Bảy ngày sau từ phía bên kia Băng Nguyên bay đến một đoàn tu sĩ của Cổ Ma Tộc. Linh Ma Giới có hình dạng đối với giống như thái cực, chia lãnh địa Cổ Ma và Tiên Linh Tộc làm hai phần vô cùng rõ ràng.
Phía bên kia Băng Nguyên thuộc về lãnh địa của Cổ Ma, do Hàn Diễm Môn và Băng Ma Môn chiếm giữ.
Quỷ Vương, Ma Chủ, Ma Tôn dẫn theo chúng tu sĩ Vạn Quỷ Tông, Thất Sát Tông và Ngũ Ma Tông bay đến.
"Ứng Dư đạo hữu, người tình trong mộng của đạo hữu đến rồi kìa." - Tiêu Kiếm cười khẩy.
Lúc này Ứng Dư làm gì thèm quan tâm đến mấy lời mỉa mai đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ tông chủ của Vạn Quỷ Tông. Nàng bây giờ bộ dạng khác hẳn lần trước.
Mỹ nhân mặc một bộ váy lụa màu đen, có chút kín cổng cao tường. Mái tóc dài suôn mượt óng ả, cơ thể vẫn có chút gầy, nhưng không đến mức như lần trước. Nàng đeo một tấm khăn che mặt khá dày, chỉ để lộ đôi mắt u huyền và cặp sừng nhọn ra ngoài.
"Minh Ánh tiên tử, lâu ngày không gặp nàng vẫn khỏe chứ? Ta có chút lễ vật muốn tặng cho nàng." - Ứng Dư vừa thấy mỹ nhân liền vứt hết liêm sỉ, chạy tới đon đả lấy lòng.
Hắn lấy ra một cái túi trữ vật rất lớn, nhìn qua liền biết bên trong chứa đầy tài bảo.
"Ứng Dư đạo hữu có lòng như vậy, tiểu nữ đương nhiên sẽ không từ chối." - Quỷ Vương liền tiếp lấy túi trữ vật, sau đó giao cho lão Thiên Quỷ ở ngay sau lưng.
"Nếu không còn việc gì nữa xin mời đạo hữu trở về, chính ma khác biệt, đạo hữu không nên để người khác hiểu lầm." - Nhưng ngay sau đó nàng liền trở mặt, đem Ứng Dư xua đuổi.
Ánh mắt mấy lão quỷ phía sau vô cùng hả hê nhìn Ứng Dư, việc này bọn họ đều thấy không ít lần.
"Vậy ta xin cáo từ, lần sau lại gửi quà cho nàng." - Vị tông chủ Ngũ Thiên Tông sắc mặt trở nên bí xị, nhanh chóng quay về hàng ngũ chính đạo.
"Xem ra đạo hữu lại bị từ chối rồi. Mỹ nhân Tiên Linh Tộc chúng ta nhiều vô số kể, ta thực không hiểu vì sao đạo hữu lại thích cô ta." - Vạn Pháp thấy vậy thì an ủi, nhưng câu trước câu sau đều là xỉa xói.
"Đạo hữu không hiểu được đâu." - Ứng Dư thở dài một hơi.
Vị mỹ nhân này mỗi lần hắn đưa quà đều nhận, sau đó liền đuổi hắn đi. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó mỹ nhân sẽ hiểu được tấm chân tình của hắn.
Ác Quỷ Máu đem việc này thu vào mắt, trong lòng có chút hả hê khi thấy kẻ khác đau khổ.
"Khà khà, lần này tu sĩ linh tộc các ngươi đến đông thật, xem ra bản tôn có thể ăn no một bữa." - Từ trong đám tu sĩ Cổ Ma bay ra một đám mây máu, huyết khí trùng thiên.
Âm thanh của kẻ bên trong ồm ồm như tiếng sấm, đinh tai nhức óc. Ai cũng đoán đó nhất định là âm thanh của một lão ma mấy vạn năm. Chỉ riêng Ác Quỷ Máu có thể nhìn xuyên qua mây máu mà chiêm ngưỡng dung nhan của cô gái bên trong.
Nàng ta toàn thân mặc một bộ váy cưới, trang điểm sặc sỡ vô cùng, vẻ đẹp thiên kiều bá mị.
"Cô nàng này thật thú vị, rõ ràng là nữ nhưng lại thích giả thần giả quỷ." - Ác Quỷ Máu lấy làm lạ nói.
"Ma Tôn đạo hữu không sợ bị gió cắt đứt lưỡi hay sao? Chỉ sợ lũ đồ tử đồ tôn của đạo hữu lại chết sạch trong bí cảnh." - Vạn Pháp tông chủ tức giận nói.
"Nếu đệ tử của ta toàn là lũ vô dụng thì chết hết cũng đáng, tiếc là chúng không vô dụng như đệ tử của ngươi."
"Hay là ta và ngươi đánh cược một chút, xem đệ tử của ai còn sống sót trở về nhiều hơn." - Ma Tôn lại tiếp tục dùng giọng nói như quỷ khóc.
"Cược thì cược! Ma Tôn đạo hữu muốn cược cái gì?" - Vạn Pháp nghe vậy thì vô cùng tức giận, Ngũ Ma Tông và Ngũ Hành Tông đối địch nhiều năm, hai vị tông chủ nhìn nhau càng không vừa mắt.
