Ma Chủ nhìn những thi thể yêu tu xung quanh, thể chất yêu tu kém hơn yêu thú rất nhiều, bù lại yêu tu có trí tuệ cao hơn và có thể học tập nhiều công pháp, còn yêu thú chỉ rèn luyện sức mạnh thể chất và sử dụng những thần thông được lưu lại trong huyết mạch.
"Chiêu vừa rồi lão ma ngươi hao tốn không ít tinh huyết chứ? Liệu còn đủ sức để thực hiện kế hoạch không?" - Ma Chủ đem thanh trọng kiếm đeo lên lưng, vừa nhìn sang Ma Tôn hỏi.
"Ngươi lo cho bản thân mình trước đi! Dùng sát khí giết địch một ngàn thì tự tổn tám trăm, liệu thần hồn của ngươi còn gánh chịu được mấy lần vung kiếm?" - Tông chủ Ngũ Ma Tông cũng không chịu yếu thế, đem khuyết điểm của đối phương vạch trần.
Hai vị tông chủ nhìn nhau hồi lâu, cả hai đã là bằng hữu mấy vạn năm, bình thường hay hơn thua miệng lưỡi, nhưng số lần cùng kề vai chiến đấu vào sinh ra tử nhiều vô kể.
"Kế hoạch lần này nhất định phải tiếp tục, chúng ta đều đã bảy tám vạn năm thọ niên, thêm vài ngàn năm nữa Thiên Kiếp chắc chắn sẽ ập tới." - Ma Chủ giọng nói trở nên âm trầm.
"Điều lão ma ngươi nói ta đương nhiên hiểu rõ, lần này nhất định phải thành công, nếu không cả ta và ngươi đều sẽ chết dưới Thiên Kiếp."
Hai vị lão tổ này đều là tông chủ ma tông, giết người như ngóe, sát nghiệp nặng nề nên Phi Thăng Thiên Kiếp chắc chắn sẽ là Lục Trọng, mạnh hơn thiên kiếp của người khác rất nhiều.
Chúng tu sĩ bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi, khôi phục ma khí trong cơ thể, trải qua một phen chém giết ai cũng mệt mỏi, số người bị thương cũng không ít.
Lần nghỉ ngơi này kéo dài hơn hai tuần, khi các vị trưởng lão trong tông đều đã khôi phục đầy đủ, Ma Chủ liền ra lệnh.
"Tiếp tục lên đường!"
Ở một khu vực khác trong bí cảnh là một cung điện khổng lồ được bao bọc bởi một trận pháp cổ xưa. Loại trận pháp này gắn liền với đại thế của bí cảnh, hút năng lượng trong trời đất để vận chuyển, vì vậy trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mà vẫn vững như bàn thạch, sừng sững không đổ.
Nơi này là cửa vào của chủ điện Thiên Thai Thánh Địa, chúng tu sĩ Ngũ Hành Tông và Vạn Kiếm Tông đang bày ra một đại trận nhằm phá giải trận pháp bảo vệ bí cảnh.
Phía trêи trời xuất hiện vô số phi kiếm đủ màu sắc do các tu sĩ Vạn Kiếm Tông tế ra, đặc biệt nhất là ba thanh Huyền Thiên, Hàn Băng và Liệt Diễm. Ba thanh kiếm này giống như vua và hoàng hậu, điều khiển những thanh phi kiếm khác theo sau.
"Ngũ Hành Quy Nguyên Trận! Khởi!"
Vạn Pháp đem Ngũ Hành Đồ ném lên trời tạo thành trận nhãn, các vị trưởng lão trong tông liền đem pháp lực truyền vào trận pháp, ngũ hành đều đủ tạo thành một trận pháp tương sinh, cung cấp nguồn năng lượng dồi dào cho những phi kiếm trêи trời. Đàn phi kiếm hút no năng lượng, tỏa ra quang hoa chói mắt.
"Vạn Kiếm Quy Tông!"
"Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp!"
Âm thanh chú ngữ phát ra từ Huyền Thiên Kiếm, đem vạn kiếm hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ, lực lượng ngũ hành diễn hóa liên tục.
"Đạo hữu cẩn thận! Chỉ cần cố hết sức là được! Không cần phải liều mạng!" - Vạn Pháp ở phía ngoài hét to, hắn ta đã hơn tám vạn tuổi, có thể thành tiên hay không đều dựa vào lần bí cảnh này.
"Phá!" - Âm thanh uy nghiêm vang lên, cự kiếm mang theo uy thế hủy thiên diệt địa giáng xuống.
