Sau một lúc Yên Lan dẫn Ác Quỷ Máu đi đến trước cổng đại điện.
“Lát nữa cẩn thận mồm mép của ngươi. Minh Đế có tính cách hỷ nộ vô thường, người có thể cùng ngươi nói cười vui vẻ, nhưng nếu ngươi có một câu bất kính, đầu của ngươi sẽ rơi xuống đất.” – Yên Lan cẩn thận nhắc nhở.
“Tất nhiên nếu ngươi biểu hiện tốt, được Minh Đế thưởng thức thì người có thể ban thưởng cho ngươi, đem ngươi đến Minh Giới ban thưởng quan chức, hay bảo vật tiền tài cũng đều có thể.”
“Mấy thứ đó ta đều không cần, nếu ta xin Minh Đế ban thưởng nàng cho ta, thì nàng có đồng ý hay không?” – Ác Quỷ Máu mặt dày hơn bờ tường, dù bị từ chối bao nhiêu lần nó cũng không nản lòng.
“Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, thì có lẽ ta sẽ đồng ý.” – Yên Lan cười cợt trả lời, nàng đương nhiên cho rằng Ác Quỷ Máu không thể đánh thắng mình.
“Hắc hắc! Nhớ lời nàng nói đấy.”
Ác Quỷ Máu đi vào bên trong đại điện, nó cũng vô cùng tò mò muốn biết dung nhan của Minh Đế.
“Minh Tuệ xinh đẹp như vậy, chắc mẫu thân của nàng cũng không tệ.”
Ác Quỷ Máu dựa trêи những thông tin nó thu thập được mà tưởng tượng ra một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi có vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm, sau đó lại tưởng tượng ra một nữ nhân uy nghiêm, tay nắm binh quyền. Sau một lúc lại biến thành một cái nữ nhân phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị.
“Tham kiến Minh Đế!” – Ác Quỷ Máu đứng bên ngoài cửa phòng, hô lớn vào bên trong.
“Vào đi!” – Âm thanh của Minh Linh vang lên, giọng nói của nàng giống như nước suối chảy.
Ác Quỷ Máu liền đi vào, sau đó liền ngây ra như phỗng.
Trước mặt hắn là một nữ nhân chỉ hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp động lòng người.
Mắt ngọc mày ngài, sống mũi cao mà thẳng tắp, đôi môi tươi thắm, ánh mắt như trăng thu dưới lòng hồ.
Nàng mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, nhưng bộ ngực ngạo nhân kia lại vẫn có thể độn lớp áo lên mà hướng về phía trước.
Trong đầu Ác Quỷ Máu xuất hiện vô số niệm tưởng, muốn đem mỹ nhân kia lột trần, để có thể thỏa thích nhìn ngắm nàng.
“Chậc chậc, đây mới là nữ nhân chân chính.” – Ác Quỷ Máu nuốt nước miếng không ngừng, càng nhìn nó càng say mê vị Minh Đế kiều diễm, muốn đem nàng chiếm hữu.
“Nói ra tên họ và thân phận của ngươi.” – Minh Linh nhàn nhạt nói, nàng không quá để tâm đến ánh mắt tràn ngập sắc ɖu͙ƈ của Ác Quỷ Máu, bởi vì bất cứ gã đàn ông nào khi gặp nàng đều trở nên như vậy, đã quá quen thuộc.
Ác Quỷ Máu giống như không nghe thấy gì, nó đã bị Minh Linh làm cho điên đảo thần hồn.
“Mẫu thân nói ngươi khai ra họ tên thân phận!” – Thanh Minh đứng ở bên cạnh liền hét lên, cô bé hai tay chống nạnh, nhìn Ác Quỷ Máu bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Khục! Xin Minh Đế thứ lỗi, chỉ là thần bị vẻ đẹp tựa như Thiên Tiên, khiến thần không kiềm chế được.”
“Thần đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp như người.” – Ác Quỷ Máu chắp tay nói, bộ dạng hết sức tán dương vẻ đẹp của Minh Linh.
“Ngươi thấy bổn cung đẹp sao? Vậy thử làm một bài thơ miêu tả ta thử xem, nếu hay bổn cung sẽ ban thưởng.”
“Còn nếu dở thì ngươi chỉ là kẻ khua môi múa mép, tiểu nhân nịnh bợ.” – Minh Linh cười nhạt, ánh sáng nhìn Ác Quỷ Máu cũng lạnh đi mấy phần.
Nghe xong mặt Ác Quỷ Máu trở nên xám xịt, nữ nhân bình thường khi được khen ngợi đều sẽ vui vẻ, ai ngờ Minh Linh lại tức giận.
“Mắt tựa nguyệt lượng, tóc tựa mây
Hồng nhan tựa thủy, mặt tựa hoa.
