra vô cùng hiếu thuận.
“Con thật là ngoan, Minh Tuệ hồi nhỏ cũng rất thương ta, nhưng con bé chẳng bao giờ làm mấy việc này.” – Minh Linh xoa đầu cô con gái nhỏ.
“Thân mẫu của con khi còn sống thường xuyên bị đau nhức khắp mình mẩy, mấy thúc thúc xấu rất hay đánh người. Nhưng người đều cam chịu, xong việc cũng chỉ được mấy viên minh thạch. Vậy nên mỗi ngày con đều giúp thân mẫu đấm bóp, để người giảm bớt đau nhức.”
“Vừa nhìn thấy người con liền rất yêu thích, bởi vì người có khí tức giống như thân mẫu của con.” – Thanh Minh líu ríu nói, mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng bởi vì sau khi mẹ chết thường xuyên phải lăn lộn ngoài đường lừa gạt trộm cắp, nên rất giỏi việc lấy lòng người khác.
“Yên Lan Yên Nhi! Hai ngươi đem gã đó đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đưa đến chủ điện gặp ta.” – Minh Linh nhìn hai thân vệ ra lệnh.
“Còn con theo ta, mẫu thân muốn con kể thêm về cuộc sống trước kia của mình.” – Minh Linh nắm tay Thanh Minh đi vào chủ điện.
Yên Lan liền cõng Ác Quỷ Máu đi vào U Minh Phủ, sau đó rẽ sang hướng bên phải.
Minh Linh xây dựng U Minh Phủ giống với phủ đệ của Minh Tuệ ở Minh Giới, nên Yên Lan dễ dàng tìm được phòng tắm.
Đó là một căn phòng rộng hơn trăm mét, sàn lát bằng hắc ngọc. Bên trong có một hồ tắm lớn rộng hơn ba mươi mét, hai bể tắm nhỏ rộng bốn năm mét.
Tất cả các bể tắm đều câu thông với nguồn địa nhiệt, nước trong hồ bốc hơi nghi ngút, là một loại bể tắm nước nóng tự nhiên.
Yên Lan đem Ác Quỷ Máu ném vào một bể tắm nhỏ, nàng mệt mỏi than vãn.
“Kẻ này thật nặng, cõng hắn lâu như vậy nhức hết cả vai.”
“Sao muội lại không cảm thấy như vậy đây? Nếu là muội được cõng một cái mỹ nam, thì muội cõng cả ngày cũng được.” – Yên Nhi cười khúc khích.
“Oa! Xém tí ngộp thở!” – Ác Quỷ Máu bị ném xuống nước thì bừng tỉnh, nó vội vàng bơi lên mặt nước.
Trước mắt liền nhìn thấy hai cô gái mặc áo giáp, một xanh một đỏ. Cô chị thì có phần chững chạc, cô em thì hồn nhiên vui tươi, mỗi người một vẻ nhưng đều rất xinh đẹp.
“Xin chào! Đây là đâu vậy? Hai cô là ai?” – Ác Quỷ Máu liền hỏi, nó chắc chắn mình chưa đi đến đây bao giờ, cũng không quen biết hai nữ nhân này.
“Đây là âm tào địa phủ! Còn anh chết rồi! Chào mừng anh chuyển sinh đến Minh Giới!” – Yên Nhi cười khúc khích trả lời.
“Hình như mình bị Thiên Lôi đánh chết thật, nhưng nhảy luôn qua Minh Giới thì cũng quá nhanh rồi, còn mấy cái mỹ nữ vẫn chưa kịp ăn.” – Ác Quỷ Máu ngơ ngác, nó liền suy nghĩ một chút, sau đó tạm chấp nhận sự thật.
“Vậy hai cô là?”
“Minh Giới Quỷ Tướng – Yên Nhi! Còn đây là tỷ tỷ của ta, Yên Lan.” – Yên Nhi vô cùng vui vẻ khi lừa gạt được Ác Quỷ Máu.
“Đừng đùa nữa! Ngươi vẫn chưa có chết. Là Minh Linh đại nhân đã cứu sống ngươi.” – Yên Lan cau mày nói.
“Minh Linh Minh Đế?” – Ác Quỷ Máu thốt lên.
“Là ngài!” – Yên Lan gật đầu xác nhận.
“Chết tiệt! Bắt cóc con gái nhà lành, giờ mẫu thân đến tìm. Phải làm gì bây giờ? Đành tùy cơ ứng biến vậy.” – Ác Quỷ Máu lo đổ mồ hôi hột.