Tiêu Kiếm thân là kiếm thể, hiểu rõ mọi loại pháp tắc thần thông của kiếm tu. Một kiếm này uy lực vô cùng, thậm chí có thể đem Chân Tiên chém giết.
"Oanh! Long! Long!" - Âm thanh va chạm vang lên, cự kiếm khi va vào kết giới thì vỡ vụn, hóa trở lại thành những phi kiếm riêng lẻ, rơi lả tả xuống đất như mưa.
"Ai! Xem ra vẫn là không thể phá hủy kết giới!" - Tông chủ Ngũ Hành Tông tiếc hận nói.
Hắn và Tiêu Kiếm đã chuẩn bị rất nhiều cho lần bí cảnh này, tài nguyên bảo vật trong tông đều lấy ra để luyện chế Ngũ Hành Đồ, nhưng lại vẫn không thể phá hủy trận pháp bảo vệ của Thiên Thai Thánh Địa.
"Đạo hữu chớ thất vọng! Nhìn kỹ trận pháp xem!" - Tiêu Kiếm cười lên ha hả, Huyền Thiên Kiếm rung lên ong ong.
Vạn Pháp liền căng mắt ra nhìn và sử dụng thần thức quét qua trận pháp. Trận pháp bảo vệ xuất hiện một vết nứt nhỏ, uy thế cũng giảm đi một thành.
Nét mặt Vạn Pháp biến thành mừng rỡ như điên.
"Mọi người nghỉ ngơi khôi phục pháp lực! Trận pháp không người chủ trì, suy yếu sẽ không tự khôi phục, chúng ta làm lại vài lần nhất định có thể đem nó phá vỡ."
"Vâng thưa tông chủ!" - Các vị trưởng lão cũng mừng rỡ khôn xiết, phía trước chính là bảo tàng của một Thánh Địa thượng giới, dù chỉ được chia một phần nhỏ trong đó cũng là gia tài khổng lồ.
Gần một vách núi phía nam bí cảnh, chúng tu sĩ Vạn Quỷ Tông vết thương chồng chất, nhiều người linh thể mờ nhạt, kẻ thì bị cắn mất tay chân.
Xung quanh tu sĩ là hơn mười cỗ thi thể của Trùng Tộc, con nào cũng to hơn trăm trượng, bộ dáng sau khi chết vẫn hung mãnh vô cùng.
"Quỷ Vương đại nhân! Lần bí cảnh này sao lại hung hiểm như vậy? Dị tộc nhiều gấp mấy lần trước kia." - Thiên Quỷ sợ tái mặt nói.
Bàn tay của ông ta bị cắn đứt, máu đen vẫn rỉ ra ngoài.
Minh Ánh ngồi trêи thi thể của một con Thiên Ngưu Trùng khổng lồ, toàn thân bao bọc giác xác cứng rắn màu đen.
Con Thiên Ngưu Trùng này có hình dạng giống bọ hung, nhưng khuôn mặt lại là mặt người, trêи lưng nó bị một ngọn thương màu đen xuyên thủng.
Từng tia hắc khí bị hút từ thi thể Thiên Ngưu truyền vào cơ thể Minh Ánh, giúp nàng khôi phục thương thế.
Lúc này giữa ngực nàng cũng xuất hiện một lỗ hổng lớn, có thể nhìn thấu cả nội tạng bên trong, trông vô cùng đáng sợ. Đây chính là do Thiên Ngưu trước khi chết gây ra, suýt nữa là khiến Minh Ánh đồng quy vu tận với nó.
"Trùng Tộc vạn năm rồi chưa xuất hiện, lần này bí cảnh nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn, cơ duyên đi cùng tai họa."
"Chúng ta chỉ có thể cố hết sức mà làm, nếu gặp nguy hiểm không thể kháng cự thì lại rút lui." - Quỷ Vương cũng cảm thấy sợ hãi, trận chiến vừa rồi mười hai vị trưởng lão thì chết mất hai người, nhục thân bị hủy hai người, Vạn Quỷ Tông lần này tổn thất rất nặng.
"Ngài nói phải, chúng ta đã bị dị tộc tập kϊƈɦ hai lần, tiếp theo nhất định sẽ gặp đại cơ duyên." - Huyền Cốt lão ma lên tiếng ủng hộ, xương cốt của ông ta rất cứng, nên vừa nãy chỉ bị thương nhẹ.
"Thi thể của Trùng Tộc cứng rắn vô cùng, đem bán cho Ngũ Thiên Tông cũng có thể thu về lượng lớn đan dược pháp