"Nguyên... Thần... của... ngươi!" - Âm thanh từ miệng nữ tông chủ Ngũ Ma Tông trở nên vặn vẹo đến cùng cực, khiến người khác thần hồn chấn động.
"Đạo hữu chớ nói đùa, nguyên thần sao có thể lấy ra để cá cược." - Vạn Pháp liền gạt phăng đi.
"Sao lại không thể? Chúng ta lấy sinh mạng đệ tử ra cá cược, vì sao không thể lấy sinh mạng bản thân làm phần thưởng?" - Ma Tôn cười khẩy nói.
Vạn Pháp nghe xong liền biết mình bị lừa, ánh mắt các trưởng lão trong tông môn nhìn hắn cũng có chút kỳ dị.
"Thành thật xin lỗi các vị trưởng lão, vừa nãy ta bị tên lão ma kia gài bẫy, bản tôn không hề có ý xem thường mạng sống của các vị." - Vạn Pháp đành xuống nước nhận sai.
"Tông chủ không cần giải thích, lời lẽ yêu ma chúng ta sao có thể tin. Lát nữa chúng ta sẽ dốc toàn lực, đem tu sĩ Cổ Ma đánh trọng thương, cướp sạch danh ngạch của chúng." - Một vị môn chủ liền đỡ lời cho Vạn Pháp.
"Đúng vậy! Đem Cổ Ma đánh bại, đoạt lấy danh ngạch."
Âm thanh hô vang từ chúng tu sĩ Ngũ Hành Tông, rất nhanh đã sốc lại tinh thần.
"Một lũ ngụy quân tử! Đồ tử đồ tôn, lát nữa các ngươi nhớ thi triển toàn lực, đem lũ ngụy quân tử kia đánh chết cho ta."
"Giết được một tên bản tôn ban thưởng mười vạn ma thạch." - Ma Tôn tiếp tục dùng giọng nói kẽo kẹt như gạch đá ma sát nói lớn.
"Vâng! Thưa Ma Tôn đại nhân." - Chúng tu sĩ Ngũ Ma Tông liền đồng thanh đáp.
"Nói nhảm ít thôi, đều đã tới đông đủ rồi thì bốc thăm chia lượt đi. Lần này Ma Chủ ta làm nhà cái, các ngươi muốn cược ai thắng ai thua cũng được, tỷ lệ mười ăn bảy mọi kèo."
Ma Chủ của Thất Sát Tông toàn thân bị một bộ áo giáp sắt màu đen bao trùm, giọng nói trầm trầm. Trêи lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ làm từ hắc cốt, nhìn cổ xưa vô cùng, lại có chút tà ác quỷ dị.
"Khôn như đạo hữu chỗ ta bị xích hết lại rồi. Mười ăn bảy thì chỉ có kẻ ngu mới cược." - Tiêu Kiếm lên tiếng châm chọc.
Ma Chủ không thèm để ý đến lời châm chọc kia, cực kỳ nghiêm túc bày ra một bộ trận pháp chuyên dụng để chơi cá cược xuống đất.
"Nếu mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng thì ta cùng Quỷ Vương đạo hữu sẽ tiến hành bốc thăm chia cặp, mọi người chỉ cần dùng thần thức cướp lấy một lá thăm, hai người có số giống nhau sẽ lên thi đấu." - Ứng Dư giải thích luật lệ, từ trong tay hắn bay ra ba mươi quân cờ màu trắng ném về phía tu sĩ Cổ Ma.
Quỷ Vương cũng lấy ra ba mươi quân cờ màu đen ném về phía tu sĩ Tiên Linh Tộc.
"Mọi người dùng thần thức cướp đoạt quân cờ, ai không cướp được cờ xem như mất quyền tham gia thi đấu." - Ứng Dư nói tiếp.
Lời vừa dứt chúng tu sĩ biến sắc, ngay lập tức dùng thần thức cướp lấy những quân cờ.
"Của ta!"
"Đa tạ!"
Tiếng tu sĩ tranh đấu vang lên không dứt, những quân cờ bay qua bay lại liên tục, bị người này cướp người kia tranh.
So đấu thần thức cũng là một cách đánh giá thực lực của tu sĩ, những tu sĩ có thần thức mạnh mẽ sẽ giành được quyền thi đấu.
Rất nhanh các quân cờ đều bị người đoạt được, những tu sĩ không đoạt được cờ cũng chỉ có thể tự trách bản thân, thực lực không bằng người thì dù lên thi đấu cũng chỉ tự rước lấy nhục.
"Mời hai vị đạo hữu có số một lên thi đấu. Mặc dù là tranh tài giành danh ngạch tiến vào bí cảnh, nhưng ta mong các vị điểm đến là dừng, bên trong bí cảnh rất nguy hiểm, nếu các vị bị trọng thương trước khi tham gia thì vào bí cảnh chắc chắn sẽ chết."
Từ trong hàng ngũ hai phe xuất hiện hai gã tu sĩ bay về phía khoảng trống ở giữa. Một gã là kiếm tu, người còn lại là sát tu.
"Vị đạo hữu nào cảm thấy thực lực không thắng được đối phương cũng