Khí thế hiên ngang mà diễm lệ
Chẳng biết Đế Quân vẫn Mỹ Nhân.”
“Hoa nhường, nguyệt thẹn, mây che phủ
Chim sa, cá lặn, nước ngừng trôi.
Mỹ nhân yêu kiều sao lẻ bóng
Có muốn hay không ta thành đôi?”
Ác Quỷ Máu liền vận dụng toàn bộ năm trăm triệu tia mạch máu trong cơ thể, cuối cùng cũng sáng tác ra một bài thơ con cóc.
“Nghĩa là gì?” – Minh Linh nhíu mày, ngôn ngữ Ác Quỷ Máu sử dụng hơi khó hiểu, nàng có cảm giác nó cụt ngủn, giống như bị ai ăn mất một nửa.
“Bởi vì vẻ đẹp của người không có cách nào mô tả, giống như trăng như mây, như nước như hoa nhưng lại hơn một bậc. Hoa thấy người thì héo, trăng thấy người thì chui vào mây. Chim bay trêи trời cũng phải đáp xuống, cá dưới hồ phải bơi lên, ngay đến nước dưới sông khi thấy người thì cũng phải dừng lại.”
“Khí thế của người vừa hiên ngang vừa mỹ lệ, liến thần vừa gặp đã yêu, muốn được cùng người kết thành đạo lữ, sớm tối có nhau.” – Ác Quỷ Máu bật chế độ văn mẫu, khua môi múa mép hòng lấy lòng Minh Linh.
“Lá gan của ngươi không nhỏ! Lại dám trêu ghẹo bổn cung!”
“Ngươi có tin ta một kiếm chém ngươi làm hai!” – Nào ngờ Minh Linh nghe xong đùng đùng nổi giận, ánh mắt như phun lửa nhìn Ác Quỷ Máu.
“Thần chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng, có thể nhìn thấy dung nhan của người, lại có thể thổ lộ tình cảm.”
“Chết cũng không có gì hối tiếc!” – Ác Quỷ Máu đóng vai một cái quân tử trang nghiêm, hướng về Minh Linh bái lạy.
“Xoẹt!” – Cánh tay Minh Đế khẽ nhấc, Ác Quỷ Máu chưa kịp né tránh thì đầu đã rơi xuống đất.
“Mấy lời rác rưởi kia ta đã nghe nhàm cả lỗ tai, tốt nhất ngươi đừng nói nữa.” – Minh Linh bực tức ngồi xuống vương tọa, đem Thanh Minh ôm vào lòng, xem cô bé giống như thú cưng mà vuốt ve.
“Ài… Nữ nhân này quả nhiên khó chiều…” – Ác Quỷ Máu thở dài, đem đầu lượm lên gắn lại như cũ.
“Là thần lắm lời, xin Minh Đế tha tội.” – Ác Quỷ Máu chắp tay xin lỗi.
“Nhưng người vẫn chưa nói là thơ là hay vẫn là dở.” – Sau đó nó lại hỏi tiếp, Ác Quỷ Máu đương nhiên sẽ không dễ dàng bị một kiếm dọa sợ.
“Tạm được, xem như mô tả bổn cung chân thật, lát nữa bổn cung sẽ ban thưởng cho ngươi.” – Minh Linh gương mặt hơi đỏ lên, xem ra rất vừa ý với bài thơ.
Thanh Minh nghe mà chẳng hiểu gì, ánh mắt hồn nhiên nhìn Minh Linh.
“Mẫu thân, mau hỏi hắn tung tích của tỷ tỷ đi.” – Cô bé kéo tay Minh Linh nhắc nhở chuyện chính sự.
“Đúng rồi, là ngươi cứu con gái của ta? Con bé hiện tại đâu rồi?” – Minh Linh vội hỏi.
“Cô ấy ở ngay đây.” – Ác Quỷ Máu đem không gian di động mở ra, đem Minh Tuệ thả xuống đất.
“Minh Tuệ!” – Minh Linh vừa thấy nữ nhi thì gương mặt bừng sáng.
“Mẫu thân!” – Minh Tuệ vội vã chạy đến ôm chầm lấy thân mẫu, mẹ con gặp nhau mừng mừng tủi tủi.
Thanh Minh vốn dĩ ngồi trong lòng Minh Linh cũng bị ném sang một bên, trong phút chốc đã biến thành đứa con ghẻ. Nhưng cô bé vô cùng biết thân biết phận, nhẹ nhàng đi ra một góc.
“Mẹ! Con rất nhớ người!” – Minh Tuệ òa khóc nức nở, nước mắt chan ướt cả khuôn mặt.
“Nữ nhi ngốc, tại sao con không chịu về thăm ta? Có biết là ta cũng nhớ con lắm không?” – Minh Linh đem Minh Tuệ ôm chặt, giọng nói trở nên nghẹn